Gió đánh tới, thổi lên một làn hương. Trong không khí xen lẫn mùi hoa
nhàn nhạt, trong đó mơ hồ còn có chút thê lương. Lưu Quân Dao giống như
mê muội, ngước đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm trên bầu trời. Không biết
đang tìm cái gì!
Ánh mắt của nàng từ cao hứng dần dần biến thành áo não, Lan nhi lo lắng hỏi: “Tỷ, thế nào?”
“Hư. . . . Lan nhi chớ quấy rầy, nghe, trong không khí có thanh âm gì di
động!” nàng đặt ngón trỏ ở ngoài miệng, nhắm lại hai tròng mắt, lẳng
lặng chờ đợi.
Lan nhi mở con ngươi mê hoặc, ngắm nhìn bốn phía,
trừ người, cái gì cũng không có nha! Là nàng quá tục tằng, hay là tỷ quá siêu phàm.
Người chung quanh cũng dùng một loại ánh mắt quái dị
nhìn chằm chằm họ, giống như kêu quái vật, Lan nhi không nhịn nổi, cắt
đứt tỷ: “Tỷ, chúng ta trở về đi thôi! Nếu không lão gia sẽ lo lắng.”
Hôm nay là ngày hồi môn (về nhà), Vương gia lại nạp trắc phi, chỉ có tỷ lẻ
loi hiu quạnh hồi môn. Nghĩ như vậy, Lan nhi lại bất bình vì tỷ. Cong
miệng lên, vẻ mặt phẫn hận. Hận không thể xé Vương gia và trắc phi thành mảnh nhỏ.
Lưu Quân Dao cũng ý chí rã rời, tiếng than thở từ
trong miệng nàng ra, ngay sau đó bao phủ trong biển người. Lưu Quân Dao
suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta không trở về phủ Thần tướng, tránh cho cha bị tức chết.”
“A. . . . Vậy chúng ta đi nơi nào?” Lan nhi
len lén lườm nàng một cái, nàng không dám gật bừa với ý kiến của tỷ.
Nghĩ thầm: không trở về, lão gia mới có thể tức chết !
“Chúng ta
đến Mộng Thinh lâu.” Vừa dứt lời, Lan nhi cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng rời đi tiêu sái của tỷ. Lan nhi bất mãn dậm chân, bất đắc dĩ, chỉ
đành phải bước nhanh đuổi theo tỷ.
“Ba chữ to ‘Mộng Thinh lâu’
cứng cáp có lực xuất hiện ở trước mắt các nàng, Mộng Thinh lâu không
giống kỹ viện khác, cởi vẻ lãng phí xuống, cũng lạnh nhạt mát mẻ.
Vòng qua mọi người, họ từ cửa sau đi vào, ‘ Đông đông đông ’ Lan nhi gõ cửa
lớn, chỉ chốc lát sau, một nữ tử mặc áo đỏ yểu điệu mở cửa. Nàng có vẻ
quyền rũ, khí chất thanh cao, dáng người dịu dàng. Người không biết,
nhất định cho nàng là đại gia khuê tú !
“Tỷ!” Nữ tử áo đỏ hơi cảm thấy kinh ngạc, tự giác nhường ra một con đường, Lưu Quân Dao không
chút khách khí đi vào, sau đó rất tự giác rót một ly trà, nhắm lại hai
tròng mắt, lẳng lặng hưởng thụ.
Nữ tử áo đỏ và Lan nhi nhìn thẳng vào mắt cười một tiếng, đứng ở một bên, chờ đợi tỷ lên tiếng. Trong lò
hương đốt tàn hương, tàn khói lượn lờ, một bức tranh sơn thủy treo trên
tường. Trên bàn sách để bộ sách. Không khí nhàn nhã khiến Lưu Quân Dao
rất vui vẻ.
Nàng nhàn nhạt cười cười, nói: “Hồng Y, ta muốn làm một cuộc so tài võ chọn rể, ngươi giúp ta chuẩn bị một chút.”
“A. . . .” Hồng Y và Lan nhi đều lên tiếng kinh hô, tỷ đã lập gia đình,
hành động lần này ở trong mắt các nàng sợ là thương hại phong tục!
Lưu Quân Dao trợn mắt nhìn họ một cái, họ ngoan ngoãn ngậm miệng, Hồng Y không thể tin hỏi: “Tỷ, làm thật?”
“Ừ! Mau đi đi, càng nhanh càng tốt, càng long trọng càng chơi vui!” Nụ cười thần bí của nàng trong mắt Hồng Y thật cực kỳ nguy hiểm. Hai tròng mắt
của tỷ không biết bay về phương nào, họ cũng không biết tỷ đến tột cùng
có ý định gì.
Hồng Y không dám cải kháng, lĩnh mệnh rời đi: “Tỷ, Hồng Y sẽ làm thỏa đáng.”
Lưu Quân Dao nhẹ nhàng nhếch miệng, nụ cười như có như không giắt trên mặt, rất quỷ dị, rất đáng sợ.
Hiên Viên Triệt nha Hiên Viên Triệt, ngươi làm nhục ta, ngày sau ta nhất
định trả gấp bội. Ngươi nạp trắc phi, ta chọn rể. Chúng ta có tính huề
nhau hay không?