Chuyện Minh quốc đưa mỹ nhân vào cung nhấc lên một đợt sóng ở Nguyệt
quốc, rất nhiều thiên kim quý tộc cũng rối rít có ý nghĩ này, nhưng lần
trước đã bị trục xuất xuất cung, lần này các nàng không còn mặt mũi vào
cung, chỉ có hai nữ tử ngoại lệ.
Sáng sớm, Khinh Họa, Tử Yên
cùng một đám mỹ nhân Minh quốc cùng nhau vào cung, Thái hậu triệu kiến ở Ngự Hoa Viên, hoàng thượng vốn nên có mặt, nhưng hắn cả ngàyphu xướng
phụ tùy với hoàng hậu , vẽ tranh đánh đàn, chơi cực kỳ cao hứng.
Trong hoàng cung, cho tới bây giờ đều là chỉ thấy tân nhânngười mới cười,
không thấy người cũ khóc. Nhưng cưng chiều và yêu không giống nhau, Dao
nhi cũng không phải hồng nhan bạc mệnh.
Trong ngự hoa viên, trăm hoa đua nở, mười mỹ nhân nũng nịu xếp thành một hàng, biết vâng lời,
không dám nhìn thẳng dung nhan Thái hậu. Thái hậu nhìn từ trái sang
phải, lướt qua Khinh Họa cùng Tử Yên, dừng chân ở trước người nữ tử thứ
tư, nữ tử này mặc một bộ y phục đỏ, đồ trang sức vàng bạc trên đầu đẹp
mắt, thanh âm uy nghiêm của Thái hậu vang lên trên đầu nàng: “Ngẩng đầu
lên, để ai gia nhìn một chút!”
Nữ tử nơm nớp lo sợ, cảm nhận
được những nữ tử bên cạnh rối rít ném tới ánh mắt hâm mộ, nàng đắc chí,
nhưng dưới uy nghiêm của Thái hậu, nàng không dám quá càn rỡ, mỉm cười
nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, Thái hậu khoát tay, móng tay thật dài nhẹ
nhàng lướt qua gương mặt nũng nịu của nàng, mỗi một lần đều làm cho tim
gan nàng run sợ. Hai chân run rẩy, kinh hãi, Thái hậu hiền lành cười,
nói: “Xem bộ dáng ngoan ngoãn nũng nịu này, thật là vừa thấy đã thương!”
“Thái hậu thứ tội, Thái hậu thứ tội!” Nữ tử bị dọa quỳ trên mặt đất, không
ngừng khấu đầu cầu xin tha thứ, Thái hậu mặt hiền, nhưng tâm phúc hắc.
Một nụ cười đủ để cho nàng không rét mà run.
Thái hậu lạnh lùng
liếc nàng một cái, cũng không cho nàng đứng dậy, nhíu mày quét ngang mọi người một cái, cáu kỉnh hỏi: “Minh quốc cho các ngươi đến làm gì? Người nào rõ ràng?”
Mỗi người suy tính ở trong lòng, có dạy dỗ vừa rồi, họ không dám nói bừa, rối rít lắc đầu, trăm miệng một lời nói: “Không biết!”
Thái hậu quay lưng đi, lúc nghe trả lời run rẩy của họ, bà chợt phất ống tay áo xoay người, cao giọng nói: “Không biết? Vậy ai gia sẽ nói cho các
ngươi biết! Các ngươi chớ ý đồ phất lên làm Phượng Hoàng, ở chỗ này, các ngươi không phải chủ tử, mà là nô tỳ!”
Thanh âm oai nghiêm, lời nói tàn khốc, quả nhiên, sắc mặt chúng nữ tử tái nhợt vô sắc, họ ở bên
trong khuê phòng, là Thiên Kim Đại Tiểu Thư mười ngón tay không dính
nước xuân, đi tới nơi này không phải phong phi mà làm tỳ tử, việc này
bảo bọn họ làm sao cam tâm! Nhưng lại vô lực quay đầu.
Thái hậu
khẽ cười nói: “Ai gia cảnh cáo trước, nếu như không muốn, ai gia tiễn
các ngươi trở về, nếu như lựa chọn lưu lại, sống hay chết mặc cho số
phận.”
Trong đó có năm cô gái nhát gan, lập tức quỳ xuống đất van xin: ” Thái hậu, tiểu nữ tử nguyện trở về!”
Còn thừa lại những người khác một lòng làm phi, cung kính đứng, trầm mặc.
Khinh Họa thì không thể trở về, Tử Yên lại không muốn trở về, nàng có
sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, tài nghệ song toàn, nàng tin chắc một
ngày nào đó nàng có thể được đến sủng ái, vinh đăng ghế hoàng hậu, đến
lúc đó hô phong hoán vũ, vinh dự vô hạn.
Ảo tưởng tương lai, bộ dạng Tử Yên phục tùng cười trộm.
Thái hậu liếc nàng một cái, phân phó Hồng nhi: “Hồng Nhi ở lại an bài!”
“Dạ, nô tỳ tuân lệnh!” Hồng nhi đi theo Thái hậu nhiều năm, biết rõ ý của
Thái hậu, từ trong ánh mắt Thái hậu vừa rồi nàng hiểu ý nên an bài như
thế nào.
Dàn xếp xong, đổi lấy mấy ngày an bình. Đêm đã khuya,
đèn trong Minh Dao cung đã tắt, Dao nhi ngồi một mình bên cửa sổ, trên
người chỉ mặc quần áo trong mỏng manh, gió nhẹ nhàng thổi qua, nàng run
lẩy bẩy.
Hoàng Phủ Hiên hết bận chánh sự, vội vã chạy tới, đẩy
cửa vào lại nhìn thấy bóng dáng cô độc, làm cho đau lòng người của Dao
nhi. Nghe tiếng bước chân quen thuộc truyền đến từ sau lưng, Dao nhi
không quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Hiên, ngươi nói vì sao nam nhân đều
có mới nới cũ?”
Hoàng Phủ Hiên cười khẽ, đi tới phía sau nàng,
đầu đầu nàng đè vào trong ngực, nhìn một vầng trăng sáng, phát ra lời
tâm huyết: “Ta sẽ không! Cả đời có lẽ chỉ gặp đúng một người, cho nên ta sẽ không bỏ qua!”
“Dù người kia không thích ngươi sao?” Dao nhi không xác định hỏi nữa, mỹ nhân vào cung một thời gian rồi, hôm nay
nàng có rất nhiều cảm xúc, nàng ích kỷ không muốn cuộc sống bình tĩnh
bởi vì nữ nhân tranh thủ tình cảm mà bị làm cho dính chướng khí.
Hoàng Phủ Hiên cúi đầu, thật sâu nhìn vào tròng mắt Dao nhi, đồng thời buộc
chặt hai cánh tay, dịu dàng nói một câu khiến cho nàng cảm động cả đời:
“So với việc nàng không yêu ta, ta càng không thể chịu đựng nàng rời đi
ta!”
Lời này thật làm cho người ta uất ức, trên thế giới đẹp nhất, cảm động nhất không phải ta yêu ngươi, mà là ở cùng nhau.
Dao nhi lẳng lặng tựa vào trong ngực hắn, cách xa giang sơn bấp bênh, cách
xa lục đục đấu đá, cách xa tranh thủ tình cảm đùa bỡn tâm cơ, giờ phút
này, giống như sanh ở trong núi sâu yên tĩnh, như nước suối tự do chảy
xuôi trong núi, thỉnh thoảng bởi vì đụng mà xảy ra tiếng leng keng dễ
nghe.
Lúc này không tiếng thắng có tiếng, có mấy lời trong nội
tâm hiểu rõ rõ ràng là tốt rồi, một khi nói ra khỏi miệng liền thay đổi
thành xấu xí, mất đi tình cảm chân thật nhất.
Bọn họ cùng tồn
tại dưới trời xanh, cùng tồn tại dưới vầng trăng sáng. Cùng ngủ chung
phòng, có lúc cùng cái giường. Tin tưởng loại tóc đen này khó có thể cắt đứt.
Dưới ánh trăng mông lung mềm mại đáng yêu, có hai bóng
dáng lén lút trong cung, tựa hồ đang tiến hành giao dịch gì người không
nhận ra.
Một nữ tử ăn mặc như cung nữ nhét một thỏi bạc vào
trong tay thái giám, rút ra nói: “Công công, ngươi là người quan trọng
bên cạnh hoàng thượng, việc này nhất định phải giúp ta một chút!”
Công công thấy tiền sáng mắt, nhìn bạc trong tay, hai mắt tỏa ánh sáng, đáy
mắt che giấu không được tham lam, hắn hiểu được, lấy tiền người, tiêu
tai thay người. Huống chi chút chuyện nhỏ này căn bản là dễ dàng, công
công cười nịnh hót, thanh âm lanh lảnh dị thường đột ngột trong trời
đêm: “Yên tâm, ngày mai chúng ta chắc chắn thông báo ngài, không nhìn
thầy chùa cũng xem mặt phật, sao chúng ta lại chê bạc!”
“Đa tạ
công công!” Thanh âm nữ tử mang theo hưng phấn, liên tiếp hành lễ bái
tạ, công công ngạo mạn hừ nhẹ một tiếng, vén vén tóc hắn, lắc mông rời
đi.
Nhìn bóng lưng công công rời đi, nữ tử thay đổi thái độ bình thường, đứng dậy, đáy mắt phát ra ánh mắt khinh thường, nàng nhẹ nhàng
thở ra một hơi, nói: “Hừ. . . . Chó cậy gần nhà, tiểu nhân thấy tiền
sáng mắt, đợi bản tiểu thư thành phi, làm hoàng hậu, nhất định xử tử
ngươi!”
Nàng là nữ nhi thứ xuất (con vợ lẽ), cha không thương,
mẹ không thương, huynh đệ tỷ muội cả ngày khi dễ nàng, từ nhỏ nàng đã
học được ẩn nhẫn, gượng cười, khéo léo hiểu chuyện, chỉ vì muốn được
chút không gian sinh tồn trong phủ đen tối, hôm nay nàng may mắn vào
cung, có cơ hội phất lên làm phượng hoàng, nếu như không liều lĩnh đánh
cuộc, nàng vĩnh viễn đều là người hạ đẳng. Mà nàng không cam lòng làm
người hạ đẳng.
Trong mắt sâu của nữ tử lộ ra khát vọng quyền thế địa vị, có thể nhịn điều người thường không thể, cần phải hung ác. Có
thể chịu điều người không thể chịu, cần phải mạnh.
Các nữ nhân
an phận mấy ngày rục rịch ngóc đầu dậy, tựa hồ ở trong bình tĩnh, giấu
giếm sát cơ. Tối nay bầu trời bao la bị lo lắng bao trùm, mặt trời mới
sinh ngày mai vẫn rực rỡ.
Ban ngày, một đám nữ tử xuyên qua
trong bụi hoa ở Ngự Hoa Viên, có người tưới nước, có ở người nhổ cỏ, có
người sửa chữa hoa cỏ, sương sớm chưa khô thấm ướt y phục các nữ tử.
Chợt một tiếng thét chói tai kinh hãi xuyên thấu màng nhĩ mọi người: “A. . . . Có sâu, mau. . . . Mau giết chết nó.”
Một con sâu dọa
nàng phải nhảy loạn, rốt cuộc là Thiên Kim Đại Tiểu Thư a! Nhu nhược
không chịu nổi một kích, một nữ tử khác khinh bỉ lườm nàng một cái, bất
mãn lầu bầu: “Không phải một con sâu sao? Có cái gì đáng giá ngạc
nhiên.”
“Không phải một con sâu? Ngươi không sợ sao?” Nữ tử hung hăng lườm nàng một cái, nhặt lên một nhánh cây trên mặt đất tha đến
trước mặt cô gái nói mát, chọc cho nàng oa oa kêu loạn.
“A! Tiện chân!” Nói xong, nữ tử chuẩn bị nhào tới xé nát miệng nàng, lại bị nữ
tử thứ ba ngăn cản, dịu dàng khuyên can: “Thôi! Mọi người đều là tỷ muội cùng nhau vào cung.”
Người nói chuyện tên là: Lục Nhiễu, là một trong những nữ tử từ Minh quốc tới, diện mạo nàng xuất chúng nhất, tài
nghệ song toàn. Nhưng nàng làm người hòa thiện, khiêm tốn hào phóng,
không tranh quyền thế, cho nên mới không làm người ghen tỵ, không làm
người hận.
Vì vậy ở trong các nữ tử, nàng nói chuyện có chút
phân lượng, hai nữ tử vốn đang đánh nhau nghe lời của nàng đều thở bình
thường.
Lúc này, một nữ tử khác kéo Lục Nhiễu, hưng phấn hét lên: “Mau nhìn, mau nhìn, hoàng thượng và hoàng hậu!”
Theo tay của nàng, tất cả nữ tử rối rít ghé mắt, cách đó không xa, hoàng
thượng ôm Dao nhi vào ngực, cùng nhau tản bộ ngắm hoa, hoàng thượng tuấn mỹ, hoàng hậu khuynh thành tuyệt sắc. Chân chính là một đôi bích nhân
trời đất tạo nên.
“Oa! Thật hâm mộ hoàng hậu, sủng cả lục cung.” Một nữ nhân chắp tay trước ngực, hâm mộ nhìn một đôi bích nhân.
“Đúng vậy, đúng! Nghe nói hoàng hậu cũng là người Minh quốc!” Một nữ tử khác phụ họa.
Một đám thiếu nữ, trong ngày thường nuôi ở khuê phòng, hôm nay vừa thấy
tướng mạo phi phàm của hoàng thượng, cả trái tim đều đập mạnh.
Lục Nhiễu lạnh nhạt nhìn hoàng thượng và hoàng hậu, trên mặt chẳng xao sóng nước, mặt không đổi sắc tim không đập. Thật là một nữ tử không tranh
quyền thế.
Nhưng chỉ cần nhìn kỹ ánh mắt của nàng, sẽ phát hiện đáy mắt nàng không che giấu được ý định ghen tỵ của nàng.
Dao nhi cảm nhận được một đám bươm bướm bên cạnh muốn nhúng chàm Hoàng Phủ
Hiên, nàng không vui khẽ cau mày, nhưng một động tác hơi nhỏ này bị
Hoàng Phủ Hiên bắt được, hắn nhàn nhạt cười một tiếng, lên tiếng gọi:
“Tiểu Lâm Tử!”
Tiểu Lâm Tử xa xa đi theo họ nghe tiếng vội vã chạy tới, khom lưng khuất tất hỏi: “Hoàng thượng, có gì phân phó?”
Hoàng Phủ Hiên lạnh lùng nói: “Hoàng hậu không thích bướm, ngươi đi xử lý các nàng.”
Bướm? Tiểu Lâm Tử không rõ chân tướng, nhưng lúc thấy một đám nữ tử đang ngắm nhìn, Tiểu Lâm Tử hiểu ra, lập tức nói: “Nô tài hiểu rõ!”
Nói
xong, hắn hấp tấp chạy đến trước mặt một đám nữ tử, vung tay múa chân,
hung hăng không biết nói cái gì, một đám nữ tử rối rít tản ra. Trước khi đi, Lục Nhiễu xoay đầu nhìn, trông thấy hoàng thượng rỉ tai với hoàng
hậu nhưng lại nghe không rõ.
Hoàng Phủ Hiên cúi người, gương mặt tuấn tú lại gần trước mắt nàng, cười hì hì hỏi: “Dao nhi đang ghen?”
“Phải thì như thế nào!” Dao nhi nhăn nhăn nhó nhó, nhưng không phủ nhận.
Hoàng Phủ Hiên ôm nàng vào trong ngực, cằm để ở trên trán nàng. Tiếng ôn hòa
từ đầu nàng truyền vào trong lòng nàng: “Đời này một mình Dao nhi là đủ
rồi!”
Le que mấy chữ, chữ chữ chân ngôn. Bao hàm tình ý, chấn động lòng của nàng thật sâu.