Tới cũng vội vã, đi cũng vội vã, bước chân theo gió tan.
Tật
Phong và Lục Nhi yên lặng chờ đợi ở Mộng Thinh lâu, nàng một thân một
mình chạy về nhà thăm phụ thân lớn tuổi. Những năm gần đây, ông xem nàng như hòn ngọc quý trên tay, nâng niu trong lòng bàn tay thương yêu, che
chở. Hôm nay nàng không thể cùng vui dưới gối phụ thân, trong lòng khó
tránh khỏi áy náy bất an.
Đêm đã khuya, phụ thân thường ngủ sớm, nhưng tối nay chẳng biết tại sao, ông trằn trọc trở mình, thật lâu khó
có thể ngủ. Lòng ông nôn nóng bò dậy, khổ não lầm bầm lầu bầu: “Chuyện
gì xảy ra? Kể từ sau khi Dao nhi biến mất, đây là lần thứ hai có phản
ứng thế này! Chẳng lẽ trời cao đang ám chỉ cái gì?”
Phỏng đoán
của ông rất nhanh lấy được xác nhận, cửa bị nhẹ nhàng mở ra, nàng rón
rén đến gần bên giường, mượn bóng đêm, nàng nhìn thấy bóng người ngồi
một mình trên giường, nàng kêu lên: “A. . . . “, nhưng rất nhanh che
miệng, không phóng ra động tĩnh lớn hơn!
“Người nào?” Thần tướng nổi giận gầm lên một tiếng, vội vội vàng vàng xuống giường, móc hộp
quẹt ra đốt nến lên, trong phòng đột nhiên sáng ngời. Nhưng lúc ánh sáng soi sáng trên người nàng, hai cha con nàng ngây ngẩn cả người.
Rất nhanh nàng nhào vào trong ngực phụ thân, nước mắt rơi xuống trên mặt
đất, nức nở nghẹn ngào thành tiếng: “Phụ thân, nữ nhi rất nhớ cha!”
“Dao. . . . . Dao nhi. . . . . “Lưu thần tướng lệ nóng doanh tròng, kích động đến đầu lưỡi cứng cả lại. Lời nói cũng không rõ ràng lắm!
Nhẹ
nhàng đẩy nàng từ trong lòng ngực ra, Lưu thần tướng kéo tay của nàng
thật chặt, kích động không thôi: “Để phụ thân xem một chút, có gầy hay
không!”
Nàng cứ ngơ ngác đứng, nhìn sợi tóc hoa râm bên tai phụ
thân, trên mặt rõ ràng có dấu vết năm tháng lưu lại. Trong lòng nàng rất không vui! Khổ không thể tả! Đau lòng, vô cùng đau đớn.
“Nữ nhi bất hiếu, không thể làm bạn với phụ thân, còn khiến phụ thân lo lắng!
Hu hu hu. . .” Lời của nàng nghẹn ngào ở trong cổ họng, nhào vào trong
ngực của ông, hít vào mùi hương của người cha đặc biệt trên người ông.
Nữ nhi bình an trở về, ông không cầu gì khác. Vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của nàng, trấn an lòng của nàng: “Nữ nhi ngoan, trở lại là tốt rồi! Trở lại là tốt rồi!”
Nghe thanh âm già nua của phụ thân, nước mắt của
nàng không ngừng chảy xuống. Nhưng nghĩ tới sẽ phải lập tức rời đi, nội
tâm của nàng rối rắm giống như mớ bòng bong, không gỡ ra được, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, cho ông hi vọng, thì càng thất vọng lớn hơn,
vì vậy nàng hung ác quyết tâm nói: “Cha, nữ nhi phải lập tức rời đi.”
“Tại sao? Con đi đâu vậy?” Ông thấy rõ thống khổ rối rắm trên mặt nữ nhi, ông không trách cứ nàng, chỉ là lo lắng cho nàng.
Nàng kể hết mọi chuyện: “Cha, Thái hậu phong con là Dao công chúa gả xa nước khác, hôm nay nữ nhi đã là hoàng hậu một nước. Lần này trở lại một là
vì lấy tiền, hai là vì thăm phụ thân.”
“Cái gì? Thái hậu thật là quá đáng, Lưu gia ta đời đời làm quan, trung thành báo quốc, tuyệt
không có lòng riêng, bà chẳng những không cảm kích, ngược lại chia rẽ
chúng ta như thế!” Ông từ kinh ngạc biến thành tức giận. Cả đời làm quan ở triều đều cẩn trọng! Cuối cùng lại vợ con ly tán, mặc dù không cửa
nát nhà tan. Nhưng lại chịu đựng đau xót xương thịt chia lìa. Ông thấy
không đáng cho mình, đau lòng cho con trai con gái!
“Cha, cha
nghe nữ nhi kể rõ ràng!” Vì trấn an tâm tình kích động tức giận của cha, nàng dìu cha ngồi xuống, mình cũng ngồi ở bên cạnh ông, vẻ mặt nghiêm
túc: “Cha, Lưu gia chúng ta có thế lực hùng hậu ở triều, cho nên công
cao chấn chủ, Thái hậu đề phòng cũng có nguyên do. Hôm nay chuyện đã
thành định cục, hối tiếc cũng vô ích. Hôm nay quan trọng nhất là bảo vệ
cha và ca ca không chịu dính líu!”
Tim của ông từ từ bình phục,
ngẫm nghĩ cũng cảm thấy nữ nhi nói như vậy không phải không có lý, nữ
nhi vì bảo vệ bọn họ gả xa nước khác, ông cũng phải nâng lên thân già
bảo vệ đôi trai gái này, ông âm thầm hạ quyết tâm: “Nữ nhi, ngày mai lâm triều, cha liền xin cáo lão về quê! Cách xa đất thị phi này!”
“Không thể!” Nàng lập tức nói lời phản đối, Lưu thần tướng không hiểu hỏi: “Vì sao?”
Nàng cười yếu ớt phân tích thế cục cho ông: “Hôm nay hoàng thượng bệnh tình
nguy kịch, Dạ Quân rục rịch ngóc đầu dậy, thế cục rung chuyển. Chính là
lúc triều đình dùng người, Thái hậu tuyệt sẽ không cho phép phụ thân cáo lão về quê, kế sách hiện giờ, chỉ có chờ Dạ Quân bị bình định, đến lúc
đó ca ca bình loạn có công, triều đình chắc chắn thăng quan tiến tước,
thế lực của chúng ta ở triều càng thêm không thể khinh thường, lúc đó
phụ thân bảo từ quan, Thái hậu chắc chắn cực kỳ mừng rỡ, thuận nước đẩy
thuyền đáp ứng thỉnh cầu của phụ thân, mình cũng giải trừ họa lớn trong
lòng. Cha, cha nói đúng không?”
“Có đạo lý, vậy cha liền chờ một chút!” Ông thật mừng rỡ, nhìn nữ nhi, lâm vào trầm tư, tài hoa của nữ
nhi không thua nam tử. Nếu là nam tử, nhất định là trụ cột nước nhà.
Nhưng sinh ra là nữ tử, nhất định bị đẩy ngã trên vết đao đầu sóng, cuộc đời nhấp nhô!
Nàng ngó ra ngoài cửa sổ, nói với phụ thân: “Cha, thời gian không còn sớm, nữ nhi phải đi!”
“Trời sáng đã!” Cô đơn một mình, ông thật muốn giữ lại nữ nhi thêm một lát.
“Cha, chúng ta phải rời đi trước hừng đông sáng, nếu không sẽ tăng thêm rất
nhiều phiền toái!” Nàng cũng rất không nỡ. Chỉ là trách nhiệm khiến cho
nàng không cách nào dừng lại.
Nàng nhào vào lồng ngực ấm áp của
phụ thân, dùng đầu cọ xát không ngừng. Giọng nói lộ ra chua xót và quan
tâm nồng đậm: “Cha, chăm sóc mình thật tốt, nữ nhi còn có thể trở lại
thăm ngài.”
Không đành lòng nhìn bóng dáng cô độc của phụ thân,
nàng bức bách đầu mình không thể quay lại. Bóng dáng biến mất ở trong
đêm tối đã lâu, thần tướng vẫn đứng ở bên cửa sổ, tựa hồ có thể cảm thấy hơi thở lưu chuyển trong không khí của nữ nhi.
Ba người ngựa
không ngừng vó lên đường, dọc theo đường đi phong trần mệt mỏi, thật vất vả về đến Nguyệt quốc, vừa mới dừng ngựa nghỉ một lát ở trên bờ sông,
liền nghe được động tĩnh rất lớn đến gần bọn họ.
Lục Nhi và Tật
Phong nhanh chóng rút kiếm ra. Cảnh giác nhìn trong rừng cây. Lưu Quân
Dao lại nhàn nhã chơi đùa với cá, giọng nói nhẹ nhàng: “Nghỉ ngơi một
hồi! Nên tới vẫn phải tới!”
Tật Phong và Lục Nhi nhìn nàng một
cái, nàng không chút để ý, nhưng cả người lộ ra tự tin. Mới thả kiếm
trong tay xuống, ngồi ở trên cỏ nghỉ ngơi.
Quả nhiên, mới một
lát, Dạ Quân mang theo đại đội nhân mã chặn đường đi của bọn họ. Nàng
chậm rãi đứng dậy, ném nhánh cây vào sông tạo nên tầng tầng sóng gợn.
Mỉm cười nhìn Dạ Quân trên lưng ngựa, trên mặt không hề có vẻ sợ hãi.
Dạ Quân cười tà: “Hoàng hậu chúng ta lại gặp nhau rồi, Bổn vương đợi ở chỗ này một lúc rồi.”
“Vua một nước, không nghĩ tới rãnh rỗi như vậy. Không biết ngươi chận đường
ta có gì muốn làm?” Nàng yếu ớt hỏi ngược lại. Trong tươi cười nhàn nhạt ẩn giấu sát ý.
“Để đồ lại, Bổn vương tuyệt không tổn thương
ngươi!” Cao thủ so chiêu không cần đao kiếm, nụ cười cũng có thể giết
người vô hình. Nhìn bộ dáng nắm chắc của hắn, chắc chắn đã rõ ràng
chuyến đi Minh quốc của họ.
Chợt, một cơn gió lạnh thổi qua, áo trắng của nàng bay theo gió. Như nữ tử tuyệt diệu tuyệt luân trongt ranh.
Ánh mắt nàng đột nhiên lạnh lẽo. Mặt như sương lạnh, lạnh lùng nói: “Vậy
thì xem ngươi có bản lãnh hay không!”, lời còn chưa dứt, nàng đã bay đến trước mặt Dạ Quân. Hai nhóm người liền đánh nhau.
Bụi đất tung bay, chiến đấu kịch liệt. Nhưng bọn họ ba người, yếu không địch lại mạnh. Dần dần rơi hạ phong.
Thời gian trôi qua từng chút, tay trái của Tật Phong bị đao chém bị thương.
Thể lực của Lục Nhi không chống đỡ nổi. Chỉ có nàng miễn cưỡng kiên trì. Trận đánh này không biết ai thắng ai thua!
Bọn họ bị kẻ địch bao vây. Dạ Quân chỉ kiếm bén về phía bọn họ, phách
lối cười to, cười nhạo vô tình mà tuyệt tình: “Như thế nào? Khiến hoàng
hậu thất vọng sao?”
Nàng khép lại hai mắt, lúc mở ra, đáy mắt
không có một tia sợ hãi, nàng khẽ mỉm cười, nói: “lấy ít thắng nhiều,
thắng cũng không vẻ vang!”
“Ám muội thì như thế nào? Người đâu,
soát người cho Bổn vương!” Người thắng cao cao tại thượng, mắt nhìn
xuống bọn họ. Lãnh khốc phân phó thuộc hạ làm việc.
“Dạ, Đại
vương!” Tiểu lâu la đắc ý đến gần bọn họ, “Ai dám?” Lục Nhi hết lòng hộ
chủ, giang hai cánh tay ngăn ở trước người Lưu Quân Dao, không cho bất
luận kẻ nào đến gần.
Lưu Quân Dao rất cảm động, thời gian Lục
Nhi đi theo nàng không dài, nhưng không nghĩ tới thời khắc mấu chốt lại
vươn mình mà ra. Thật là một nha đầu trung thành! Lưu Quân Dao đẩy tay
nàng ra, đứng dậy. Tay vắt chéo sau lưng, ngón giữa cầm một cây ngân
châm, vận sức chờ phát động.
“Ai dám đến gần ta khiến hắn bị mất mạng!” Lời ác của nàng tựa hồ không làm kẻ địch xem trọng, hắn vẫn
không có sợ hãi đi về phía trước. Khi hắn đến gần Lưu Quân Dao, ý đồ đưa tay bắt lấy nàng. Thân hình Lưu Quân Dao lóe lên, một cây ngân châm đâm xuyên qua cổ họng của hắn, hắn đột nhiên ngã xuống đất, hai chân duỗi
một cái, đi vào diêm vương điện.
Dạ Quân và tùy tùng cả kinh thất sắc, mới một nháy mắt hắn đã ngã xuống đất bỏ mình, quá nhanh, quá độc ác.
Dạ Quân giận dữ, gầm nhẹ: “Toàn bộ lên cho Bổn vương!” .
Các tùy tùng ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sợ hãi rụt rè không dám đi lên.
Bọn họ đều không muốn chết! Uy nghiêm của Dạ Quân bị giẫm ở dưới chân,
hắn chịu cam tâm sao? Dương dương roi ngựa trong tay, hung ác nói: “Ai
dám lui về phía sau, Bổn vương muốn mạng của hắn!”
Vào cũng
chết, lui cũng chết! Nên bọn họ nghe Dạ Quân phân phó. Phát động công
kích về phía nàng, nàng lạnh lùng đứng, ánh mắt bay tới con ngựa bên
trái, nàng cười thầm, nhưng lòng của nàng lần lại trầm xuống! Nếu là một mình nàng nhất định có thể thoát thân, nhưng Tật Phong bị thương, thể
lực Lục Nhi đã hết, muốn toàn thân mà lui sợ rằng rất khó!
Tật
Phong nhìn thấu khó xử của nàng, bị thương cũng muốn liều mạng, hắn nhịn đau nói: “Hoàng hậu các ngươi đi nhanh lên, đừng lo cho thuộc hạ!”
Lưu Quân Dao nhìn hắn một cái, một người phi thân đọ sức cùng kẻ địch. Địch ta đánh thành một đoàn, lúc này kỳ tích xảy ra. Trong rừng cây có năm
người áo đen nhảy ra, mọi người võ công cao cường. Hai ba lần đã đánh
cho Dạ Quân hoa rơi nước chảy. Biết thời vụ là tuấn kiệt, Dạ Quân thấy
chiếm không được tiện nghi, vì vậy bỏ lại bộ hạ một mình thoát đi, bộ hạ bị ném ở lại không ai may mắn thoát nạn.
Giải quyết phiền toái, năm người áo đen cũng không ướt át bẩn thỉu, lại chui vào trong rừng
cây biến mất, nhưng Lưu Quân Dao vẫn nhìn thấy dấu ấn hoa mai trên người bọn họ, đó là dấu ấn sáng lập của sư phụ.
Nàng cười nhạt một tiếng, ban đêm nàng cảm thấy có mấy đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, quả nhiên không ngoài dự đoán!
Lục Nhi và Tật Phong không nghĩ nhiều, chỉ cho là mạng lớn tránh được một
kiếp. Ba người cởi ngựa vội vã lên đường, tay trái Tật Phong bị thương,
cho nên bọn họ thả chậm tốc độ.
Lúc sắp đến gần kinh thành, bọn
họ đi tới một khối đất bằng phẳng, chỉ cảm thấy phía trước có tiếng vó
ngựa xông thẳng lên trời, ba người nhìn nhau, nghĩ thầm: không phải còn
có mai phục chứ?
Bọn họ cảnh giác tiến lên, quả nhiên, đội nhân
mã lớn đang vọt về phía họ. Dần dần đến gần, bọn họ rất khẩn trương.
Chợt ba người buông lỏng thân thể cười. Bởi vì không phải kẻ địch, mà là Hàn tướng quân!
Hàn tướng quân xuống ngựa, quỳ lạy: “Thần tham kiến hoàng hậu!”
Lưu Quân Dao nhìn hơn trăm binh lính đứng nghiêm, hỏi: ” Hàn tướng quân, đây là vì sao?”
“Thần phụng mệnh hoàng thượng đi trước tiếp ứng hoàng hậu!” Hàn tướng quân là người trung thành. Chỉ nghe lệnh hoàng thượng.
Ngày sau nàng mới hiểu rõ, Hoàng Phủ Hiên gặp ác mộng liên tiếp, dự cảm
không may quanh quẩn ở trong đầu. Lo lắng nàng sẽ xảy ra việc ngoài ý
muốn, vì vậy không để ý cái gì, ra lệnh Hàn tướng quân tới trước tiếp
ứng.
Nàng cười yếu ớt nói: “Hàn tướng quân cực khổ, hồi cung!”
“Thần tuân lệnh!” Hàn tướng quân càng già càng dẻo dai, lưu loát cưỡi trên lưng ngựa, uy vũ hùng phong.
Đoàn người che chở nàng ở chính giữa, thuận lợi hồi cung! Dọc theo đường đi
cũng chọc giận người âm thầm. Người âm thầm cười lạnh, hắn phái người
đuổi giết, lại trúng kế điệu hổ ly sơn. Không công mà lui! Không nghĩ
tới nàng có chút đầu óc! Trước kia thật là xem thường nữ nhân này rồi !
Mà trong Minh Dao cung, Hoàng Phủ Hiên đang bị Thái hậu mắng xối xả.
“Dao nhi rời cung sao con không nói với mẫu hậu? Nếu Dao nhi có việc không
hay xảy ra mẫu hậu nhất định không tha cho con!” Thái hậu vừa mới biết
Dao nhi rời cung, mà bà lại bị dấu diếm bảy ngày. Càng nghĩ trong lòng
càng không thoải mái!
Hoàng Phủ Hiên đỡ bà ngồi xuống, an ủi
Thái hậu, cũng an ủi mình! Nói: “Mẫu hậu yên tâm! Dao nhi sẽ không có
chuyện gì. Nhi thần đã bảo Hàn tướng quân đi đón nàng, nên rất nhanh sẽ
hồi cung rồi.”
Trong bảy ngày Dao nhi rời đi, bởi vì lo lắng an nguy của nàng! Hắn không có một ngày ăn ngon, ngủ ngon!
Thái hậu đau lòng nhìn hắn, hốt hoảng sợ hãi ở đáy mắt hắn chạy không khỏi
ánh mắt của bà. Nhi tử hăng hái, tiêu sái hôm nay lại trở nên nhếch nhác tiều tụy. Bà rốt cuộc an tĩnh, không chọc nhi tử lo lắng nữa.
Hoàng Phủ Hiên đứng ở cửa, nóng nảy ngóng nhìn, này lúc Tiểu Lâm Tử hưng phấn vừa chạy vừa kêu to: “Hoàng thượng, hoàng thượng. . . . Hoàng hậu nương nương trở lại!”
“Ở nơi nào?” Hắn vui vẻ nghênh đón, Tiểu Lâm Tử thở hồng hộc, eo cũng không thẳng được. Nhưng tay vẫn chỉ hướng sau lưng.
Theo tay của hắn, Hoàng Phủ Hiên thấy bóng dáng ngày nhớ đêm mong, điên
cuồng chạy tới, ôm chặt lấy nàng, chỉ ckhi nàng chân chân thật thật ở
trong lòng hắn, hắn mới cảm thấy an tâm!
Hai cánh tay vây quanh
thật chặt, đầu yêu thương chôn ở cổ của nàng! Thân mật lẩm bẩm: “Dao
nhi. . . . Dao nhi. . . . . Nàng cuối cùng bình an trở về rồi !”
“Hiên. . . . Ta không thể hít thở!” Nàng gian nan khạc ra một câu nói ở trong
lòng hắn! Lần này Hoàng Phủ Hiên thoáng buông lỏng hai cánh tay, lộ ra
khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi rã rời của nàng! Hoàng Phủ Hiên ngắm nhìn
nàng, bàn tay ấm áp đau lòng vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của nàng.
Lưu Quân Dao hồi hồn từ trong mắt hắn, từ trong lòng ngực móc ra một xấp
ngân phiếu giao vào trong tay hắn, thoải mái cười một tiếng: “Ta không
có nhục sứ mạng!”
Ngân phiếu trong tay nặng trĩu, đó là nàng dốc hết toàn lực mang về, trên lưng gánh hi vọng của dân chúng, chờ mong
của Nguyệt quốc!
Dần dần, nàng khép lại hai mắt, thân thể mềm nhũn. Té xỉu ở trong ngực hắn.
“Dao nhi. . . . . . “
“Dao nhi. . . . . . “
“Hoàng hậu nương nương. . .” Hàng loạt tiếng kêu nàng không nghe được.
“Truyền thái y!” Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Hiên ôm nàng vọt vào trong phòng ngủ.
Thái y vội vàng chạy tới, không đợi hành lễ, Hoàng Phủ Hiên ra lệnh: “Mau
chẩn mạch thay hoàng hậu!” sắc mặt hắn lo âu, đứng ở một bên, không nói
không rằng!
“Dạ!” Mạch của nàng vững vàng mà cũng yếu ớt! Nhưng
không có gì đáng ngại, thái y nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, nương nương
chỉ là mệt nhọc quá độ cũng không lo ngại, thần cho vài đợt thuốc, nghỉ
ngơi cho khỏe!”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Hoàng Phủ Hiên phất tay một cái nói: “Lui ra!”
Thái y và những người liên can rối rít lui ra, Thái hậu cũng rời đi ngay sau đó, thân thiết đóng cửa lại, trước khi đi Thái hậu rất đắc ý cười.
Hoàng Phủ Hiên ngồi ở bên người nàng, nhìn chăm chú vào nàng thật sâu, không
kìm hãm được hôn lên môi đỏ mọng nhỏ xinh của nàng, lại yêu thương vuốt
ve cái trán của nàng, bảo vệ nàng.