Quân Thần Phân Tranh

Chương 86: Chương 86: Cùng nhà khác ngõ




Trong Minh Dao cung yên tĩnh, tiếng hít thở hơi yếu đều đều vững vàng.

Ở bóng đêm che giấu, một bóng dáng chợt vào Minh Dao cung. Bước chân dừng lại trước giường lớn. Nhìn một đôi bích nhân ôm nhau ngủ. Bà vui mừng cười. Ánh mắt từ ái khóa chặt trên người bọn họ. Nhẹ nhàng khom lưng, đắp kín chăn cho họ. Liền rón rén rời khỏi. Lặng yên không một tiếng động, giống như chưa từng có người tới.

Ra cửa, Thái hậu không gấp hồi cung mà là một thân một mình bước chậm ở trên con đường đá. Đã từng, bà cùng tiên hoàng cũng thường tản bộ trên đường đá! Tình cảm của họ kinh thiên động địa, tiên hoàng vì bà mà bỏ lục cung, 3000 sủng ái ở một thân. Mặc dù tiên hoàng ốm chết, nhưng trí nhớ tốt đẹp luôn sống trong lòng bà, thành thuốc tốt giải trừ cô độc tịch mịch!

Hiện nay, nhi tử cũng tìm được người gần nhau cả đời, mặc dù con đường phía trước nhấp nhô, nhưng bà sẽ yên lặng ủng hộ hắn. Yên lặng trợ giúp hắn!

Người yêu đi bảy ngày, hắn hoảng sợ sống qua ngày! Lo lắng an nguy của nàng, hàng đêm mất ngủ, thân thể mệt mỏi không chịu nổi. Nhưng bây giờ Dao nhi bình an trở về, hắn rốt cuộc có thể yên tâm ngủ một giấc, ôm chặt nàng trong ngực, cảm thụ mùi thơm và nhiệt độ chỉ mỗi hắn có trên người nàng, Hoàng Phủ Hiên an tâm ngủ.

Trời vừa sáng, hắn liền mở mắt. Cả đêm ngủ ngon, tinh thần cực tốt! Tâm tình vui vẻ! Mặt mỉm cười!

Trong ngực, người nhỏ nhắn còn đang ngủ say, đưa tay vuốt phẳng chân mày nhíu lên của nàng, trong mộng nàng vẫn bất an. Cúi đầu hôn lên mi tâm, hắn thỏa mãn nhẹ nhàng rút cánh tay dưới đầu nàng ra. Nhẹ nhàng ra cửa, đi vào triều sớm.

Tiểu Lâm Tử đi theo phía sau hoàng thượng, len lén nhìn hoàng thượng một cái, trong lòng bội phục hoàng hậu sát đất. Từ ra cửa đến bây giờ trên mặt hoàng thượng đều có nụ cười hạnh phúc. Lo lắng thường ngày trở thành hư không, hắn không thể không nói, hoàng hậu nương nương có sức quyến rũ vô cùng a!

Người đắm chìm ở trong biển hạnh phúc người, cả ánh mắt cũng rất ngọt ngào!

Bận rộn quốc sự cả ngày, mắt thấy gần hoàng hôn rồi. Hoàng Phủ Hiên phê duyệt xong một quyển tấu chương cuối cùng, bước chân nhẹ nhàng, không để ý phong cảnh dọc đường cực kỳ đẹp, Minh Dao cung mới là chỗ hắn muốn.

Cửa tẩm cung của nàng khép lại, vừa đúng Lục Nhi đi tới, Lục Nhi hành lễ: “Hoàng thượng vạn phúc!”

Hắn hạ thấp giọng, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng hậu đã tỉnh chưa?”

“Hồi hoàng thượng, còn chưa!” Lục Nhi nhỏ giọng đáp lời, cố ý hạ thấp giọng, sợ đánh thức hoàng hậu.

Hắn khẽ gật đầu, vung ống tay áo thật dài, bước nhẹ vào tẩm cung. Nhẹ nhàng vén rèm cửa lên, nhìn dung nhan ngủ say cua Dao nhi. Một cánh tay còn lộ ở bên ngoài!

Hắn lắc đầu một cái, cưng chiều cười, đi tới ngồi ở bên giường, bỏ tay ngọc của nàng vào trong chăn. Cũng không hiểu, nàng mở ra hai mắt mơ hồ, ngước mắt nhìn qua bóng dáng rất mơ hồ.

“Hiên!” Nàng lầu bầu một tiếng, cánh tay ngọc chống lên, Hoàng Phủ Hiên nâng nàng dậy, giọng điệu ôn hòa, trong mắt chợt lóe vẻ áy náy: “Là ta đánh thức nàng!”

“Không có, ngủ lâu như vậy, ta nguyên bản nên rời giường!” Nàng dịu dàng nói, khóe miệng nâng lên một độ cong mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt làm cho người ta nhìn rất thoải mái.

Sau khi nàng đứng dậy, tự lo mặc quần áo, ngồi ở trước bàn trang điểm sửa sang tóc đen xốc xếch, Hoàng Phủ Hiên nhìn bóng dáng trong kính của nàng, điềm tĩnh, thanh nhã, không dính khói lửa nhân gian, từ ca thán không kìm hãm được từ trong miệng toát ra: “Phương Nam có giai nhân, xinh tươi nhất cõi trần. Liếc nhìn hành quách đổ, nhìn thêm quốc gia vong[1].”

Từ trong kính trông thấy bộ dáng say sưa ở trong thơ của hắn, Lưu Quân Dao bật cười, trêu ghẹo: “Thế nào? Chẳng lẽ là bị ta mê đến thần hồn điên đảo à?”

“Phải thì như thế nào!” Hắn không che giấu, thoải mái hừa nhận, bước nhẹ tiến lên, hỏi: “Dao nhi, vì sao ngươi rất thích trang phục thanh nhã?”

“Thanh nhã sao? Ta chỉ là cảm thấy rất thoải mái!” Nàng vốn không phải người thanh nhã, chạy không khỏi mọi việc hồng trần thế tục. Nhưng lại tận tâm làm một người thoải mái.

“Hoàng thượng, hoàng hậu, có truyền lệnh hay không?” Lục Nhi không thức thời cắt đứt nồng tình mật ý giữa hai người.

“Được! Ngủ lâu như vậy cũng hơi đói bụng.” Nàng đứng dậy, cười nhạt. Lục Nhi lĩnh mệnh rời đi. Không dám quấy rầy hoàng thượng hoàng hậu tâm sự.

Cơm vốn không có bao nhiêu mùi vị, chỉ vì lót dạ đầy bụng. Nhưng cơm chứa tình yêu, mùi vị cực ngon, làm cho người thèm vô cùng.

Người hậu dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, bọn họ ở trong viện nói chuyện trời đất, chợt không biết nghĩ đến cái gì, nàng nhắm hai mắt, sắc mặt nặng nề, trong lòng gấp gáp bất an. Hỏi: “Hiên, những ngân phiếu kia có thể giải nguy cơ không?”

Hắn không nghĩ tới nàng quan tâm quốc gia đại sự như vậy, nhưng hắn không đành lòng nàng lao tâm phí thần, mỉm cười, ôn hòa nói: “Dao nhi, đừng lo lắng! Những chuyện này ta sẽ xử lý tốt.”

“Ừ!” Nàng khẽ cúi đầu, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì! Hiên khẽ nhíu chân mày bị nàng nhìn rõ ràng. Đáy mắt bị một tầng khói đen che lên, tựa hồ hết sức che giấu, nhưng hắn phiền lòng vì chuyện nước, lại không muốn làm cho nàng lo lắng. Những thứ này nàng đều rõ ràng! Nhưng nàng là người khéo hiểu lòng người người, nhìn mặt mà nói chuyện ắt không thể thiếu. Không thể nghe quốc sự rõ ràng, nhưng vụng trộm nàng cũng sẽ nghĩ biện pháp trợ giúp Hiên vượt qua cửa ải khó.

Nàng đổi chủ đề, trên trời dưới đất, chuyện lý thú nhỏ như phố phường, lớn như chuyện xưa lịch sử. Hai người nói say sưa, cho đến cuối cùng lưu luyến.

Ở trong hồng trần ồn ào, khó được yên tĩnh như vậy!

Đêm đã khuya rồi, gió lớn, Lục Nhi lo lắng thân thể chủ tử, vì vậy không thể không cắt đứt cuộc nói chuyện hiếm khi buông lỏng tâm tình của họ: “Hoàng hậu nên đi ngủ rồi !”

“Không nờ đã trễ thế này!” Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, thở dài!

Mắt nhìn hoàng hậu xong, Lục Nhi len lén liếc hoàng thượng một cái, không rõ chân tướng cười cười, lấy dũng khí nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng, tối nay ngài ở chỗ này sao?”

Cái gì? Hắn kinh ngạc trợn to hai mắt! Không thể tin được vì sao Lục Nhi hỏi như thế?

Mà nàng lại là hung hăng trợn mắt nhìn Lục Nhi một cái, trách cứ nàng tự chủ trương, chẳng lẽ ăn gan hùm mật gấu?

Nàng mặt ngoài không biến sắc! Đứng lẳng lặng, thản nhiên nhìn Hoàng Phủ Hiên, ánh mắt trong suốt như vậy khiến cho hắn không đất dung thân, không dám khinh nhờn! Nhẹ nhàng mở miệng cự tuyệt: “Không, Dao nhi ngày mai ta trở lại thăm ngươi!”

Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Hiên lưu luyến, bất đắc dĩ, chầm rì rì đi ra ngoài! Hắn cố ý thả chậm bước chân, bởi vì hắn hy vọng có may mắn, hi vọng Dao nhi có thể gọi hắn lại. Nhưng mơ ước luôn là tốt đẹp, còn thực tế luôn là tàn khốc, Dao nhi đã không thấy bóng dáng.

Hắn than thở, kéo bước chân trầm trọng, đi về phía cung điện lạnh như băng. Không có giai nhân ở bên, hắn chỉ có thể cô độc, cô độc nằm ở trên long sàng lạnh như băng, chịu đựng qua đêm dài đằng đẵng.

Trong Từ Ninh cung khói bếp lượn lờ, thật bình tĩnh! Nhưng Thái hậu lại nóng nảy bất an, dạo bước trong phòng, thế nào cũng không an tĩnh.

Đêm đã khuya, lão ma ma thật sự không nhẫn nại được, tiến lên khuyên can: “Thái hậu, đêm đã khuya, nên đi ngủ rồi !”

“Ta không ngủ được!” bước chân củaThái hậu chẳng những không có dừng lại, ngược lại nhanh hơn, bà nắm lấy lão ma ma, khẩn trương hề hề hỏi: “Ma ma, ngươi nói phải làm sao mới có thể làm cho tình cảm của hai người bọn họ càng tiến một bước đây?”

Hai mắt ma ma tỏa ánh sáng, đột nhiên đã có chủ ý! Tiến tới bên tai và, nói thầm: “Khổ nhục kế!”

Thái hậu mỉm cười gật đầu, trong mắt phát ra ánh sáng bị tình thế bắt buộc!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Đây là 4 câu thơ đầu trong bài Giai nhân ca (Bài ca về người đẹp) của Lý Diên Niên. Bốn câu thơ trên được dịch bởi Aficio ở thivien. Bốn câu gốc là:

Bắc phương hữu giai nhân,

(Bắc phương bị Hoàng Phủ Hiên đổi thành Nam phương cho phù hợp xuất xứ của Dao nhi)

Tuyệt thế nhi độc lập.

Nhất cố khuynh nhân thành,

Tái cố khuynh nhân quốc.

Hôm nay thật là một thời buổi rối loạn! Coi như trong hậu cung chỉ có một người, cũng làm cho không người nào được an bình.

Ngày thứ ba nàng từ Minh quốc trở về, nàng nghỉ ngơi hồi lâu đã rút đi vẻ mệt mỏi, tinh thần sáng láng hóng gió ở trong sân, Lục Nhi lấy ra giấy bút nghiên mực. Cũng ở bên cạnh mài mực! Lưu Quân Dao mở giấy ra, đầu ngọn bút chậm rãi rơi xuống, vòng quanh từng bức từng bức tranh thanh nhã mà trông rất sống động.

Lục Nhi vừa mài mực, vừa nghiêng đầu nhìn hình tượng Hàn Mai sinh động trên giấy. Chỉ thấy hoàng hậu đặt bút xuống, cầm tranh lên, nhẹ nhàng thổi, nhàn nhạt cười, đặt tranh của nàng một bên, cầm lên giấy bút ngoắc ngoắc vẽ tranh, chỉ chốc lát sau một bức hoa lê thanh nhã hiện ở trên giấy, qua lại như thế, bức tranh thứ ba là hoa lan, tuy nhỏ nhưng không mất đại khí cao quý. Để giấy bút xuống, nàng vui vẻ cười.

Đặt tranh dưới ánh mặt trời hơ cho khô, nàng phân phó Lục Nhi: “Lục Nhi, tìm mấy cung nữ tới thêu!”

“Dạ, nương nương!” Lục Nhi cúi cúi người, hiệu suất xử lý chuyện trong cung thực nhanh, Lục Nhi vừa mới đi một lát. Đã dẫn ba cung nữ trở lại.

“Tham kiến hoàng hậu nương nương!” Ba cung nữ hành lễ.

“Đứng lên!” Bọn họ đứng ngay ngắn rồi, nàng lấy ba bức họa chia ra giao vào trong tay họ, lại giao gối đầu trước đó vài ngày làm xong cho họ. Cười yếu ớt, khách khí nói: “Hôm nay bảo các ngươi đến là có chuyện làm phiền ngươi, nhờ các ngươi thêu hình giống trong tranh lên gối. Hôm nay có thể hoàn thành?”

“Khởi bẩm nương nương, chúng nô tỳ sẽ dốc hết toàn lực!” Sau khi được hoàng hậu cho phép, họ rối rít lấy ra bản lãnh giữ nhà! Một cây kim một sợi chỉ cũng đều tận tâm tận lực.

Lưu Quân Dao ngồi ở một bên uống trà, thỉnh thoảng xem một chút, thời gian trôi qua từng chút, nàng có chút hăng hái đi đến sau lưng ba cung nữ. Trải qua khéo tay gia công, ba bức họa đều như thật, trông rất sống động, giống như in! Nếu không chú ý nhìn sẽ nghĩ là hoa thật sống động.

Nàng mỉm cười, không nhịn được than thở: “Thật là một đôi tay khéo léo! Kỹ thuật thêu rất cao. Tranh này còn thua kém hơn đường thêu ba phần!”

“Nương nương khen trật rồi, chúng nô tỳ không dám!” Nghe vậy, ba cung nữ sợ tới mức quỳ trên mặt đất. Trong hậu cung này, mỗi tiếng nói cử động đều cần cẩn thận. Nếu gặp phải chủ tử đố kỵ, nhất định không sẽ có kết quả tốt! Cũng khó trách họ hết sức lo sợ với lời khen của hoàng hậu.

Họ cẩn thận sống thế, làm cho lòng người chua xót, Lưu Quân Dao nhẹ nhàng than thở, dịu dàng nói: “Không có gì, các ngươi tiếp tục!”

“Tạ nương nương!” Họ thở phào nhẹ nhõm, giống như đi một lượt ở Quỷ Môn quan. Trong lòng trừ may mắn, còn tôn kính hoàng hậu! Hoàng hậu quả thật như lời đồn đãi, dịu dàng xinh đẹp, đoan trang cao quý.

Nàng lẳng lặng ngồi ở một bên không quấy rầy họ nữa. Sau khi na cung nữ khéo tay bận rộn thật lâu, rốt cuộc thêu xong. Nhìn công thêu tuyệt diệu tuyệt luân nàng khen không dứt miệng. Nhẹ nhàng nâng mí mắt, cười vui vẻ nói: “Lục Nhi, thưởng!”

“Tạ ân điển của nương nương!” Cung nữ cười như hoa nở, trong tay cầm phần thưởng, trong lòng vui mừng không giới hạn. Cho nên ấn tượng đối với hoàng hậu tốt hơn mấy phần.

Nàng khẽ gật đầu, mỉm cười nói: “không khách khí, đây là các ngươi nên được!” sau đó nàng nhẹ nhàng phất tay! Bọn rối rít rời đi.

Nàng vẫn chìm đắm trong trong vui sướng, lại không biết nàng đã bị người tính kế. Chỉ chốc lát sau Thái hậu phái người tới: “Tham kiến nương nương! thân thể Thái hậu khó chịu, nô tỳ phụng mệnh tới mời nương nương qua xem một chút!”

“Vậy đi mau!” Lòng của nàng treo lên thật cao, một khắc cũng không dám trì hoãn, vội vã đi đến Từ Ninh cung, trước khi đi cũng không quên cầm một cái gối.

Người chưa tới, tiếng tới trước! “Mẫu hậu. . . . Mẫu hậu. . . . ” Kèm theo thanh âm lo lắng, nàng vội vàng bước tới.

Thái hậu nghe tiếng, lập tức khạc nước quả trong miệng ra, “Nhanh lên một chút. . . . Tới. . . .” Thái hậu luống cuống tay chân, vội vội vàng vàng nhảy đến trên giường êm nằm, bộ mặt phớt tỉnh che đầu. Giả bộ đau đớn hừ nhẹ.

“Mẫu hậu, ngài như thế nào?” Nàng nhỏ giọng hỏi thăm, ngồi ở bên cạnh giường êm, nắm tay lạnh như băng của bà, hỏi han ân cần.

Thái hậu nhíu lại lông mày nhỏ nhắn, hữu khí vô lực, mềm đạo âm thanh: “Dao nhi. . . Con rốt cuộc tới, mẫu hậu gần đây đột nhiên cảm thấy khó chịu. Muốn tâm sự cùng Dao nhi!”

Thấy Thái hậu suy yếu không chịu nổi, lòng của Lưu Quân Dao cũng bị thương, dịu dàng hỏi: “mẫu hậu không thoải mái ở đầu? Truyền thái y xem chưa?”

Bà làm sao có thể truyền thái y? Đó không phải là gậy ông đập lưng ông sao? Con ngươi thông minh của Thái hậu đảo quanh ở trong hốc mắt, như không có chuyện gì, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Mẫu hậu buồn bực cực kỳ trong lòng, thái y đã xem, nói mẫu hậu tích tụ trong lòng, không phải thuốc bình thường có thể trị hết.”

Vừa nghe không thể trị, Lưu Quân Dao nóng nảy, luống cuống. Không kịp chờ đợi hỏi tới: “Thái y có nói trị như thế nào không?”

“Thái y nói: tâm bệnh cần có tâm dược trị!” Thái hậu vừa nói, vừa len lén nhìn thần sắc Lưu Quân Dao. Trong lòng tính toán, chủ ý xấu bắt đầu nảy sinh ở đáy lòng.

“Tâm bệnh?” Lưu Quân Dao không hiểu hỏi, một lòng đều đặt trên người Thái hậu, lo lắng bệnh tình của bà, cho nên không có phát hiện ánh sáng và tính toán ở đáy mắt Thái hậu.

Thái hậu khẽ cúi đầu, như có chuyện lạ nói: “D0úng a! Người đời đều nói người đã già dễ dàng tịch mịch, nói vậy mẫu hậu cũng đã đến tuổi này! Hiên nhi cả ngày quan tâm quốc gia đại sự, không rảnh bận tâm tâm tình của mẫu hậu! Dao nhi cũng bị chuyện vụn vặt trong hậu cung ràng buộc, hơn nữa con và Hiên nhi mới tân hôn, vốn nên như keo như sơn! Lại gặp Dạ Quân rục rịch ngóc đầu dậy. Cả ngày hoảng sợ không được an bình. Mẫu hậu nhìn đau lòng! Có lúc mẫu hậu nghĩ nếu có thể làm một chút chuyện không đáng nói đến cho các con, mẫu hậu cũng an lòng!”

Nghe giọng điệu tràn đầy tự trách của Thái hậu, Lưu Quân Dao nhàn nhạt cười. An ủi bà: “mẫu hậu chỉ cần chăm sóc mình thật tốt, Dao nhi và Hiên không cầu gì khác!”

“Mẫu hậu có thể nào ngồi yên không quan tâm?” Thái hậu kích động bắn dậy, giọng nói nâng cao. Nhưng một loại dự cảm không may nảy sinh ở trong lòng Lưu Quân Dao.

Quả nhiên, trong lòng nghĩ cái gì, tới cái gì! Thái hậu chợt lại gần nàng, cười gian nói: “không bằng các con sinh đứa bé! Như vậy mẫu hậu có một người bạn, có chuyện gì làm. Tâm liền không buồn bực.”

Lưu Quân Dao nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó che miệng bật cười: “mẫu hậu, ngài vòng vo như vậy, thì ra là có chủ ý này a!”

“Đương nhiên là ta có ý này! Dao nhi, thừa dịp hiện tại sức khỏe mẫu hậu còn khỏe mạnh! Nếu sau này già rồi, hai mắt nhắm rồi, duỗi chân một cái, thì cái gì cũng không biết!” Bị nắm chặt bím tóc rồi, nhưng Thái hậu vẫn lẽ thẳng khí hùng. Dần dần, bà thấy Dao nhi không chút cử động, liền cứng rắn nặn ra một giọt lệ. Vẻ mặt đau khổ, bộ dáng đáng thương làm cho người ta buồn cười. Đến cuối cùng, thật sự không có cách nào, thế nhưng không lựa lời nguyền rủa mình!

Dao nhi nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ nhàng che lại môi đỏ mọng của Thái hậu, bất đắc dĩ nói: “Mẫu hậu, nếu không ngài hỏi Hiên xem? Nếu hắn đồng ý, chúng ta thương lượng tiếp!”

Nàng rất khéo léo vứt vấn đề khó cho Hoàng Phủ Hiên, bởi vì nàng khẳng định, Hiên sẽ không miễn cưỡng nàng, sẽ không làm thương tổn nàng.

Mà Thái hậu được cái hứa hẹn này, trong nội tâm mừng thầm. Hiên nhi luôn luôn hiếu thuận, lần này bà thắng chắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.