Ban đêm, nhiều cơn gió mát, mang hương hoa bay lơ lửng trong không
trung, bên trong tường cao viện lớn cực kỳ náo nhiệt. Tiếng pháo, tiếng
ca múa, tiếng cười vui.
Màn đêm đen nhánh nổi lên một điểm đỏ,
pháo hoa trên không trung vẽ ra dấu vết xinh đẹp, dùng hết sinh mạng để
cháy, chỉ vì có thể lưu lại sắc thái ngắn ngủi ở trong cuộc đời.
Hôm nay ngày lành tháng tốt, ba đôi tân lang tân nương cùng kết liền cành, vinh nhục cùng chung, cầm tay đến đầu bạc.
Lễ tân hôn cử hành ở Lưu phủ, Hiên Viên Triệt tự mình chủ hôn, ba cặp tân
lang tân nương theo thứ tự là, Lưu Lạc Thiên và Mai nhi tu thành chánh
quả, Lan nhi và Tiêu Phong cùng kết liền cành, còn có Thiên Vũ và Khinh
Họa tình chàng ý thiếp.
Hỉ nương đi lên trước một bước, rướn cổ họng, hô to: “Nhất bái thiên địa. . . . “
“Nhị bái hoàng thượng. . . . . . “
“Phu thê giao bái. . . . . . “
Ngừng, ba cặp tân lang tân nương lại không để ý ánh mắt thế tục, không thể chờ đợi vén khăn voan lên, tân nương tử thẹn thùng như nụ hoa chớm nở, cúi
đầu xấu hổ.
Trong đó, Thiên Vũ là không câu nệ tiểu tiết nhất,
một tay kéo Khinh Họa vào trong ngực, cười trêu nói: “Ha ha ha. . . . Ta vẫn thua trong tay tiểu nha đầu này, chẳng qua ta không hối hận!”
Lúc Khinh Họa nghe nói nửa câu trên hơi tức giận, nhưng nửa câu dưới lại
làm cho nàng mở cờ trong bụng, sóng lòng sôi sục. Xấu hổ cười, tay nhỏ
bé không an phận đánh bộ ngực rắn chắc của Thiên Vũ bền bỉ, giống như
gãi ngứa, Thiên Vũ nắm bàn tay gây sự của nàng, ẵm Khinh Họa lên chuẩn
bị rời chỗ.
Nhất thời tiếng trêu đùa liên tục, hai người Lạc
Thiên cũng quên trường hợp hôm nay, cùng nhau trêu chọc, giống như hôm
nay chỉ là ngày thành hôn của Thiên Vũ và Khinh Họa.
Lan nhi
nghịch ngợm đáng yêu huyên náo lợi hại nhất, vừa vỗ tay, vừa kêu la: “Ai yêu. . . . Tân lang tân nương không thể chờ đợi. . . . “
Mai
nhi không hay nói cười cũng che miệng cười trộm, Lạc Thiên cúi đầu thâm
tình ngắm nhìn kiều thê, ôm kiều thê vào ngực, trái tim trống rỗng mới
bị lấp đầy. Hạnh phúc từ đó không rời.
Bị người chế nhạo, Khinh
Họa xấu hổ vùi đầu vào sâu trong ngực Thiên Vũ, ôm cổ hắn, cắn môi dưới
cười trộm. Thiên Vũ lại mặt không đỏ tim không nhảy, khoác lác vô sỉ mà
nói: “Không thể chờ đợi thì như thế nào? Các ngươi vì hâm mộ mà ghen
ghét!”
Vừa nói liền nhấc chân chuẩn bị rời chỗ, đột nhiên hai
bóng người từ trên trời giáng xuống, Thiên Vũ nhìn qua sư muội cười
duyên như hoa trước mặt, ngây ngẩn cả người, sau đó ngoan ngoãn để Khinh Họa xuống, cười yếu ớt hỏi: “Tiểu sư muội tới rồi hả ?”
Dao nhi chu mỏ cười trộm, cau mày cáu giận: “Thế nào? Ghét bỏ ta cản trở? Làm trở ngại các ngươi hô mưa gọi gió?”
‘ xì ’ không biết là người nào bật cười, bởi vì lời nói của Dao nhi quá
kinh người rồi. Lời nói của nàng mà không làm cho người ta kinh ngạc,
thì chết cũng không ngừng. Dao nhi trừng mắt, liếc Hoàng Phủ Hiên một
cái, hắn rất thức thời im lặng, nhưng nụ cười tràn ngập trên mặt, hắn
nghẹn đỏ gương mặt tuấn tú.
“Tỷ tỷ thật là xấu. . . .” Khinh Họa rốt cuộc không nhịn được lên tiếng! Dao nhi che miệng cười trộm, lúc
này, Hiên đi tới bên người nàng, Dao nhi mới lấy một cái hộp tinh xảo
trên tay Hiên giao cho Khinh Họa, chúc mừng: “Đây là một chút tâm ý của
ta, chúc các ngươi đầu bạc răng long!”
“Đa tạ tỷ tỷ!” Khinh Họa
vui vẻ nói cám ơn, cất quà tặng! Bọn Dao nhi lại đi đến trước mặt Lạc
Thiên, cũng giao quà vào tay hắn, cười yếu ớt nói: “Ca, hai người tu
thành chánh quả không dễ dàng, phải quý trọng lẫn nhau!”
“Ca hiểu, tiểu muội yên tâm!” Lạc Thiên cưng chiều vuốt ve tóc Dao nhi, giống như lúc nhỏ.
Dao nhi đi tới trước mặt Tiêu Phong Lan nhi, nắm tay Lan nhi, dặn dò: “Lan
nhi về sau ít đùa bỡn như trẻ con, sống qua ngày thật tốt!”
Trong mắt Lan nhi chứa đầy nước mắt, gật gật đầu nói: “Yên tâm tiểu thư, Lan
nhi hiểu chuyện rồi !”, sau đó ôm quà Dao nhi tặng vào trong ngực không
nỡ buông tay.
Dao nhi cười yếu ớt, vỗ vỗ tay, cao giọng nói: “Tốt lắm, nói chuyện sau, các ngươi có thể động phòng rồi !”
“Ha ha ha. . . .” Mọi người đều cười ha ha, Hiên Viên Triệt ngồi trên cao
không biếtđã lặng lẽ rời đi lúc nào, xem ra cô đơn chiếc bóng, nhưng nội tâm rất vui vẻ an ủi, thấy Dao nhi hạnh phúc như thế là đủ rồi.
Một đoạn đối thoại bay đến từ đám mây, Linh Dược Tử nhìn bóng dáng cô đơn
của Hiên Viên Triệt không đành lòng, nói: “Hắn cũng đáng thương, người
khác có đôi có cặp, hắn chỉ một thân một mình.”
Linh Cơ Tử sờ sờ râu ria trắng dưới cằm, cười nói: “Duyên phận đã định vào hôm nay, yên tâm đi, hắn sẽ không cô đơn đến già!”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, bay về chân trời, công đức viên mãn,
rồng về trời, phượng về tổ, quấn quýt si mê không dứt, phu thê tình
thâm!