Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng làm hắn đau lòng, hơn nữa đau triệt nội tâm! Trừ phi nàng hoàn hảo không tổn hao gì, nếu không hắn không có thuốc nào cứu được!
Hoàng Phủ Hiên ngồi ở bên giường tự trách nói: “Dao nhi, tỉnh dậy đi!”
Lầm bầm lầu bầu thật lâu, khóe mắt hắn bất giác lại chảy xuống một giọt lệ. Nước mắt trong suốt theo gò má của Lưu Quân Dao chảy tới khóe miệng.
Trong mộng nàng giống như nếm được nước mằn mặn, người nào? Đừng khóc,
ta nhất định sẽ cố gắng khá hơn.
Nam nhi có lệ không dễ rơi, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm.
Nàng đã quá mức đau lòng làm sao cũng không nguyện tỉnh lại, trong mộng thật tốt! Không có chuyện thương tâm. Đắm chìm lưu luyến trong giấc mộng
mình dệt nên. Nhưng theo thời gian trôi qua, nàng càng ngày càng nghe rõ trái tim bi thương của hắn đang gọi bên tai nàng.
Lưu Quân Dao, ngươi không thể ích kỷ như vậy, ngươi còn có rất nhiều người yêu ngươi, không thể để cho bọn họ thương tâm khóc thút thít.
Từ chối
trong mộng thật lâu, nàng rốt cuộc từ từ mở mắt. Nàng mơ mơ màng màng
nhìn thấy Hiên nằm ở bên giường bảo vệ nàng. Vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve
mặt tiều tụy của Hiên. Hắn vốn hăng hái làm sao biến thành bộ dạng dơ
dáy này? Khuôn mặt râu ria, sợi tóc lung tung, y phục đã có nếp nhăn
rồi.
Cảm giác được thứ mềm mại gì đó chạy ở trên mặt, Hiên đã
tỉnh, một giây kế tiếp liền ôm chặt lấy nàng. Nóng nảy nói: “Dao nhi,
nàng rốt cuộc chịu tỉnh! Thân thể có chỗ nào không thoải mái hay không?” Hiên lo lắng kiểm tra toàn thân nàng, sợ còn có chỗ nào không tốt.
Vấn đề liên tiếp của Hiên khiến nàng ngây ngốc cười. Thì ra được người quan tâm thật hạnh phúc, Lưu Quân Dao chống thân thể muốn ngồi dậy, Hoàng
Phủ Hiên lập tức vịn nàng, nàng nghi ngờ ngắm nhìn hoàn cảnh xa lạ bốn
phía, thấp giọng hỏi: “Ta đang ở nơi nào? Hiên, sao ngươi cũng ở đây?”
“Chúng ta ở dưới vực Đoạn Tình.” Đối với gian khổ và đau đớn trong đó, Hoàng
Phủ Hiên đều hời hợt. Chỉ cần nàng bình an không việc gì, khó khăn khác
đều là mây trôi.
Lưu Quân Dao ngó hắn một cái, đầu óc vẩn đục.
Nội tâm nghi ngờ nặng nề, nàng hỏi nữa: “Ngươi không phải nên trong
hoàng cung trấn giữ sao? Sao lại tới chỗ này?”
Hoàng Phủ Hiên
ngắm nhìn nàng bởi vì nghi ngờ mà lộ ra bộ dáng đáng yêu, cười nhạt, hắn thân mật sờ sờ đầu của nàng, nói nhỏ: “Bởi vì nàng cần ta, cho nên ta
tới đây.”
Một câu nói ngắn ngủn, nhưng chữ chữ đập vào trong tâm khảm nàng. Đều nói thời điểm người đang bị thương thì yếu ớt nhất, nàng khó tránh khỏi bị lời nói thân thiết của Hoàng Phủ Hiên làm ấm.
Không để ý tới lời của hắn là thật hay giả, giờ phút này nàng chỉ muốn nhào
vào trong ngực một người an tĩnh khóc. Mà nàng cũng thật làm như vậy.
Hoàng Phủ Hiên buộc chặt hai cánh tay, ôm nàng, mặc cho nước mắt vung
vẫy ở trong lòng hắn.
Tiếng nức nở dần dần bình thường, tâm tình khó chịu của nàng cũng dần dần bình phục. Nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn
từ trong ngực hắn, mím miệng, uất ức nháy nháy mắt, nói: “Ta đói bụng?”
Phía đông trong, phía tây mưa, Hoàng Phủ Hiên nhất thời dở khóc dở cười,
nhưng từ trong đáy lòng cảm thấy an ủi! Nàng không có bởi vì đả kích mà
không gượng dậy nổi, đây không phải là tốt nhất sao?
Hoàng Phủ
Hiên tựa như làm ảo thuật, lấy ra một con cá thơm ngào ngạt từ phía sau, Lưu Quân Dao ngớ ngẩn, không kịp để ý, ăn như hổ đói, “Khụ khụ khụ. . . .” Thiếu chút bị mắc xương cá.
“Cẩn thận một chút!” Hoàng Phủ
Hiên nhẹ giọng trách cứ, cũng đoạt đi cá từ trong tay nàng, tỉ mỉ lựa đi xương cá. Mà nàng lại là sững sờ nhìn mặt nghiêm túc của Hoàng Phủ
Hiên, trên mặt nàng treo nụ cười ngây ngốc. Trong đầu hiện lên một màn
đã từng quen thuộc, trong sơn động ở biên quan, Hiên Viên Triệt cũng tỉ
mỉ như vậy!