Ôm tâm tình bất an của thiếu nữ trong lòng, Khinh Họa để lại một phong
thư, nói ra cho oai: thêm kiến thức, tìm rể tốt! Chỉ một thân một mình
xông xáo giang hồ.
Mặc dù Khinh Họa tập võ từ nhỏ, người bình
thường nàng không để vào mắt, nhưng rốt cuộc trẻ tuổi chưa biết chuyện,
sơ nhập giang hồ trung khó tránh khỏi gặp phải khó khăn.
Ngày
hôm đó, Khinh Họa du sơn ngoạn thủy đi tới thành nhỏ trong Nguyệt quốc,
dưới ánh mặt trời chói chang, Khinh Họa đổ mồ hôi đầm đìa, ngẩng đầu
nhìn mặt trời đỏ rực, Khinh Họa dùng ống tay áo lau khô trên trán mồ
hôi, khi nàng lơ đãng xoay người, trông thấy có một khách điếm cách đó
không xa, nghĩ thầm: ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi một chút!
Vì
vậy Khinh Họa nâng váy, nắm chặt kiếm trong tay đi vào trong khách điếm! Thành nhỏ xa xôi khó thấy mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc, Khinh Họa
xuất hiện khiến người đang uống trà trong khách điếm hâm mộ. Đồng thời
cũng gây nên tai họa!
Tiểu nhị sửng sốt một chút, sau đó ân cần chạy tới, nói: “Cô nương mời bên này!”
Tiểu nhị làm một thế mời, cầm khăn từ trên vai lau cái bàn sạch sẽ, lại hỏi: “Cô nương ăn cái gì?”
“Đem tới mấy món ăn ngon!” Khinh Họa ngửa đầu cười yếu ớt, khuynh quốc
khuynh thành, không biết chọc cho bao nhiêu nam nhân thèm thuồng! “Được
rồi!” Tiểu nhị đáp một tiếng, lập tức chạy đi.
Khinh Họa cúi
đầu, đưa tay vuốt kiếm trên bàn, trong lòng phiền muộn, từ nhỏ đến lớn
nàng chưa từng rời nhà, hôm nay một mình xông xáo giang hồ khó tránh
khỏi nhớ nhà.
Trong góc khách điếm, hai nam nhân trên mặt có vết đao chém đang châu đầu ghé tai, ánh mắt tham lam khóa ở trên người
Khinh Họa, tựa hồ đang có ý gì!
Dừng lại ăn uống no nê xong,
Khinh Họa thấy sắc trời còn sớm, vì vậy xách theo kiếm muốn đi ra ngoài
dạo một chút. Ánh mắt của nàng tập trung ở trên hàng hóa của người bán
hàng rong, chưa từng lưu ý hai bóng dáng lén lút sau lưng đã bám theo
một đoạn.
Lúc Khinh Họa đi vào một cái hẻm nhỏ, đột nhiên trên
cổ đau đớn, nàng ngất xỉu xoay người, khép lại hai mắt, té xuống đất!
Hai nam nhân dùng bao bố bọc lại Khinh Họa, vẻ tham lam ở đáy mắt không
che giấu chút nào. Hai người khiêng bao bố xuyên qua ngõ hẻm, đi tới một cái sân, đi vào từ cửa sau!
Thời gian trôi qua rất nhanh, Khinh Họa che cổ đau đớn, mở cặp mắt mệt mỏi ra, khuê phòng xa lạ mà hoa lệ
trước mắt khiến cho nàng sợ hết hồn.
Khinh Họa giùng giằng trên
mặt đất, nhưng thân thể lại rất mềm, vừa mới đứng lên lập tức lại ngã
lên đất, tiếng ‘ bịch ’ kinh động nha hoàn ngoài cửa, nàng đẩy cửa vào,
nói: “Cô nương tỉnh!” , sau đó đỡ Khinh Họa dậy, ngồi ở trên ghế! Chỉ
chốc lát sau, một nữ nhân già đeo vàng đội bạc, mặt mũi tràn đầy tươi
cười đi vào.
Ân cần hỏi han, Khinh Họa không rành việc đời,
không biết mình đang ở ổ sói! Mở mắt ngây thơ, hỏi: “Phu nhân, ta đang ở nơi nào?”
“Nữ nhi ngoan dĩ nhiên đang ở khuê phòng! Để ma ma
xem cổ còn đau không?” Má mì cười gian, diện mạo Khinh Họa ngọt ngào,
dạy dỗ một phen, qua một thời gian nhất định có thể kiếm nhiều tiền! Má
mì ảo tưởng mình nằm ở trong biển bạc, cười không khép miệng!
Khinh Họa đẩy ta má mì ra, cười lạnh nói: “Ma ma? Bản cô nương không biết
ngươi! Thức thời để bản cô nương rời đi, nếu không bản cô nương đạp bằng nơi này!”
Huynh trưởng mình hàng năm đều đi thanh lâu, Khinh
Họa cũng mưa dầm thấm đất, biết chỉ có kỹ viện mới gọi ma ma! Nàng khẳng định bị người ám toán bị bán vào thanh lâu rồi. Khinh Họa tự suy nghĩ,
làm sao chạy đi!
Má mì đã gặp nhiều, một nữ tử yếu đuối có thể
nhấc lên sóng gió gì? Bà chống nạnh, ác độc nhìn chằm chằm Khinh Họa,
nói: “Chớ không biết điều! Lão nương cũng không dễ hù dọa!”
Má
mì phất tay về phía sau một cái, nói: “Người tới, dạy dỗ thật tốt, ngày
mai lão nương cho nàng tiếp khách!” , sau đó một nữ nhân ăn mặc xinh đẹp chân thành đi tới!
Khinh Họa hung ác, chợt đứng dậy, nhéo cổ của má mì, uy hiếp nói: “Ai dám đến gần, bản cô nương lấy mạng của bà ta!”
Ba người tại chỗ đều dừng bước không dám tiến lên, mạng của má mì treo lơ
lửng, hét lên: “người tới….! Có thích khách. . . . . . A. . . . . . “
Khinh Họa nhẹ nhàng dùng sức, má mì liền đau đến kêu loạn. Mấy người làm lập
tức xông tới, tay cầm đại đao, khi thấy mệnh của má mì ở trong tay Khinh Họa, đều không dám hành động thiếu suy nghĩ!
Khinh Họa cười
lạnh, nàng chú ý tới cửa sổ bên tay phải mở ra, phía dưới là đường phố,
nàng có cơ hội thoát thân, Khinh Họa đá bay cái ghế, sau đó bàn tay bóp
một cái, má mì lập tức bị mất mạng, người Khinh Họa nhẹ như yến phá cửa
sổ mà chạy! Đợi gia nô của má mì phản ứng thì Khinh Họa đã trốn xa.
Mấy gia nô xách theo đại đao đuổi theo ở trên đường, Khinh Họa chạy trốn
thở hồng hộc, chợt, nàng bị người lôi tay bay đến trên một cây to rậm
rạp, Khinh Họa giật mình trừng mắt nam tử yêu nghiệt trước mặt, là nữ tử cũng ghen tỵ dung mạo của hắn!
Thiên Vũ cười tà nói: “Tiểu nha đầu coi trọng bổn công tử?”
Khinh Họa quẫn bách cúi đầu, khi ngẩng đầu lên, trên mặt mang nụ cười quyến
rũ, tay ngọc ôm cổ của Thiên Vũ, hơi thở mong manh, nàng nhẹ nói: “Công
tử cứu tiểu nữ tử một mạng, không gì báo đáp, không thể làm gì khác hơn
là lấy thân báo đáp !”
Thiên Vũ nổi lên hứng thú, cười nói: “Mỹ nhân trong ngực, cầu cũng không được!”
Vốn là một câu nói đùa, lại kéo ra tình yêu say đắm của hai người. Thiên Vũ chạy trốn, Khinh Họa đuổi theo, mấy tháng dây dưa, cuối cùng tu được
chính quả! Thiên Vũ nộp khí giới đầu hàng, Khinh Họa ôm mỹ nam về!