Người đời đều cho rằng thần tiên tốt, mà ta chỉ nguyện uyên ương không nguyện tiên!
Bất kể Hiên Viên Triệt có ý gì, Hoàng Phủ Hiên đều tuyệt không để ý! Khúc 《Tình trúc》 kia vẫn quanh quẩn ở trong lòng bọn họ.
“Hiên, chúng ta lên thuyền uống trà đi! Nơi này rất nóng.” Lưu Quân Dao đề
nghị, sau đó bỏ lại bọn Hiên Viên Triệt trực tiếp đi vào trong thuyền!
Đường đường Vương gia một nước, khi nào bị người không nhìn qua như vậy? Hiên Viên Triệt đè nén lửa giận trong lòng, đạp bước nặng nề, đi theo bọn họ lên thuyền. Liễu Nhu trong ngực cũng cảm nhận được biến hóa của biểu
ca, trước kia biểu ca không tức giận vì người khác, bây giờ không phải
bày tỏ đã có người có thể ảnh hưởng hắn sao? Nghĩ đến đây, Liễu Nhu càng oán hận nữ nhân này.
Khói bếp lượn lờ, mùi thơm tràn ngập. Nhẹ
nhàng thổi, rèm cửa màu trắng tựa như một người nhảy múa thuần thục.
Thân hình nổi bật nhẹ nhàng vũ động. Mông lung lôi cuốn vào cảnh ngoạn
mục.
Hai đôi bích nhân ngồi yên cạnh bàn, trên bàn hương trà
lượn lờ. Ở trong không khí tĩnh mật, bọn họ không cảm giác được uy hiếp
ẩn núp chút nào. Thật có chút không ngờ chuyện đang diễn ra âm thầm.
Lúc này một nha đầu bưng bốn ly trà không đi vào, khi Lưu Quân Dao đưa tay
thì nàng không lưu dấu vết tránh ra, tự tay cầm một cái ly khác đặt ở
trước mặt Lưu Quân Dao. Đặt ly của bốn người xuống xong nàng mới chậm
rãi rời đi.
Lưu Quân Dao không nghi ngờ gì, rót đầy một ly trà,
nhưng đến khóe miệng thì nàng lại dừng lại. Hít một hơi thật sâu, lòng
cảnh giác lại nhắc tới cổ họng. Trong ly trà có mùi thơm không tầm
thường, đó là mùi ngựa mẹ nàng luôn ghét.
Ánh mắt của nàng càn
quét ở ba người còn lại, cuối cùng ngừng một giây ở trên người Hiên Viên Triệt. Nàng nhàn nhạt cười, lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng, trước kia thật là
nhìn lầm hắn rồi, thì ra lại là con lão hồ ly ! Muón thử dò xét ta à! Ta mạn phép không để cho ngươi như ý!
Lưu Quân Dao uống một hơi
cạn sạch nước trà, chân mày cũng không nhíu một cái. Hiên Viên Triệt
buồn bực trong lòng, vương phi luôn luôn ghét mùi ngựa mẹ, nhưng nữ tử
trước mắt này cũng không có nửa điểm dị thường, chẳng lẽ là ta sai lầm
rồi? Họ căn bản không phải cùng một người!
Hiên Viên Triệt cười cười, quan tâm hỏi: “Tỷ (cách xưng hô lễ phép với một cô nương), không biết trà này hợp khẩu vị không?”
Lưu Quân Dao nhíu mày, cười yếu ớt nói: “Vương gia khách khí, đây là trà
cống phẩm, dân chúng chúng ta có thể uống một hớp đã rất may, sao không
hợp khẩu vị đây?”
“Như thế rất tốt!” Hiên Viên Triệt gật đầu một cái, lại khẽ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì! Lưu Quân Dao cảm
thấy một cảm giác lạnh lẽo đánh về phía nàng. Trong lúc lơ đãng nhìn đến ánh mắt oán hận của Liễu Nhu, nàng nhếch miệng, cười nhạo Liễu Nhu, coi như là khiêu khích đi!
Rốt cuộc là cao nhân, bọn họ đều cảm
nhận được hơi thở không tầm thường trong không khí, chẳng qua là cũng
rất thông minh không nói ra, Hoàng Phủ Hiên mời: “Không khí bên ngoài
khoang thuyền mát mẻ, Vương gia! Chúng ta ra ngoài đi một chút được
không!”
“Có thể được hoàng thượng mời, bổn vương hết sức vinh
hạnh!” Lời khách sáo xong, bọn họ rời đi, chỉ để lại Liễu Nhu và Lưu
Quân Dao. Giờ phút này nỗi hận trên người Liễu Nhu truyền tới càng thêm
nồng đậm. Lửa giận dường như muốn đốt Lưu Quân Dao thành tro bụi.
“Cô nương là mỹ nhân khuynh quốc, không biết đã có ý trung nhân chưa?” Liễu Nhu đột nhiên hỏi một câu như vậy, quả thật làm cho nàng sửng sốt,
nhưng ngay sau đó Lưu Quân Dao cười nhạt một tiếng. Lắc đầu một cái cũng không có mở miệng.
Liễu Nhu mỉm cười, nhưng trong lòng đã sớm
oán hận tràn đầy. Nữ tử ngạo mạn như thế thật sự quá ghê tởm, Liễu Nhu
đứng dậy tựa vào bên cạnh hàng rào, gió thổi qua, áo bay bay, trong lúc
bất chợt, nàng tựa như một con diều đứt dây, rơi xuống trong nước. “Cứu
mạng. . . . Cứu mạng. . . .” Tiếp Hiên Viên Triệt nhảy vào trong hồ
nước, rất nhanh cứu một nữ tử như lục bình đi lên.
Hiên Viên
Triệt trợn mắt nhìn Lưu Quân Dao vẫn như không chuyện lạ một cái, lại vỗ mặt của Liễu Nhu, lo lắng hô: “Nhu nhi, tỉnh. . . Nhu nhi. . . .” nhưng đáp lại hắn chỉ có yên tĩnh.