Cám ơn ngươi rốt cuộc xuất hiện lúc ta nguy nan, bảo vệ ta lúc ta hôn mê. Không xa không rời!
Khi thấy hắn bất chấp tất cả đi về phía trước, lòng của Lưu Quân Dao trầm
xuống từng chút từng chút. Cho đến đáy cốc lạnh như băng.
Hiên
Viên Triệt không đếm xỉa khuôn mặt tái nhợt của nàng, không nhìn ánh mắt lạnh như băng của nàng, lạnh lùng nhếch miệng, cười đến lạnh lẽo thấu
xương, hắn nói: “Ngươi uy hiếp bổn vương? Đáng tiếc dùng sai con cờ. Bổn vương có thể nào vì một nữ nhân ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ! Ngươi
đừng nằm mơ.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ có người áo đen lạnh lòng, cả người Lưu Quân Dao nhất thời rơi vào đáy cốc vạn trượng, bị
băng đóng ở nước sâu, không có nhiệt độ, nàng không khỏi cười nhạo mình
không hề tự biết rõ. Lưu Quân Dao. . . . Ngươi đừng nằm mơ, hắn không
thương ngươi, sao lại thương tiếc ngươi? Cứu ngươi? Bây giờ, nàng đã lâm vào tuyệt vọng!
Người áo đen hiển nhiên không nghĩ tới con tin
trên tay không có tác dụng, hắn nghiêng đầu nhìn Lưu Quân Dao một cái,
hai mắt lại trở về trên người Hiên Viên Triệt. Cười lạnh nói: “Vậy sao?
Chúng ta đánh cuộc một lần đi?”
Hắn đang đánh cuộc, cuộc vương gia không phải thật lòng vô tình.
Hiên Viên Triệt mặt không tỏ vẻ gì nhìn chăm chú vào người áo đen, ẩn giấu
nội tâm bất an cực độ, nắm đấm nắm chặt bại lộ tâm tình của hắn giờ khắc này. Lời nói vô tình vừa rồi chỉ vì tê dại kẻ địch, nhưng nếu như kẻ
địch tính toán lưới rách cá chết, hắn không dám đánh cuộc, bởi vì đánh
cuộc không chỉ là mệnh của Lưu Quân Dao, càng là tim của hắn.
Gió lạnh thổi qua, bụi đất tung bay, không chút nào rung chuyển được trái
tim lạnh như băng của Lưu Quân Dao giờ phút này, nàng ngưng mắt nhìn
tròng mắt Hiên Viên Triệt, cố gắng tìm cái bóng của nàng, nhưng trừ tối
đen như mực, cái gì cũng không có. Lòng của nàng trầm luân vào thời khắc này, nàng khẽ nghiêng đầu nhìn về đáy vực, nàng vui mừng phát hiện một
đoàn màu đen.
Nàng không lưu dấu vết lui về phía sau một bước,
trong nháy mắt nàng thoát khỏi khống chế của người áo đen, phi thân nhảy vào dưới vách. Bóng dáng màu trắng trong nháy mắt bao phủ trong sương
trắng dày đặc.
“Dao nhi. . . . . .”
“Quân nhi. . . . . . Không cần a. . . . . .”
Lưu Quân Dao từ từ hạ xuống tựa hồ nghe được người nào đang đau lòng gào
thét! Nhưng chưa phân biệt ra thanh âm phát ra từ người nào, nàng liền
nhức đầu, dần dần mất đi ý thức.
Khi nàng nhắm mắt lại, không
thể tưởng tượng nổi là, nàng cư nhiên xuất hiện ảo giác. Chống đỡ gian
nan mở mắt ra, khuôn mặt tươi cười của Hoàng Phủ Hiên gần ngay trước
mắt. Mà hai cánh tay ấm áp của hắn mở ra, kéo thân thể mềm mại của nàng
vào trong ngực.
Đáy vực, là một hồ nước ấm áp bí mật, trong hồ
nước trong suốt có con cá đang vui sướng bơi lên. Trên mặt hồ có bè trúc trôi. Có một cô gái nằm ngang ở phía trên nghỉ ngơi. Cô gái mặc váy lụa mỏng màu trắng, bên hông đeo một miếng ngọc bội trắng, cái miệng anh
đào nhỏ nhắn, đôi môi không tô mà đỏ, mặt trái xoan, mặt mày để lộ ra vô hạn điềm tĩnh tự nhiên. Tóc đen bay theo gió, tạo thành một bức họa
xinh đẹp.
Chẳng qua là hai mắt nàng nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, yên lặng nằm! Không còn sinh khí.
Hoàng Phủ Hiên nhẹ nhàng nhảy vào trên bè trúc, bởi vì sức nặng đột nhiên tới khiến cho mặt hồ tạo nên bọt nước. Hắn đứng ở bên cạnh cô gái, một bàn
tay to bao quanh hai tay của nàng, một cái tay khác vuốt ve mặt lạnh như băng của nàng, hai mắt Hoàng Phủ Hiên khóa ở trên người nàng, chưa từng rời đi, bởi vì hắn sợ, sau một cái chớp mắt nàng liền biến mất không
thấy.
Bất tri bất giác, một giọt nước mắt bao hàm tình yêu nhỏ
xuống từ khóe mắt hắn, theo gò má của Lưu Quân Dao từ từ chảy xuống,
cuối cùng nở một đóa hoa rực rỡ ở trên mặt hồ.
“Dao nhi! Ngươi
đã ngủ ba ngày rồi, xin đừng nghịch ngợm, nhanh tỉnh dậy đi!” Hoàng Phủ
Hiên đau lòng nỉ non, la lên! Ngày đó hắn nhận được tin tức chạy tới thì đã không nhìn thấy bóng dáng của nàng, tim của hắn không nghe sai
khiến, đi theo nàng nhảy xuống vách núi, chỉ vì tìm kiếm trái tim mất
mác của hắn!