Trong vương phủ đều là cảnh tượng vui sướng. Có thể nói ca múa mừng cảnh thái bình. Trắc phi giành hết.
Hiên Viên Triệt nhìn chung quanh, tìm kiếm bóng dáng nữ nhân đáng chết kia.
Đáng tiếc nha! Chỉ là vô ích. Đợi tân khách ngồi vào chỗ của mình rồi,
Hiên Viên Triệt hạ thấp giọng hỏi người bên cạnh: “Vương phi ở đâu?”
“Hồi vương gia, nô tài không biết. Nếu không, nô tài đến Tĩnh Viên xem một
chút?” Người hầu hỏi thăm ý kiến của hắn. Biết vâng lời. Không dám chọc
giận uy phong của Vương gia.
“Không cần mặc kệ nàng!” Hắn gầm nhẹ một tiếng, thật sự là mất mặt, hơn nữa tâm tình bị một nữ nhân ảnh
hưởng, đó là chuyện nguy hiểm cỡ nào.
Lúc này, Liễu Nhu ghé mắt, dịu dàng cười hỏi: “Biểu ca, xảy ra chuyện gì?” .
Thật không hỗ là mỹ nhân Minh quốc một đời, mắt ngọc mày ngài, lỗ mũi linh
lung, đôi môi không tô mà đỏ, trong mắt sáng phản chiếu bóng dáng nam tử mến yêu, mơ hồ, như ẩn như hiện, giống như dòng suối giữa núi sáng sớm, man mát lành lạnh, thấm vào ruột gan.
Không đành lòng ái nữ lo
lắng, Hiên Viên Triệt thu hồi tức giận cả người. Giữ tay nàng trong lòng bàn tay. Lắc đầu một cái, ôn hòa: “Không có gì, Nhu nhi không cần phiền lòng.”
Một đôi bích nhân, tình chàng ý thiếp. Bọn họ mới là chủ
vương phủ, lại có người nào quan tâm khí phi trong Tĩnh Viên chết hay
sống đây?
Bưởi tiệc bắt đầu, giữa người đến người đi, một đứa nha hoàn thần sắc hốt hoảng chạy tới, trong tay nắm thật chặt một phong
thơ, mồ hôi trong lòng bàn tay cơ hồ thấm ướt phong thư. Nàng bước chân
nhẹ nhàng đến gần Hiên Viên Triệt, quỳ xuống, đưa thư trong tay qua đỉnh đầu, cung kính: “Vương gia, đây là thư vương phi cho ngài.”
Thanh âm không lớn, nhưng lại khiến người chung quanh nghe được rõ ràng, múa
nhạc ngừng, Hiên Viên Triệt mở thư ra xem, chỉ thấy lửa giận trên mặt
hắn lên cao, hai tròng mắt phát ra lửa giận, mặt đen lại đen. Cả người
bao phủ ở trong hàn băng, Liễu Nhu suy đoán, rốt cuộc là một phong thơ
như thế nào khiến biểu ca tức giận đến đây?
Hiên Viên Triệt cắn
răng nghiến lợi, nếu không phải là sợ hù Nhu nhi, hắn sớm chém cái bàn
trước người thành mảnh vụn, nữ nhân chết bầm này, lại dám hưu hắn? Hắn
đường đường một Vương gia, khi nào lưu lạc đến nông nỗi khiến người ghét bỏ?
Nắm chặt hai quả đấm, vung tay ra thì thư đã hóa thành mảnh
vụn, rơi loạn, tuổi thọ của nó vì vậy kết thúc, ám chỉ, Lưu Quân Dao
muốn hỏng bét rồi.
Trên người hắn phát ra hơi thở lạnh như băng,
thật lâu chưa từng tản đi. Liễu Nhu nhíu nhíu mày, rất là lo lắng. Mấy
người dưới đường cũng âm thầm suy đoán, nhưng lại không dám nhiều lời.
Cuối cùng, lửa giận ẩn nhẫn hóa thành một nụ cười lạnh như băng, Hiên Viên
Triệt nhếch miệng, trong con ngươi lóe sáng, nữ nhân chết tiệt, chọc Bổn vương. Đừng nghĩ thoát đi. Một cuộc truy đuổi kéo ra.
Hiên Viên
Triệt cười, nói: “Tiếp tục đi, chớ làm mọi người mất hứng.” nhạc đệm vừa rồi cơ hồ không có ảnh hưởng tâm tình mấy. Lại không biết, vụng trộm,
có ít thứ thoát khỏi quỹ đạo vốn có.
Trên đường phố, người đến
người đi, đồ rực rỡ muôn màu. Tiếng thét khắp nơi. Một cảnh tượng phồn
hoa tràn đầy sức sống, Lan nhi lo lắng trùng trùng hỏi: “Tỷ, ngươi thật
hưu Vương gia?”
“Đúng nha, có gì không thể?” Lưu Quân Dao thuận
miệng hỏi ngược lại, mắt không ngừng chuyển động theo dòng người, hăng
hái đang nồng. Không để ý Lan nhi đang lo lắng chút nào.
“Tỷ. . . . . . Người không sợ Thái hậu trách tội sao?” Lan nhi cũng không lạc
quan như nàng, dù sao hoàng quyền cao nhất, bình dân bách tính có thể
nào chống lại?
“Ai nha, Lan nhi chớ buồn lo vô cớ, ta tự có cách
đối phó!” Lưu Quân Dao xoay người lại, vứt cho Lan nhi một nụ cười thần
bí. Tỷ thật cao minh, Lan nhi không nhìn ra một chút đầu mối từ trong
mắt nàng. Ai! Lan nhi không tiếng động thở dài.