Đã hai ngày mà người nên đến còn chưa đến, Dao nhi không nhẫn nại được chuẩn bị chủ động xuất kích.
Dao nhi mang thai hơn mười tháng đi lại tương đối vụng về, do Lục Nhi đỡ,
cửa cung Lê Hoa uyển mới vừa mở ra, hai cây giáo dài lạnh như băng chặn
lại đường đi của các nàng, mặt hai thị vệ không thay đổi, nhưng thái độ
cung kính: “Hoàng thượng có lệnh, phu nhân không được tự tiện ra vào!”
Dao nhi đã sớm ngờ tới kết quả như vậy, nàng cười nhạt một tiếng, tuy là
phụ nữ có thai nhưng khí chất giữa hai lông mày vẫn còn, nàng hạ thấp
thanh âm nói: “Ta không làm khó dễ các ngươi, nhưng cũng cho ta một cây
tiêu chứ?”
Hai thị vệ sửng sốt một chút, đều không nghĩ tới nàng sẽ nói yêu cầu này, nhưng hoàng thượng hạ lệnh chỉ cần nàng không ra
khỏi cửa bất kỳ yêu cầu gì đều tận lực thỏa mãn, thị vệ bên trái nói:
“Xin phu nhân đi về chờ, thuộc hạ bẩm báo hoàng thượng rồi định đoạt!”
“Được!” Dao nhi nhẹ nhàng khạc ra một chữ, lại làm cho hai thị vệ sửng sốt,
không nghĩ tới nàng dễ nói chuyện thế này, nàng tuy bị nhốt trong cung
nhưng cũng là chủ tử, bọn họ quả không dám đắc tội, một khi làm khó dễ
bọn họ, bọn họ lại có thể thế nào?
Dao nhi tự nhiên hiểu ý định
của bọn họ, chỉ cười nhạt một tiếng rồi xoay người rời đi, nàng phỏng
đoán thị vệ nhất định phải đi bẩm báo Hiên Viên Triệt mới có thể định
đoạt! Dao nhi không khỏi giắt nụ cười tự giễu trên mặt, khi nào thì nàng rơi vào tình cảnh như vậy, muốn một cây tiêu cũng phải qua mấy ải!
Nụ cười tự giễu của nàng khiến Lục Nhi nhìn thấy rất không vui, hung hăng
khẽ cắn răng, thề coi như liều mạng cũng phải cứu phu nhân khỏi nhà tù.
Đêm đã khuya, trăng đang cao. Ngọc nữ cầm cây sáo bằng ngọc trong tay, muốn thuận gió đi.
Ban đêm lạnh gió thổi mạnh, không tìm được người an ủi. . . . . . Một khúc 《 Hoa rơi 》 từ trong cây sáo bằng ngọc phát ra, âm dài uyển chuyển, nhẹ
nhàng dịu dàng, thấu có một cỗ bi thương lạnh lẽo, thanh âm than khóc
làm cho lòng người nảy sinh thương hại, giống như một nữ tử bàng hoàng
sợ hãi khi gặp người yêu, có một loại cảm giác được sủng ái thật sâu!
Đêm đang sâu, tiếng than thở gõ vào lòng người, tình dần dần sinh, âm âm trìu mến chấn vào lòng.
Khi một người không cách nào nói ra tình cảm đè nén trong lòng, dùng vật
khác tỏ tình là thượng sách, chỉ cần dùng tâm để hiểu, nhất định có thể
cảm nhận được hàm nghĩa nhàn nhạt trong tiếng tiêu.
Một khúc 《
hoa rơi 》 làm động lòng của người nào, quấn ruột của người nào! Nhưng
mọi người đều nghi ngờ, không biết vì sao tiếng tiêu đau thương như thế! Nhưng đã gợi lên lòng hiếu kỳ và quyết tâm của hị. Một cuộc đại chiến
đoạt vợ sắp bắt đầu khai mạc.
Từ Ninh cung, Thái hậu nghiêng tai lắng nghe tiếng tiêu u oán nơi xa,cười một tiếng, nụ hoa kiều diễm ướt
át tan mất ở trong tay bà, giữa hai lông mày lộ ra khôn khéo, tròng mắt
dính vào vẻ lo lắng.
Trên tay không ngừng chơi hoa, lại không chút để ý hỏi: “ban đêmngười nào thổi khúc nhạc bi thương như thế?”
Cung nữ cận thân lập tức khom người tiến lên, chốc lát không dám chậm trễ,
nhưng không dám nói bừa, khúm núm mà nói: “Hồi thái hoàng thái hậu, tựa
hồ từ phương hướng Lê Hoa uyển truyền tới, ngày mai nô tỳ tự mình tra rõ lại bẩm báo Thái hậu!”
Trả lời chu đáo, không nặng không nhẹ. Có thể thấy được cung nữ cũng là người khéo léo!
Thái hậu ghé mắt nhìn cung nữ một cái, buồn bực không lên tiếng. Cung nữ
hiểu đây là thái hậu tỏ ý chấp nhận, chỉ chốc lát sau ý chí Thái hậu rã
rời, mí mắt hạ xuống triền miên không chịu tách ra, được cung nữ phục vụ Thái hậu đi ngủ rồi, nhưng bên trong phòng ngủ thỉnh thoảng truyền đến
thanh âm xoay người, không biết chuyện gì làm thái hậu phiền lòng, một
đêm này nhất định nhiều người khó ngủ rồi.
Không biết là đêm quá tĩnh, hay là tiếng tiêu quá xa xa, tiếng thanh thúy dễ nghe xuyên thấu
thành cung san sát vang vọng ở mỗi góc hoàng cung, thật lâu không dứt!
Lan Hiên cung, Lan nhi tâm thần bất an dạo bước ở trong phòng, ngực giống
như chất chứa ngọn lửa khiến cho nàng phiền não bất an, ngồi cũng không
xong, đứng cũng không được! Bởi vì nàng biết hoàng thượng muốn tới Lan
Hiên cung, đây không phải ý nghĩa nàng phải thất thân cho hoàng thượng
sao? Đây tuyệt đối không thể, nàng đã chuẩn bị liều lĩnh đánh cuộc, sinh không thể thành đôi, chết cũng không thể bất trung với hắn, thề thủ
thân vì Tiêu đại ca!
Chợt, một hồi tiếng tiêu xa xa truyền đến,
vuốt lên lo âu trong lòng Lan nhi, nhưng ngoài tâm tình giãn ra, một
nghi vấn cũng nổi lên trong lòng. Khúc nhạc này rất quen thuộc? Giống
như từng nghe qua ở đâu! Nhưng nàng nhất thời không nghĩ ra, Lan nhi
nhíu chặt đôi mày thanh tú, trong đầu rối loạn!
Một hình ảnh
quen thuộc hiện lên ở trong đầu nàng, chỉ là quá mơ hồ nàng không xem
rõ, nàng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, một thanh âm lanh lảnh đã làm rối
loạn lòng của nàng: “hoàng thượng giá lâm!”
Lan nhi hoảng hồn,
tay chân luống cuống không biết nên như thế nào, hốt hoảng vòng vo hai
vòng rồi Lan nhi mới vỗ đầu một cái, rốt cuộc nghĩ đến phải tiếp giá
rồi, nàng vội vã đi ra phòng ngoài, thấy một bóng dáng vàng sáng đang
đến gần, nàng lập tức quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến hoàng thượng!”
Nàng không biết xưng hô mình như thế nào, nô tì sao? Nàng không được tự
nhiên hơn nữa cũng không cam tâm tình nguyện! Vì vậy dứt khoát tóm tắt
chỉ nói bốn chữ.
Gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt hiện lên ở trước mắt Lan nhi, dịu dàng đỡ Lan nhi dậy, thanh âm khàn khàn mà khêu
gợi truyền đến trên đỉnh đầu Lan nhi: “Mời ái phi đứng lên!”
Thanh âm ngọt ngấy khiến Lan nhi nổi đầy da gà, nhưng mặt ngoài vẫn như không có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng đứng dậy: “Tạ hoàng thượng!”
Hiên Viên Triệt lôi kéo Lan nhi ngồi xuống, Lan nhi hơi lùi ra sau lưng hắn, nhìn bóng lưng cao lớn của hắn trong lòng nghi ngờ không hiểu, hoàng
thượng lúc còn là Vương gia đã có lòng dạ độc ác đối với tiểu thư, vì
sao làm hoàng thượng thay đổi ôn hòa? Lan nhi tự nhiên hiểu rõ, cũng
không tin tưởng vẻ thùy mị của nàng có thể được hoàng thượng ưu ái!
Nhưng vì sao hắn muốn phong nàng thành phi?
Loại vinh hoa và sủng ái mong manh quá dễ dàng có được khiến tâm thần Lan nhi bất an.
Lan nhi và hoàng thượng ngồi đối diện nhau, đột nhiên Hiên Viên Triệt tiến
tới trước mặt Lan nhi, nhẹ nhàng bật hơi: “Ái phi nghĩ gì thế? Lòng
không yên!”
Thanh âm đột nhiên xuất hiện khiến Lan nhi sợ hết
hồn, nàng che miệng che kín tiếng kinh hô, lúng túng cười một tiếng,
nói: “không có gì! Không có gì!”
Hiên Viên Triệt gật đầu cười
không nói, bưng nước trà trên bàn đặt ở khóe miệng, nhẹ nhàng nhấp một
ngụm sau đó để xuống, nhưng tay vẫn che ở trên ly trà, không chút để ý
hỏi: “Ái phi, có biết tiếng tiêu này có nghỉa gì?”
Lan nhi kinh
ngạc há to mồm, mê hoặc nhìn hoàng thượng, nhưng hắn cúi đầu khiến Lan
nhi không thấy được ánh mắt của hắn, đoán không ra ý nghĩ của hắn, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Nô tỳ không hiểu nhạc, vì vậy không hiểu hàm
nghĩa tiếng tiêu này!”
“A?” Hoàng thượng hiển nhiên không tin
tưởng, hắn khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt uy nghiêm quét một vòng ở trên
người Lan nhi, không có phát hiện vẻ bối rối và chột dạ ở đáy mắt nàng.
Lan nhi kêu rên ở đáy lòng! Ánh mắt của hắn thật là khủng khiếp, làm cho
người ta không rét mà run, chẳng lẽ ngày sau phải sống dưới một mái hiên với người lạnh lùng thế này sao? Tương lai khó khăn a!
Nhưng
Lan nhi không trốn không tránh, rộng rãi tiếp nhận ánh mắt nhìn kỹ của
hắn, lúc này, Lan nhi lấy can đảm bất an hỏi: “hoàng thượng, hôm nay
tiểu thư ở nơi nào?”
Hiên Viên Triệt hé miệng cười cười, khiến
Lan nhi không rõ chân tướng, hắn lạnh lùng nhếch miệng lại không nói lời nào, nụ cười khi thì hiện lên, khi thì biến mất, an tĩnh quỷ dị ơ hồ
nghe được tiếng tim đập, hắn không trả lời Lan nhi cũng không dám hỏi,
bởi vì hắn mặc long bào xem ra uy nghiêm mười phần, lãnh khốc có thừa.
Hồi lâu sau, Lan nhi cho là đáp án đã chìm xuống biển, hắn rốt cuộc mở miệng: “Nàng rất khỏe!”
Ba chữ đơn giản sáng tỏ, mặc dù thám thính không tới tung tích tiểu thư,
nhưng tâm tình căng thẳng mấy ngày của Lan nhi cuối cùng rơi xuống, nàng cúi đầu: “Vậy thì tốt!”
Lan nhi không giỏi nói chuyện, bên
trong phòng lại an tĩnh, không khí lúng túng nặng nề khiến cho Lan nhi
thở không nổi, lúc này trời cao mở mắt rốt cuộc có người giải cứu nàng
từ trong nước lửa rồi.
Một tiểu thái giám sợ hãi rụt rè đi tới, quỳ gối trước mặt bọn họ do dự mở miệng: “Ra mắt hoàng thượng, ra mắt Lan phi!”
Hắn là thái giám ở Nhu Phúc cung! Hiên Viên Triệt không vui nhíu nhíu mày,
thanh âm lạnh như băng không nhiệt độ vang lên: “Chuyện gì?”
Thái giám nghe được không vui trong thanh âm hoàng thượng, đột nhiên lo lắng bao phủ toàn thân, nhưng hắn làm nô tài thân bất do kỷ, đáng giá mạo
hiểm nguy hiểm tánh mạng góp lời: “bẩm báo hoàng thượng, tiểu hoàng tử
khóc suốt không ngừng, Quý Phi nương nương xin hoàng thượng đi xem một
chút!”
Coi như hắn có ngăn cách đối với Liễu Nhu, nhưng đối với
nhi tử hắn vẫn là phụ thân từ ái, nghe nói nhi tử khóc rống không ngừng, trong lòng hắn khó tránh khỏi khẩn trương, chợt đứng dậy: “Bãi giá Nhu
Phúc cung!”
“Dạ!” Thái giám cảm động đến rơi nước mắt.
“Cung tiễn hoàng thượng!” Lan nhi quỳ trên mặt đất, len lén lau mồ hôi, cuối cùng tránh được một kiếp rồi.
Lan nhi cao hứng rất nhiều nhưng không nghĩ hoàng thượng đột nhiên trở về:
“Ái phi, ngày khác trẫm trở lại thăm ngươi!”, bỏ xuống một câu nói xong
hắn tiêu sái rời đi, nhưng Lan nhi bởi vì những lời này mà thân thể mới
vừa buông lỏng lại căng thẳng, vùi đầu lên đất, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu
thành một đống, giống như chết đã đến nơi.
Trước khi hoàng
thượng vào Lan Hiên cung, bóng dáng lén lút của một cung nữ hiện lên
phía sau núi giả, ánh mắt của nàng vẫn theo đuổi bước chân hoàng thượng, cho đến hoàng thượng quẹo trái, nàng vội vã chạy ra, đến Nhu Phúc cung
kể hết những gì mình thấy cho quý phi nương nương.
Hoàng thượng
đến Lan Hiên cung! Hoàng thượng tuổi trẻ khí thịnh rất có thể khiến Lan
phi mang thai long tử, đây là uy hiếp lớn nhất với nàng, nàng không cho
phép bất luận kẻ nào mang thai đứa bé của hoàng thượng, trên mặt mềm mại đáng yêu của Liễu Nhu xẹt qua ác độc, đang ở thời khắc nàng hốt hoảng,
đột nhiên liếc thấy nhi tử đang chơi cực kỳ cao hứng bên cạnh, nàng nghĩ ra một kế.
Nàng đi tới ôm nhi tử, không biết tại sao nhi tử
chợt oa oa khóc lớn, tiếng bi thương thống khổ vang tận trời, “Hoàng nhi đừng khóc, đừng khóc!” Mặc cho Liễu Nhu dụ dỗ như thế nào, tiếng khóc
của nhi tử vẫn không dứt, nàng không còn kế sách đành phái người đến Lan Hiên cung mời hoàng thượng!
Chỉ chốc lát sau hoàng thượng vội
vã chạy tới, thật xa đã nghe tiếng khóc của nhi tử, hắn lo lắng nhíu
mày, bước nhanh hơn. Các cung nữ thấy hoàng thượng, rối rít quỳ xuống:
“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng!”
Liễu Nhu nghe tiếng phục hồi
tinh thần lại, vừa định hành lễ liền bị hoàng thượng ngăn cản, nhận lấy
nhi tử từ trong tay nàng, tay chân vụng về ôm nhi tử, gương mặt tuấn tú
trở nên ôn hòa: “hoàng nhi đừng khóc, nam nhi có lệ không dễ rơi!”
Hoàng tử vốn oa oa khóc lớn nghe thanh âm hoàng thượng, lại cười lên như kỳ
tích, tay nhỏ bé quơ múa trên không trung, mất hơi sức rất lớn rốt cuộc
chạm được gương mặt tuấn tú của phụ hoàng. Cũng lộ ra nụ cười chiến
thắng.
Liễu Nhu vừa nhìn liền thấy vui, theo sát phụ tử, từ ái
cười nói: “hoàng thượng người xem, nó tuy nhỏ lại biết niềm vui thắng
lợi! Ha ha. . . . . . “
“Hổ phụ vô khuyển tử, huống chi trẫm là
thiên tử!” Hiên Viên Triệt vui mừng cười to, cái mũi nhỏ đôi mắt nhỏ của nhi tử đều có mấy phần tương tự với hắn lúc nhỏ, vì vậy yêu thương nó
gấp đôi, quyết tâm vun trồng một mầm non tương lai.
Tiếng cười của một nhà ba người đầy trời, vui vẻ hòa thuận, hạnh phúc dường nào!