Bất kể là đao hay là kiếm, ta đều sẽ đứng ở trước mặt ngươi, đỡ nguy
hiểm cho ngươi, bất kể là nắng hay mưa, ta đều sẽ đứng ở trước mặt
ngươi, chống bầu trời lên cho ngươi.
Những người áo đen làm sao
chịu loại sỉ nhục này! Đồng loạt xông lại, liều mạng đánh một trận!
“Không biết tự lượng sức mình!” Lưu Quân Dao cười lạnh, nhanh chóng đứng dậy, nhưng nàng còn chưa kịp động thủ, toàn bộ người áo đen đã ngã
xuống, nàng kinh ngạc quay đầu lại, lại nhìn thấy người quen thuộc, trên mặt Hoàng Phủ Hiên mang nụ cười ấm áp. Mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào
nàng.
Nhìn đến hắn, Lưu Quân Dao cũng cười, thân thể căng thẳng
cũng dần dần buông lỏng. Chẳng biết tại sao? Hắn đều khiến người rất an
tâm.
Nàng khẽ ngoẹo cổ, cười cười, hạ thấp giọng hỏi: “Sao ngươi lại đến?”
Hoàng Phủ Hiên cũng không tránh hiềm nghi, đi tới bên người nàng, cưng chìu
sờ sờ sợi tóc mượt mà của mình, chăm chú nhìn hai tròng mắt của nàng,
dịu dàng: “Bởi vì ta muốn gặp nàng!”
Nghe vậy, nàng sửng sốt,
nghĩ thầm: người này xảy ra chuyện gì? Cả người là lạ, đặc biệt là ánh
mắt của hắn, tựa như một cái động không đáy, hấp dẫn nàng thật sâu.
Nàng bị ý tưởng hoang đường của mình làm sợ hết hồn, chợt lắc đầu một cái,
thanh tĩnh rồi, nàng tùy ý khoát khoát tay, nói: “Chớ trêu! Ta xem ngươi cũng là vì Đằng Long đồ!”
Không đợi hắn trả lời, nàng trực tiếp ngồi xuống, khẽ cúi đầu, làm cho người ta không thấy rõ nội tâm của nàng giờ phút này.
Hoàng Phủ Hiên không để ý, hắn lạnh nhạt ngồi xuống, hơi thở mập mờ quanh
quẩn bên cạnh hai người. Hoàng Phủ Hiên khẽ há mồm, vừa định nói, liền
nghe được tiếng bước chân dần dần đến gần trong hành lang.
Hai người nhìn nhau, lập tức nhấc lên lòng cảnh giác, trăm miệng một lời: “Có người đến rồi!”
Lưu Quân Dao lập tức quay lưng đi, khi nàng xoay người thì đã là một khuôn
mặt xa lạ khác. Nội tâm Hoàng Phủ Hiên mãnh liệt dao động, bởi vì dù
thích nàng, nhưng Hoàng Phủ Hiên vẫn không phải hoàn toàn hiểu nàng.
‘ đông đông đông ’, tiếng gõ cửa vang lên, không đợi chủ nhân trả lời,
Hiên Viên Triệt và Nhu nhi đã rất không có lễ phép đẩy cửa vào.
Lưu Quân Dao không vui nhíu nhíu mày, lời nói lạnh như băng, khiến mọi
người cảm thấy sau lưng lạnh lẽo: “Đường đường Vương gia một nước, vô lễ như thế tựa hồ có chút không phải?”
Hiên Viên Triệt không nghĩ
tới nàng sẽ như thế, trong lúc nhất thời lúng túng trả lời không được,
ngược lại Liễu Nhu, luôn xem Hiên Viên Triệt là trời, sao có thể chịu
được người khác cười nhạo biểu ca mến yêu? Nàng xông lên trước một bước, tay mảnh chỉ vào Lưu Quân Dao, cả giận nói: “Ngươi tính làm gì đó! Dám
nói biểu ca vậy!”
Lưu Quân Dao trừng mắt, không vui căm tức nhìn Liễu Nhu, trong lòng vô cùng miệt thị nàng, thật là một nữ nhân ngu
xuẩn không biết điều. Nàng cười yếu ớt nói: “Ta là ai không quan trọng,
mấu chốt là ngươi là ai? Kêu loạn giống như chó điên, thật là làm mất
mặt nữ nhân chúng ta!”
Xác thực nàng chính là một con cọp, nếu
như người khác đắc tội với nàng, nàng sẽ mở móng nhọn ra công kích người khác. Dù sao Liễu Nhu chỉ là một cô gái yếu đuối, làm sao chịu nổi sự
vũ nhục của Lưu Quân Dao lập tức đỏ mắt, nước mắt không tiếng động chảy
xuống, Hiên Viên Triệt nhìn thấy đau lòng, kéo Liễu Nhu vào trong ngực,
không kịp lễ nghi gì, gầm nhẹ: “Ngươi câm miệng, nói nữa bổn vương vả
nát miệng ngươi!”
Hoàng Phủ Hiên an tĩnh bên cạnh, cũng cười
khẩy nói: “Không nghĩ tới Minh quốc không biết lễ nghi liêm sỉ, xông vào gian phòng người khác, bây giờ còn nói ẩu nói tả. Thật là không biết
thẹn thùng.”
Sắc mặt Hiên Viên Triệt lúc trắng lúc xanh, nhưng
những câu của hắn đều có lý, hắn cũng không phản bác được, lúc này, Lưu
Quân Dao châm chọc: “Dài dòng với hắn chi! Một nam nhân không phân biệt
phải trái làm gì biết xấu hổ!”
“Ngươi. . . . . .” Hiên Viên
Triệt giận không kềm được, nhưng nghĩ đến việc chính, hắn lập tức vẻ mặt ôn hoà hỏi thăm: “Chọc giận ngươi Bổn vương rất xin lỗi, hôm nay ngươi
thi triển thân thủ đoạt được Đằng Long đồ, vì vậy muốn mời ngươi ngày
mai cùng nhau đi du hồ, không biết ý ngươi như thế nào?”
Lưu
Quân Dao suy nghĩ một chút, lại nhìn Liễu Nhu trong ngực hắn một cái,
nói: “Được rồi! Ngày mai nhất định đến nơi hẹn.” trong lòng nàng nuốt
không trôi cơn giận này, vừa đúng sửa chữa nàng một phen.
Hoàng Phủ Hiên nhìn nàng sợ ngây người, lúc này trên người nàng tản ra quyến rũ, khiến cho hắn không dời mắt được.
“Hiên. . . . . . Hiên. . . . . .” Một hồi tiếng la lên, hắn rốt cuộc phục hồi
tinh thần lại, xin lỗi nhìn nàng một cái, hỏi: “Nha đầu, chuyện gì nha?”
“Ngẩn người cái gì đây? Ngày mai cùng đi du hồ đi!” Lưu Quân Dao nhìn như hỏi thăm, nhưng tựa như có lẽ đã quyết định cho hắn rồi.
Hiên Viên
Triệt nhìn hai người bọn họ, nỗi băn khoăn lớn mạnh ở trong lòng. Theo
hắn biết, Hoàng Phủ Hiên luôn luôn không thích thân cận với nữ nhân, trừ phi nàng là? Để chứng minh suy đoán của hắn, ngày mai cần phải làm chút chuẩn bị mới được.
Mọi người tự trở về, chờ đợi màn kịch ngày
mai, nằm ở trên giường, trong đầu Lưu Quân Dao luôn toát ra hình ảnh
tình chàng ý thiếp của bọn họ, khiến cho nàng ghen tỵ, khiến cho nàng
thương tâm. Cứ như vậy, nàng vẫn mở mắt đến trời sáng.
Mà đổi
thành hai người bên ngoài cũng cả đêm chưa chợp mắt, ý định khác nhau,
nhưng kỳ thật đều ở trên người một người, hoặc giả đây chính là trời đã
định trước, ba người bọn họ luôn luôn quấn quýt si mê cả đời !
Ngày kế, ánh nắng tươi sáng! Nàng và Lan nhi lẳng lặng đi ở bên bờ, bàn tay
trắng nõn thỉnh thoảng quấn quanh với chiều gió đang lay động.
Trăng thu nhoà nhạt dán mặt hồ
Tựa tấm gương đồng dính bụi nhơ[1]
Nàng bất tri bất giác nhớ tới câu thơ này , khá lắm”Kính không mài” nha!
Không dậy sóng, con cá toát ra ở trong nước ương. Thật giống như ‘ cá
chép hóa rồng ’.
Tây Hồ hay là nàng Tây Tử
Nhạt phấn, phai son vẫn đẹp xinh.[2]
“Tình cảnh này, đáng tiếc ít đi thanh âm dễ nghe.” Lưu Quân Dao tự mình lẩm
bẩm, tay mảnh thon dài xẹt qua xẹt lại ở trong nước hồ, đã quấy rầy con
cá trong hồ, nhưng cũng nhiễu loạn trái tim của nam tử.
“Ta biết rõ đó là một loại tình cảm, một loại khát vọng giấu trong lòng. . . .”
Tiếng tiêu tuyệt vời mà uyển chuyển, nức nở nghẹn ngào không ngừng, thâm tình khẩn thiết. Giống như là một đôi tình nhân đang thuật lại tình yêu say
đắm của nhau.
Giờ phút này, thời gian ngừng lại bất động, con cá cũng quên hô hấp, người phương xa si say trầm mê. Nội tâm kia rõ ràng
kêu gọi khiến cho trái tim bình tĩnh của nàng nổi lên gợn sóng.
Trong nháy mắt, nàng giống như mê muội, bước chân không chịu khống chế đi
theo tiếng tiêu, trong lương đình bên hồ, thanh âm vi vu, tiếng tiêu rả
rích.
Cách đường đá, nàng dừng bước, nhìn nam tử như tiên bên
kia, áo trắng bồng bềnh, tóc đen hai bên tai quấn quanh không nghỉ, giữa hai lông mày hiện lên yêu say đắm. Trong con ngươi tràn đầy yêu và nụ
cười.
“Nếu là yêu, trong tròng mắt ít nhiều gì sẽ toát ra yêu
say đắm.” lời nói thật sâu bật thốt lên gõ vào đại não của Lưu Quân Dao, áo não mình tại sao mất hồn phách vì một nam tử.
Nam tử thâm
tình bày tỏ, nữ tử lưu luyến si mê xem xét. Trong thiên địa cũng xoay
tròn tình cảm giữa bọn họ, tiếng vang ‘ Shasha ’ cũng không cách nào
khiến cả hai phục hồi tinh thần lại.
Thời gian trôi qua từng
giây từng phút, tiếng tiêu vẫn như cũ, Lưu Quân Dao thức tỉnh từ trong
mộng ảo, lẩm bẩm nói: “《Tình trúc》 tố tơ tình, mặc cho mưa gió lay động, cũng không sợ hãi. Hiên thật là rất lợi hại, thổi khúc nhạc rất dễ nghe động lòng người.”
Giọng ôn hòa của Hoàng Phủ Hiên vang lên từ
đỉnh đầu nàng, “《Tình trúc》 sao? Vốn chẳng qua là sáng tác tùy ý, không
nghĩ nha đầu lại thưởng một cái tên hay vậy. Ha ha. . . .”
Lưu
Quân Dao sửng sốt, ngay sau đó phản ứng kịp, nàng không lưu dấu vết lui
về phía sau một bước, nhẹ giọng nói: “Hiên quá khách khí, khúc này chỉ
có ở trên trời, nhân gian khó mà nghe được mấy hồi ….!”
“Ba ba!” Tiếng vỗ tay vang lên, bọn họ rối rít ghé mắt, liền nhìn thấy Hiên Viên Triệt và Liễu Nhu nhẹ nhàng đi tới.
“Giai nhân xinh đẹp, anh hùng tao nhã, thật là một đôi thần tiên quyến lữ làm cho người ta hâm mộ!” một câu của Hiên Viên Triệt khiến bọn họ ngớ
ngẩn. Không biết hắn nói thế là ý gì!
Là thật tâm khen ngợi? Hay là dò xét tỉ mỉ?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Đây là 2 câu thơ đầu trong bài Vọng Động Đình của Lưu Vũ Tích. 2 câu thơ trên được dịch bởi Nguyễn Tâm Hàn.
[2]Đây là 2 câu thơ cuối trong bài Hồ Thượng Ẩm của Tô Đông Pha.