Trong một đêm, tỷ võ chọn rể oanh động cả kinh thành, đưa tới mấy trăm
người tham dự. Dĩ nhiên, nhàm chán hồi lâu, rốt cuộc có chuyện vui rồi,
sao ít đi người tham gia náo nhiệt.
Lưu Quân Dao nhìn gương trang điểm, búi ba búi tóc đen, một thân áo lụa mỏng màu trắng tôn tư thái mỹ lệ của nàng lên gần như hoàn mỹ. Bên hông đeo ngọc Hòa Điền thượng
hạng. Trên đầu có chu sai đơn giản làm đẹp. Cả người xem ra mát mẻ tự
nhiên. Như tiên tử ở nhân gian, không dính khói lửa nhân gian.
Lan nhi không khỏi ngắm lại, Lưu Quân Dao khẽ cười, chọc cho Lan nhi hoảng
hốt một trận. Lúc này, Hồng Y đẩy cửa vào, nói: “Tỷ, đã chuẩn bị tốt
lắm, đang chờ ngài ra.”
“Được, lập tức tới ngay!” Lưu Quân Dao
nhìn giai nhân trong gương, nàng nhàn nhạt cười một tiếng, hôm nay có
thể có kịch hay để xem.
Lần tỷ võ chọn rể này oanh động cả võ
lâm, chỉ vì cái tên của Mộng Thinh lâu. Trên mặt hồ đặt bàn nổi, một là
chuyên dụng tỷ võ, một là Lưu Quân Dao nghỉ ngơi.
Hôm nay trời
tốt, trời xanh mây trắng. Ánh mặt trời ấm áp. Nắng sớm nhàn nhạt quất
vào mặt mà đến. Tạo nên từng gợn nước trên mặt hồ. Liễu xanh phất phơ
bên bờ. Rước lấy từng trận chim hót.
Lưu Quân Dao ngồi xuống, hít sâu một hơi. Trên mặt đều là vui vẻ, hiển nhiên cực kỳ hài lòng đối với an bài của Hồng Y. Lan nhi ngồi trên chiếu ở bên cạnh, rót một ly trà
cho tỷ liền không nói nữa.
Đột nhiên, tiếng người huyên náo bên
bờ, tiếng huyên náo xông thẳng đến. Bóng dáng mông lung trên mặt hồ
không thỏa mãn được lòng hiếu kỳ của mọi người, tất cả mọi người nghĩ
thấy thái. Xem một chút đến tột cùng là mỹ nhân như thế nào, đáng giá
Mộng Thinh lâu gióng trống khua chiêng làm một cuộc tỷ võ chọn rể.
“Vén rèm lên, để cho chúng ta xem một chút nha!”
“Đúng nha, nếu như không phải là mỹ nhân số một số hai, chẳng phải chúng ta tay không một chuyến sao? Ha ha ha ha. . . . . .”
Các loại thanh âm vang lên, Lưu Quân Dao cho Hồng Y một cái ánh mắt ám
hiệu, Hồng Y chân thành đi ra. Mỹ nhân vừa ra, bốn phía nhất thời an
tĩnh lại. Hồng Y phất phất ống tay áo, thanh âm mềm mại giống chim bói
cá kêu to trong núi, làm cho người ta cảm thấy mới mẻ. “Mọi người bình
tĩnh chớ nóng, tỷ chuẩn bị biểu diễn tài nghệ xong, tạo điềm tốt cho tỷ
võ chọn rể hôm nay.”
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, bọn họ lại
bắt đầu không an phận rồi. “Vậy thì mau nha! Để cho chúng ta thấy giai
nhân. Coi như ôm không được mỹ nhân về, cũng không uổng chuyến này.”
Tiếng thúc giục, tiếng cười hào sảng, các loại thanh âm ép Lưu Quân Dao
không thể không bộc lộ tài năng.
Nàng đứng dậy ngồi ở trước cầm, đôi tay đặt lên dây đàn, ‘tranh’ một tiếng phá bầu trời. Sau đó quy về sự yên lặng.
“Ha ha ha. . . . Nếu không có bản lĩnh, cũng đừng cậy mạnh á!” Tiếng cười
nhạo nghe vào trong tai Lưu Quân Dao thật buồn cười. Nàng nhếch miệng,
thành một đường cong. Cười như không cười!
Bàn tay trắng nõn gẩy
đàn, khuấy nhiễu tất cả, khe rỗng du dương. Một khúc 《Thu thủy 》 từ trên đàn phát ra, giống như nữ tử áo trắng nhảy múa trên dây.
Toàn
thân Lưu Quân Dao đầu nhập trong đó, đám người vốn còn đang xôn xao cũng say đắm ở trong, tiếng đàn du dương, cảnh tượng đẹp đẽ. Giống như vào
cảnh tiên nhân gian. Khó có thể tự kềm chế.
Gió lên, rèm lụa trắng bị thổi lên, cũng lay động tâm chưa mở của những nam tử.
Là nàng! Nữ tử khí chất siêu phàm thoát tục trên đường hôm qua, nam tử
nghe được như si như say, nhưng trong nháy mắt rèm bị thổi lên, lòng
đóng băng đã lâu của hắn bị hòa tan, nử tử quyến rũ mà mát mẻ bên cạnh
đẹp hơn tiếng đàn nhiều.
Khóe miệng hắn nhẹ nhàng động, đáy lòng
lại khó mà bình tĩnh thật lâu, cặp mắt đuổi theo bóng hình xinh đẹp của
nữ tử, kêu: “Tật, đi điều tra lai lịch của nàng.”