Cho dù lưu luyến ca ca, sư huynh không rời, bọn họ vẫn phải mỗi người đi một ngả rồi, lần này đại chiến thắng lợi, Lạc Thiên làm tướng quân,
không thể không có công, phụng chỉ về triều gia tấn tước.
Lần này đi từ biệt nhiều năm, gặp lại đã là người không quen.
Minh quốc, hoàng đế hạ chỉ phong Hiên Viên Triệt làm nhiếp chính vương, thay mặt xử lý mọi chuyến Minh quốc, cũng xuống chỉ tuyên Lạc Thiên và Lưu
thần tướng vào cung thụ phong. Trên triều đình, văn võ bá quan cung kính đứng, trong lòng hâm mộ Lưu gia cỡ nào, một nữ gả vào Nguyệt quốc làm
hậu, một nhà thần tướng trung liệt, nguyên lão hai triều, được nhận
hoàng ân. Mà Lưu Lạc Thiên lại tuổi trẻ tài cao, bảo vệ quốc gia kiến
công lập nghiệp. Có thể nói là vinh hạnh đặc biệt trước không có người
sau cũng không có người.
Ở trong ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của quần thần, hai phụ tử chậm rãi đi lên trước, lễ bái: “Thần tham kiến hoàng
thượng, tham kiến Nhiếp Chính vương!”
“Bình thân. . . . Khụ khụ
khụ. . . .” Hoàng thượng lấy tay che miệng lại ho khan, sắc mặt tái
nhợt, sắc môi hiện xanh. Bộ dạng bệnh thời kỳ chót. Nhưng khí chất cao
quý uy nghiêm trên người không chút nào giảm.
“Tạ hoàng thượng!” Hai phụ tử đứng dậy, khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng hoàng thượng.
Lúc này, được hoàng thượng cho phép, thái giám cận thân của hoàng thượng
nâng thánh chỉ đứng dậy, thanh âm lanh lảnh vang dội đại điện: “Lưu Lạc
Thiên tiếp chỉ! Phụng Thiên Thừa Vận, hoàng đế chiếu viết: nước ta và
Xích Luyện đánh một trận, Lưu Lạc Thiên không thể không có công, hiện
đặc biệt phong làm Thế Tập nhất phẩm tướng quân, thưởng hoàng kim vạn
lượng! Khâm thử!”
“Thần Tạ Chủ Long Ân! Ngô hoàng vạn tuế vạn
vạn tuế!” Hai phụ tử lại lễ bái, thái giám buông xuống thánh chỉ chí cao vô thượng giao vào trong tay Lạc Thiên, mỉm cười chúc mừng.
Quần thần không khỏi đỏ mắt, Lạc Thiên tuổi trẻ tài cao, có lẽ có đại thần
đã tính toán kết làm thân gia với Lưu gia, đây là một người đắc đạo!
Dính chút khí vui cũng tốt!
Lúc này, Lưu thần tướng chợt quỳ
xuống, thân thể lớn tuổi lung la lung lay, tựa hồ muốn té xỉu, mọi người đều không hiểu hành động lần này của ông là vì sao! Lưu thần tướng nói: “hoàng thượng, thần tuổi già không thể phân ưu vì hoàng thượng nữa! Xin hoàng thượng chấp thuận thần cáo lão về quê!”
Này? Người trên
triều đình kinh ngạc không dứt, ai cũng không ngờ ông sẽ xin chỉ về quê. Chỉ có lòng dạ hai huynh đệ trên cao biết rõ, cũng mừng thầm. Vì vậy
hoàng thượng làm giọng thuận nước đẩy thuyền, tiếc hận thở dài, nói:
“Lưu ái khanh tận tâm tận lực vì nước cả đời, nên hưởng hạnh phúc, chuẩn tấu!
“Tạ hoàng thượng!”Thần tướng cảm tạ ân đức, khó khăn đứng
dậy, trộm lau mồ hôi, nhưng trong lòng âm thầm cao hứng, Dao nhi nói
không sai, gần vua như gần cọp, nên công thành lui thân cho thỏa đáng!
Chỉ là Lạc nhi nên làm thế nào cho phải? Thần tướng len lén nhìn nhi tử
một cái, lo lắng trùng trùng!
Trên đại điện trầm mặc, gợn sóng
không ngừng, tự mình tính toán, ngày thứ hai, người đến Lưu gia làm mai
cơ hồ đạp hư bậc cửa, Lưu Lạc Thiên tuổi còn trẻ đã được làm tướng quân, hơn nữa anh tuấn tiêu sái, khí độ bất phàm. Cả đêm tất cả thiên kim
trong kinh thành đều tranh nhau giành hôn phu tốt nhất vị.
Dĩ
nhiên, giữa hai nước cũng xảy ra một cuộc biến cố kinh thiên động địa,
Hiên Viên Triệt về trong phủ, hàng đêm đều mơ thấy Dao nhi thẹn thùng
rúc vào bên cạnh Hoàng Phủ Hiên, thật là tốt đẹp! Vị trí này vốn thuộc
về hắn, đã từng bất đắc dĩ, đành phải tặng nàng cho người, nhưng hôm nay hắn có quyền thế rồi, hắn thề nhất định phải đoạt nàng trở lại, trở về
thì chính là hạnh phúc.
Nghĩ tới, trong con ngươi Hiên Viên
Triệt tràn đầy lo lắng hung ác, ly trà bị hắn bóp vỡ, mảnh vụn cắt đứt
tay của hắn mà không biết. Máu tươi trào ra, hòa lẫn với hai mắt lửa đỏ
của hắn.
Vừa nghĩ tới Nguyệt quốc sắp sửa xảy ra chuyện lớn long trời lở đất, trong lòng Hiên Viên Triệt rất vui vẻ, kịch hay bắt đầu
rồi. Kính xin mong đợi!
Nguyệt quốc, chiến tranh thắng lợi, cả
nước vui mừng, trên đường càng thêm phồn hoa hơn quá khứ, hơn nữa hoàng
đế lại giảm miễn thu thuế. Trên mặt mỗi người đều treo nụ cười vui vẻ,
có thể thấy được khí thế hừng hực những ngày sau này.
Trong Minh Dao cung, Dao nhi đang dạy Lục Nhi biết chữ, Lục Nhi là cô nhi, từ nhỏ
đi theo sư phụ tập võ, sau khi lớn lên trải qua ngày phiêu bạc bất an ở
trên giang hồ, dốt đặc cán mai, hôm nay an định lại, mỗi ngày nhìn Dao
nhi viết chữ, vẽ tranh tấu khúc, cả người Dao nhi phát ra khí chất ôn
nhã, Lục Nhi rất hâm mộ, bị lòng hiếu kỳ điều khiển, nàng cũng muốn biết chữ, phong phú nội hàm của mình, không còn là một võ nữ.
Dao
nhi kiên nhẫn, tay cầm tay Lục Nhi, tay tập võ hàng năm của Lục Nhi nắm
bút lông nho nhỏ, nhưng không cách nào khống chế, nàng đỏ bừng cả mặt,
lúng túng nói một câu: “Nương nương, Lục Nhi thực ngốc, cả bút cũng cầm
không tốt!”
Dao nhi dịu dàng cười một tiếng, khiến lòng thấp
thỏm bất an của Lục Nhi dần dần buông lỏng, Dao nhi nắm tay của nàng vẽ ở trên tờ giấy trắng, chỉ chốc lát sau hai chữ ‘ Lục Nhi ’ hiện ra trên
giấy.
Dao nhi buông tay ra, nói: “Đây chính là tên của ngươi, chỉ cần luyện tập nhiều hơn, ngươi nhất định làm tốt hơn!”
Lục Nhi cầm giấy lên thật cao, không nháy mắt nhìn chằm chằm giấy chữ, mừng rỡ như điên, giống như đứa trẻ lấy được kẹo, mặt mày hớn hở, kìm lòng
không được mặc niệm: “Lục Nhi! Lục Nhi! Viết rất đẹp!”
Lục Nhi
cao hứng nhưng chưa từng quên bổn phận của mình, mắt thấy giữa trưa,
nương nương nên nghỉ ngơi, Lục Nhi thu lại nụ cười, nhưng giữa hai lông
mày vẫn lộ ra cười, Lục Nhi nói: “Nương nương ngài nên nghỉ trưa rồi,
Lục Nhi không quấy rầy ngài!”
Dao nhi mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng phất tay, Lục Nhi im lặng lui ra, trước khi đi cũng không quên đem giấy đi.
Đợi Lục Nhi đóng kỹ cửa, chợt, Dao nhi nghiêng tai yên lặng nghe, nhanh
chóng đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, một con chim bồ câu trắng bay
vào, Dao nhi thuần thục móc thư trên chân nó ra, sau đó cho chim bồ câu
trắng cất cánh lên trời.
Mở thư ra, là tin tức Hồng Y truyền
đến, cha từ quan rồi, ca ca được phong làm tướng quân, thật là đáng
mừng, chân mày Dao nhi giản ra, nhưng khi nàng tiếp tục nhìn xuống, chân mày nhíu lại thật chặt, vẻ mặt buồn thiu, trong thơ nói: Hiên Viên
Triệt đưa nhóm lớn mỹ nhân đến Nguyệt quốc, trước mắt đã vào cảnh nội
Nguyệt quốc, nói ra cho oai: hai nước giao hảo!
Dao nhi tức giận vo thư thành một cục, trong con ngươi bắn ra lửa giận, tức giận mắng:
“Hắn đến cùng muốn làm cái gì? Từ Minh quốc ra roi thúc ngựa ít nhất ba
ngày mới có thể đến Nguyệt quốc, mà một đám Thiên Kim Đại Tiểu Thư nũng
nịu thì hành trình phải càng chậm, nhưng bọn họ mới tách ra hai ngày, mỹ nhân đã đến Nguyệt quốc, xem ra hắn sớm có dự mưu! Chỉ là hắn đến tột
cùng muốn làm gì?”
Dao nhi khổ nghĩ cũng nghĩ không ra đầu mối,
lại nói, một người kế ngắn, hai người kế dài, nàng không thể đi tìm
Hiên, xem ra chỉ có thể đi tìm Thái hậu thương thảo.
Nói làm thì làm ngay, Dao nhi nhấc chân, vội vã đi Từ Ninh cung. Đến Từ Ninh cung
lại bị báo cho biết là Thái hậu đang nghỉ trưa, vì vậy Dao nhi liền ngồi ở trong đại sảnh chờ, thì ra chờ đợi rất gian nan. Một ly một ly trà
xuống bụng, chạy nhà cầu mấy lần, nhưng thời gian trôi qua quá chậm, bên ngoài mặt trời sắc bén, tâm tình nàng cũng phiền não bất an, cứ như
vậy, chờ đợi là một loại đau khổ.
Rốt cuộc, hồng nhi đỡ Thái hậu ra ngoài, Thái hậu lười biếng tựa vào trên ghế quý phi, buồn ngủ, nàng
liếc Dao nhi một cái, dùng thanh âm lười biếng hỏi: “Dao nhi, chuyện gì
vội vội vàng vàng? Cả nghỉ trưa cũng miễn.”
“Mẫu hậu. . . .” Dao nhi giống như nhìn đến cứu tinh, nhào tới. Nhưng lời đến khóe miệng một nửa, lại nhìn Hồng Nhi một cái, Hồng Nhi lập tức hiểu ý, hành lễ nói:
“Nô tỳ cáo lui!”
Hồng nhi lui ra rồi, Thái hậu từ ái cười, nói: “Không có người ngoài, có gì cứ yên tâm nói!”
“Ta. . . .” Dao nhi hé miệng lại ngậm lại, do dự, Thái hậu bất mãn lườm nàng một cái, giống như đang trách cứ Dao nhi không sảng khoái.
Dao
nhi nuốt nuốt nước miếng, khổ sở cười cười, nếu muốn giải quyết vấn đề,
phải vứt bỏ tất cả, Dao nhi hạ quyết tâm khạc ra nghi ngờ trong lòng:
“Mẫu hậu, Hiên Viên Triệt tặng mỹ nhân vào cung, bây giờ đã ở trên
đường, vì sao hắn làm vậy?”
Dao nhi uyển chuyển nói ra, lại bị
Thái hậu vô tình đánh vào trên đầu, giả vờ giận: “Nha đầu chết tiệt kia! Con dám một chân đứng hai thuyền mẫu hậu nhất định không tha cho con!”
Dao nhi uất ức nhìn chằm chằm Thái hậu, bĩu môi lầu bầu: “Xuống tay không lưu tình! Mẹ ghẻ độc ác.”
“Còn dám mạnh miệng? Nếu muốn mẫu hậu giúp con, con phải đầu đuôi gốc ngọn
nói rõ chuyện giữa mấy người.” Thái hậu thở dài, rất lo lắng tương lai
của một đôi nam nữ.
“Chúng ta không có gì!” Dao nhi thuận miệng
nói một câu, mẫu hậu thật biết kéo, bọn họ là trong sạch, chuyện cẩu thả gì cũng không có.
Thái hậu lườm nàng một cái, một bộ dáng chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép, ở dưới uy hiếp của thái hậu, Dao nhi đành phải nói ra suy đoán của mình: “Con cảm thấy hắn chưa từ bỏ ý định đối
với con! Hơn nữa hắn là người bá đạo, hung ác. Ở biên quan, ánh mắt hắn
nhìn con tựa như thấy con mồi, làm cho lòng người kinh đảm, ánh mắt hắn
nhìn Hiên tràn đầy khinh thường cùng khiêu khích, giống như có thâm thù
đại hận gì.”
Vừa nghĩ tới ánh mắt lạnh lùng của Hiên Viên Triệt, Dao nhi không khỏi rùng mình một cái.
Thái hậu nghe vậy trầm mặc không nói, cũng không rõ chân tướng, Thái hậu
đoán không ra tâm tình của Hiên Viên Triệt, nhưng bà lớn mật suy đoán:
“Từng trong muôn hoa, sao có thể phiến lá không dính thân? Hắn nhất định muốn ly gián tình cảm giữa các con, để cho các con sinh ra hiểu lầm,
hắn mới dễ nhân lúc yếu đuối mà vào.”
Dao nhi vừa nghe, chỉ cảm
thấy rợn cả tóc gáy, tâm cơ Hiên Viên Triệt sâu như vậy sao? Dao nhi
nhìn chằm chằm Thái hậu, không thể tin được hỏi: “Hắn sẽ hèn hạ như vậy
sao?”
Thái hậu chắc chắn gật đầu, phân tích nói: “Hắn là Vương
gia một nước, có thể bỏ xuống ánh mắt thế tục tặng con cho người, nói rõ hắn tâm cơ thâm trầm, kẻ làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết. Thứ
người như thế, không chỉ độc ác, còn hao tổn tâm cơ. Con nói hắn làm sao làm không thể?”
“A. . . .” Dao nhi kinh hãi trừng mắt, sắc mặt
rất khó nhìn, lo sợ bất an mà nói: “Mẫu hậu, nếu thật là như vậy, nên
làm cái gì?”
Thái hậu nhíu chặt chân mày, hỏi: “Con muốn ở chung với hắn sao?” bà phải xác nhận, nếu không phí công rồi.
Dao nhi cúi đầu cười khổ, cuộc sống không thể như lúc mới gặp, bọn họ quay
đầu không được rồi. Dao nhi lắc đầu. Thái hậu cười nhạt một tiếng, chân
mày thư giãn ra, bà tràn đầy tự tin vỗ ngực bảo đảm: “Yên tâm Dao nhi,
chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời Hiên nhi, mẫu hậu không ngồi mà
nhìn không để ý tới, những nữ nhân kia coi là cái gì, mẫu hậu nhất định
lặng yên không một tiếng động giết chết tất cả các nàng!”
Năm
đó, vẻ đẹp của nàng thường thường, không tài không đức. Không phải cũng
quét ngang lục cung, tiêu diệt tất cả nữ nhân của tiên hoàng, bà mới
vinh sủng lục cung sao?
Thái hậu tình thế bắt buộc, rước lấy ánh mắt không thể tin của Dao nhi, mẫu hậu luôn luôn nhân từ, không nghĩ
tới lại nói lên những lời như vậy! Quả nhiên. Người thế kỷ hai mươi mốt
không thể dùng ánh mắt người thường đối đãi nha!
Không có diệt vong ở trong trầm mặc, mà đang bộc phát ở trong trầm mặc. Mong đợi một trận bão táp phủ xuống!