Được một đôi nam nữ, mọi người vui mừng. Mặt trời cũng vạch đám mây lộ
ra khuôn mặt tươi cười, ánh mặt trời ấm áp chiếu khắp mặt đất, thật là
một điềm tốt!
Hoàng Phủ Hiên mừng rỡ hỏi: “Dao nhi, đặt tên gì mới hay?”
“Ừ. . . .” Dao nhi khép hai mắt nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Gọi
Thanh Nhi và Tinh Nhi đi! Không hy vọng bọn họ quá phức tạp, như thủy
tinh thanh khiết sáng rỡ là được rồi!”
“Hoàng Phủ Thanh, Hoàng
Phủ Tinh, rất êm tai!” Hắn mỉm cười cúi đầu, tình thương chói lọi của
cha lộ ra ngoài từng chút từng chút. Nghe bên trong phát ra tiếng cười
nói sung sướng, hai lão ngoan đồng ngoài cửa không nhẫn nại được.
Lập tức phá cửa mà vào, một người giành một đứa bé, Linh Cơ Tử nói: “Bé gái này ta thích! Muốn thu làm đồ đệ!”
Linh Dược Tử cũng không chịu rơi ở phía sau, đắc ý nói: “Đứa con trai này ta muốn, nhất định truyền thụ sở học trọn đời cho nó, để cho nó trở thành
cao thủ dùng thuốc đệ nhất thiên hạ.”
“Không được! Con là của
chúng ta, ai cũng không cho giành!” Hoàng Phủ Hiên cao giọng kháng nghị, thật vất vả mới có con với Dao nhi, sao có thể để người khác cướp đi
niềm vui lớn hơn trời của họ?
“Ta cứ muốn!”
“Ta cũng
muốn!” Ba đại nam nhân tranh đến mặt đỏ tới mang tai, Dao nhi, Linh Độc
Tử và Lục Nhi chỉ có thở dài, lắc đầu bật cười. Rõ ràng hai người tuổi
trên năm mươi, thêm một nam nhân thành thục hai mươi mấy tuổi, sao lại
giống như trẻ con thế?
Thuận lợi sinh em bé, Dao nhi tạm thở
phào nhẹ nhõm, làm mẫu thân nàng kỳ vọng có thể nhìn tận mắt đứa nhỏ
đáng yêu khỏe mạnh lớn lên, vui vẻ sống. Như vậy, thời gian kế tiếp là
lúc nàng phải tiếp nhận phương pháp lấy độc trị độc, chịu đựng thống khổ nhiều hơn mới có thể tìm được hạnh phúc.
Bên trong gian phòng
tràn ngập ấm áp, thân thể trần truồng của Dao nhi ngâm ở trong thùng gỗ, cả thùng tràn đầy nước độc màu đỏ sậm. Đây chính là phương pháp lấy độc công độc Linh Độc Tử nói, nếu như không phải bị độc trong người hại
chết, chính là bị độc dược trong thùng gỗ độc chết, mặc dù phương pháp
này rất là nguy hiểm, nhưng Dao nhi cam nguyện thử, bởi vì không còn
cách nào rồi.
Linh Độc Tử và Lục Nhi bận rộn trong phòng, lúc
này Linh Độc Tử trung cầm một chén thuốc đen thùi lùi, Lục Nhi thì cầm
dải băng màu trắng trong tay, Linh Độc Tử nói nhỏ bên tai: “Nha đầu,
chuẩn bị xong chưa?”
“Ừ!” Dao nhi mỉm cười, miệng nhỏ khi đóng
khi mở, khạc ra một chữ lại nặng như ngàn cân. Bên trong bao hàm tâm
tình quá mức, có tin chắc, có hi vọng.
Linh Độc Tử cẩn thận bôi
thuốc trên dải băng màu trắng, sau đó ở dưới sự giúp đỡ của Lục Nhi quấn nó ở trên mắt Dao nhi, che kín, cột chắc.
Vừa mới bắt đầu Dao
nhi chưa thấy có gì khác thường, nhưng một lát sau, trong mắt nóng hừng
hực đau nhói, giống như có ngàn vạn con kiến gặm cắn ở bên trong, Dao
nhi nắm thật chặt thùng gỗ, móng tay thật dài kéo lê dấu vết ở trên
thùng gỗ, Lục Nhi phát hiện sự khác thường của Dao nhi đầu tiên, lo lắng nhìn nàng, hô: “Sư thúc, ngài mau tới đây!”
Nghe tiếng gọi ầm ĩ nóng nảy của Lục Nhi, Linh Độc Tử thả ra thảo dược trong tay, vội vàng
chạy tới, cúi đầu hỏi: “Nha đầu, có cảm giác gì?”
“Đau nhói,
ngứa khó nhịn!” Dao nhi gian nan khạc ra một câu nói, nghe vậy, Linh Độc Tử lộ ra nụ cười, bà cười yếu ớt gật đầu, nói: “Triệu chứng tốt! Tin
tưởng không bao lâu nha đầu có thể thấy được rồi.”
“Có thật
không?” Đôi môi Dao nhi run rẩy, tựa hồ không thể tin được! Lục Nhi cũng rốt cuộc lộ ra tươi cười, trong mắt chứa đầy nước mắt, bởi vì nàng cảm
thấy cao hứng cho Dao nhi, không kìm hãm được.
“Chẳng lẽ nha đầu không tin ta?” Linh Độc Tử mỉm cười hỏi ngược lại Dao nhi hoàn toàn
không còn lo lắng, chỉ cần có thể thấy được ánh sáng, trải qua thống khổ nhiều hơn nữa cũng đáng được. Nhưng chợt Dao nhi nhíu chặt đôi mày
thanh tú, mặt bất an.
Thần sắc Dao nhi nặng nề, lo lắng trùng trùng hỏi: “Vậy độc trong người ta. . . . “
Nàng lo sợ bất an, tựa hồ không chiếm được đáp án xác thực thì nàng không
thể an lòng, Linh Độc Tử tràn đầy tự tin cười cười, nói: “Yên tâm đi! Ta không bao giờ làm chuyện không nắm chắc!”
Hô. . . . trái tim
treo cao của Dao nhi rốt cuộc lọt vào trong bụng, nàng khẽ động khóe
miệng, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện trên gương mặt ngọt ngào, mặc dù mắt bị che lại, nhưng họ vẫn cảm thấy ánh mắt của Dao nhi đang cười.
Dao nhi ngâm mình ở trong nước thuốc, Linh Độc Tử đập nát một vị thuốc cuối cùng, rót nước thuốc vào trong thùng gỗ, tê tê tê. . . . Thanh âm nhô
ra từ trong thùng gỗ, khí trắng cũng bốc ra, có thể thấy được thùng độc
dược này mạnh hơn bình thường nhiều. May nhờ Dao nhi đã uống thuốc giải
độc trước, nếu không nàng ngâm mình ở trong thùng gỗ chỉ sợ đã hóa thành một dòng nước.
Tất cả thuốc đã chuẩn bị xong, Linh Độc Tử
khiêng cái ghế ra ngồi ở một bên, mắt chăm chú nhìn biến hóa của Dao
nhi, nàng đang đợi thuốc phát tác, đang đợi thời cơ tốt nhất.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Dao nhi không thấy bất cứ phản ứng
dị thường nào, nhưng họ vẫn không dám buông lỏng, hết sức chăm chú. Mà
ngoài cửa cũng có người chịu nhịn sự chờ đợi đau khổ hành hạ. Một đôi
nam nữ được đặt trong phòng, có Linh Cơ Tử và Linh Dược Tử chiếu cố,
Hoàng Phủ Hiên đứng ngồi không yên, vì vậy mạo hiểm gió tuyết đứng ở
ngoài cửa phòng Dao nhi khổ khổ chờ đợi. Mặc gió tuyết thổi qua, hắn
kiên định giống như cây tùng.
Một màn này làm cho người ta nhìn
không thể không động dung, cuộc tình kiên trinh không đổi khiến cho
không người nào không cảm động. Mặt trời từ từ rơi xuống, núp ở chân
ngọn núi phương xa, chờ đợi một người khác luân hồi, trong phòng yên
tĩnh, nhưng lòng của Hoàng Phủ Hiên ngoài cửa lại rối loạn, chỉ cần Dao
nhi ở trong thêm một phút, tim của hắn lại đau thêm một phút.
Gió tuyết dính lên lông mi hắn, cơ hồ kết băng dưới nhiệt độ rét lạnh, Linh Dược Tử xuyên qua cửa sổ nhìn hắn đứng nghiêm ở trong đống tuyết, rất
đau lòng, nói: “Lão đầu, phu quân bảo bối đồ nhi của ngươi sắp chết rét, sao ngươi lại thờ ơ?”
Linh Cơ Tử đùa với Tinh Nhi, mắt cũng
không giương lên, không có tim không có phổi nói: “Không trải gió sương
sao lại có hạnh phúc!”
“Hừ!” Linh Dược Tử vẫy vẫy ống tay áo, hừ lạnh một tiếng, hung hăng liếc Linh Cơ Tử một cái, sau đó hấp ta hấp
tấp chạy đến bên cạnh Thanh nhi!
Ai! Hai người này đều là lão
đầu lòng lang dạ sói, không có lòng đồng tình! Hoàng Phủ Hiên đáng
thương rốt cuộc phải chịu bao nhiêu đau khổ?
Hoàng Phủ Hiên đợi
đếnn trời tối cũng không trông thấy trong phòng có động tĩnh, rốt cuộc
hắn không nhịn được, sải bước đi tới cửa, vừa mới chuẩn bị phá cửa mà
vào, cửa lại mở ra, Lục Nhi bưng một chậu nước đỏ tươi đi ra, đụng nhau
với Hiên, Lục Nhi thiếu chút bị hù chết, nàng hỏi: “Hoàng thượng, ngài
thế nào. . . . “
Còn chưa nói dứt lời đã bị Hiên cắt đứt, hắn
đưa ra nửa cái đầu xem xé bên trong gian phòng, lo lắng hỏi: “Dao nhi
như thế nào? Độc khó giải không? Có lưu lại di chứng gì không?”
Nhìn sắc mặt nóng nảy của hắn, giọng nói lộ ra khẩn trương sợ hãi, Lục Nhi thoải mái cười một tiếng, nói: “phu nhân không sao!”
Lục Nhi nói như vậy rốt cuộc khiến hắn an tâm, hắn nhẹ nhàng thở ra một
hơi, không để ý lễ nghĩa liêm sỉ, tránh qua Lục Nhi đi thẳng vào trong
phòng, Lục Nhi tự biết hắn thâm tình đối với phu nhân, không ngăn được,
cũng chỉ có thể đi theo hắn.
“Gấp không thể chờ! Người có tình
thật thú vị!” Linh Độc Tử liếc thấy bóng dáng hốt hoảng nóng nảy của
Hiên đang đến gần, nàng lắc đầu nói nhỏ, trên mặt mang nụ cười bất đắc
dĩ mà vui mừng.
Lúc này Dao nhi vẫn ngâm mình ở trong thùng gỗ,
nhưng trong thùng gỗ không phải nước thuốc đỏ sậm mà là nước nóng trong
suốt, ngâm một thời gian nữa là độc sẽ được giải hết. Dải băng đeo trên
mắt Dao nhi cũng được lấy xuống, nhưng trước mắt vẫn mơ hồ, nếu muốn
hoàn toàn thấy rõ còn cần chút thời gian.
“Dao nhi. . . .” Hiên
xông tới, nhìn thấy Dao nhi hoàn hảo không tổn hao gì cuối cùng lộ ra
khuôn mặt tươi cười, Linh Độc Tử và Lục nhi thu dọn đồ đạc rón rén rời
đi, để lại không gian cho họ.
“Hiên?” Dao nhi thử hô một tiếng,
duỗi tay ra nắm lấy hắn, một cơn lạnh xuyên thấu bàn tay của nàng, Dao
nhi kinh hãi, trầm giọng hỏi: “Sao tay lạnh như thế? Không phải chàng
đứng ở ngoài nãy giờ chứ?”
“Đừng lo lắng cho ta, Dao nhi cảm
thấy khá hơn chút nào không?” Mặc dù Dao nhi không thấy rõ bộ dáng của
hắn, nhưng từ trong giọng nói của hắn nghe được ra tâm tình hắn lúc này
rất tốt, hơn nữa khẳng định đang cười, nhưng việc hắn giấu giếm vẫn bị
Dao nhi nhìn thấu, nhất định là bởi vì lo lắng nàng, cho nên ngây ngốc
đứng ở bên ngoài đợi thật lâu, nếu không tay sẽ không băng hàn thấu
xương.
“Đứa ngốc!” Dao nhi mỉm cười oán trách, dùng tay nhỏ bé
bọc tay hắn trong lòng bàn tay ấm áp, bên ngoài gió tuyết rất lớn, rất
lạnh, nhưng bên trong nhà lại ấm áp như xuân.
Thời gian trôi qua rất nhanh khi bọn họ nói chuyện phiếm, được Lục Nhi và Linh Độc Tử giúp một tay, Dao nhi mặc quần áo tử tế nghiêng dựa vào trên mép giường,
Hoàng Phủ Hiên bưng chén cháo nóng hổi trong tay, dùng miệng thổi tan
khí nóng, nhẹ giọng che chở: “Ăn chút cháo! Đói bụng cả ngày.”
Dao nhi nhàn nhạt cười một tiếng, uống cháo, trong lòng rất ngọt ngào, rất
hạnh phúc! Ai nói nam tử cương nghị không hiểu nhu tình? Chỉ là không
gặp phải đúng người.
Uống cháo, Dao nhi quấy muốn xem con, vì
vậy Lục Nhi và Hoàng Phủ Hiên mỗi người ôm một đứa bé đi tới trước mặt
nàng, trước mắt Dao nhi mơ hồ, nhưng nhìn thấy hai đứa bé ở trong tã
lót, tay chân quơ múa loạn xạ, còn thỉnh thoảng thả tay nhỏ bé phì nộn
vào trong miệng gặm! Thật đáng yêu!
Dao nhi không kìm hãm được
cười ra tiếng, bộ dáng nàng cúi đầu mỉm cười thật sâu hấp dẫn hắn, tình
thương của mẹ vĩ đại nhất, lúc này nàng tràn đầy mị lực, khiến hắn không dời mắt được, cho đến Dao nhi kêu hắn: “Hiên, tối nay ta muốn ngủ cùng
bọn nhỏ!”
“Được!” Hắn luôn rất thâm tình, mặc dù đối với Dao nhi không phải nói gì nghe nấy, nhưng cũng tỉ mỉ chu đáo, yêu một đời.
Đêm đang sâu, bông tuyết trắng noãn bay ở nhân gian, trên nhánh cây treo
đầy băng óng ánh trong suốt, chờ đợi ánh mặt trời ngày sau chiếu ra ánh
sáng sáng chói chói mắt.
Một nhà bốn người ngọt ngào, buổi sáng
hôm sau, Dao nhi sớm tỉnh lại tiện tay sờ bên cạnh, tay nhỏ bé che ở
trên trán Thanh nhi, nóng bỏng ấm áp khiến nàng hoàn toàn thức tỉnh.
Nàng trợn mắt nhìn, sắc mặt Thanh nhi ửng hồng, đôi môi không ngừng run
rẩy, Dao nhi thầm kêu không tốt: “Ôi, sốt rồi!”
“Hiên, tỉnh!”
Dao nhi đưa tay lay tỉnh Hoàng Phủ Hiên, hắn mở mắt, thấy vẻ mặt khẩn
trương của Dao nhi, hắn lập tức chống thân thể lên, hỏi: “Thế nào?”
“Thanh nhi sốt rồi! Mau đi đánh thức bọn sư phụ!” Hoàng Phủ Hiên không dám trì hoãn, mặc y phục tùy tiện lộn xộn lập tức chạy ra bên ngoài, Dao nhi
lập tức đứng dậy, làm ướt hắn rồi đặt lên trán nóng của hắn, Thanh nhi
lập tức khóc lên oa oa, từng tiếng khóc làm lòng mẹ quặn đau, đứa bé
phát sốt là nguy hiểm nhất, huống chi mới ra đời mấy ngày! Nghĩ tới, Dao nhi cũng chảy nước mắt.