Khúc nhạc như cũ, tiếng tiêu như cũ, cũng vào lúc giữa đêm, ròng rã than khóc ba ngày, rốt cuộc con cá mắc câu.
Tiếng tiêu duy mỹ như ma âm xuyên thấu màng nhĩ của người ta, nhiễu loạn tâm
trí của con người, đóa hoa kiều diễm bị bẻ gãy trong tay thái hậu, Thái
hậu không vui cau mày, giọng nói bất mãn cũng không bình tĩnh: “Lại nữa! Tiếng tiêu này khi nào mới có thể dừng lại?”
“Thái hậu, hoàng
thượng hạ lệnh không cho phép bất luận kẻ nào can thiệp chuyện Lê Hoa
uyển, vì vậy muốn cho tiếng tiêu này dừng lại, chỉ sợ rất khó!” Cung nữ
tỏ vẻ cung kính, hơn nữa cũng cau mày theo chủ tử, lo lắng thay chủ tử!
“Buồn cười! Chẳng lẽ ai gia không trị được nàng?” Thái hậu nghe vậy rất không vui, đóa hoa rốt cuộc hoàn toàn bị hủy trong tay bà, bà đứng đầu hậu
cung, có cái gì bà không trông nom được?
Cung nữ bị Thái hậu nổi giận làm sợ tới mức lui về phía sau một bước, nghe theo không dám chen
miệng! Thời điểm gì nên nói, thời điểm gì không nên nói, đều phải nắm
bắt rõ ràng, nếu không đầu dọn nhà cũng không biết!
“Đi, theo ai gia đến Lê Hoa uyển!” Thái hậu tức giận ngút trời, tiêu sái vung ống
tay áo về phía sau, sải bước ra cửa, cung nữ đi theo sau. Hoàng cung
thật là khá lớn, mà Lê Hoa uyển lại ở chỗ vắng vẻ, họ đi thật lâu mới
thấy cửa cung Lê Hoa uyển.
Lê Hoa uyển như thế nào? Tên như ý
nghĩa là một viện hoa lê nở rộ trong ngày xuân, hương tỏa cả vườn, làm
cho người mê mẩn! Nên được đặt tên là Lê Hoa uyển!
Nhưng vào thu rồi, hoa lê đã sớm hóa thành đất, trên cây cũng sinh ra rất nhiều cành. Cảnh sắc khô khan hoang vu. Chậm rãi tới gần, chỉ thấy hai thị vệ cung
kính đứng ở cửa Lê Hoa uyển, không có bỏ rơi nhiệm vụ!
Liếc thấy tôn nhan Thái hậu, thả ra giáo dài trong tay, quỳ một chân trên đất thỉnh an: “Thuộc hạ ra mắt Thái hậu!”
“Đứng lên! Ai gia muốn đi vào xem một chút!” Thái hậu nói một tiếng, ngay sau đó tiến lên một bước, một cái chân mới vừa nâng lên chuẩn bị đi vào cửa chính Lê Hoa uyển, lại bị thị vệ gọi lại.
Thân hình hai thị vệ
lóe lên, ngay sau đó ngăn trở tầm mắt Thái hậu, cung kính mà không hèn
mọn, cứng ngắc nói: “Thái hậu, thứ cho thuộc hạ không thể tuân lệnh!
Hoàng thượng hạ chỉ bất luận kẻ nào cũng không được đi vào Lê Hoa uyển!”
Chủ nhân Lê Hoa uyển này rốt cuộc rót thuốc mê gì cho hoàng nhi, khiến cho
hắn hạ mệnh lệnh này, nhưng Thái hậu cũng là người cố chấp, ở trong lòng nhi tử chẳng lẽ mẫu thân không bằng một nữ nhân sao?
Thái hậu
khẽ cau mày, không vui nhưng vì giữ được khí chất tôn quý của hoàng gia, và không thể tùy ý mắng chửi người, lúc này đến phiên cung nữ lên
tiếng, cung nữ tiến lên một bước, nhìn chằm chằm thị vệ cọc gỗ không
biết điều, cất cao giọng mắng to: “Lớn mật, chẳng lẽ hoàng thượng nói
bất luận kẻ nào cũng bao gồm Thái hậu?”
“Thuộc hạ không dám!” Thị vệ cọc gỗ chỉ biết nghe lệnh, đầu óc không linh hoạt, cũng không hiểu phải nịnh bợ!
“Ngươi. . . .” Cung nữ nghẹn họng nhìn trân trối, cắn răng nghiến lợi, thật là tú tài gặp phải binh, không nói được rồi.
“Hôm nay ai gia không thể không vào, nếu như hoàng nhi trách tội bảo hắn đến tìm ai gia!” Thái hậu thấy thế, cũng không quản mọi việc, cứng rắn xông vào trong, thị vệ tuy có tâm ngăn cản cũng không dám đụng Thái hậu.
Sau khi Thái hậu vào cửa, một người thị vệ tiếp tục coi chừng, một người khác vội vội vàng vàng chạy đi tìm viện binh rồi.
Thái hậu tới cũng nằm trong suy đoán, nàng cười thần bí để cây sáo ngọc ở
khóe miệng xuống, nhẹ nhàng xoay người lại cười nhạt một tiếng, dịu dàng nói: “Cung nghênh Thái hậu!”
Mặt Thái hậu không thay đổi quan
sát Dao nhi, ánh mắt lạnh như băng cuối cùng rơi vào trên bụng phình lên của nàng, ánh mắt trong nháy mắt lại trở nên nhu hòa, mặt mũi hiền
lành, lập tức tiến lên đỡ cánh tay Dao nhi, ôn hòa nói: “Dao nhi mang
thai bốn tháng rồi! Gần đây ai gia luôn bị nhức đầu, vẫn chưa tới thăm
một chút! Dao nhi không trách ai gia chứ!”
Trái tim Dao nhi đập
như trống, không biết ánh sáng trong mắt Thái hậu có ý gì? Nhưng nàng
vẫn giả bộ bình tĩnh, đường cong dịu dàng lướt qua khóe miệng, cả người
phát ra tình thương chói lọi của mẹ, bộ dạng phục tùng nói nhỏ: “Thái
hậu làm Dao nhi ngại chết rồi, Thái hậu là trưởng bối, Dao nhi là vãn
bối lý nên tự mình đến thăm, nhưng hoàng thượng suy nghĩ cho Dao nhi,
không đành lòng để Dao nhi mệt nhọc, vì vậy Dao nhi cũng chưa từng đi ra Lê Hoa uyển này!”
Dao nhi cũng không phải đèn đã cạn dầu, từng
câu ngấm ngầm hại người! Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, hôm nay nàng là
hoàng hậu Nguyệt quốc lại bị nước khác nhốt, về tình về lý Minh quốc đều đuối lý, nếu như Thái hậu hiểu rõ đại nghĩa chắc chắn giúp nàng trở về
Nguyệt quốc! Đây cũng là một trong những mục đích nàng thổi tiêu hàng
đêm làm cho người tới.
Thái hậu cũng là người khôn khéo, lập tức nghe được bất mãn và ám hiệu trong giọng nói của Dao nhi, huống chi hai nước giao hảo không nên tạo cạm bẫy, nếu Nguyệt quốc cử binh xâm phạm,
bọn họ cũng đuối lý, đến lúc đó sanh linh đồ thán, hoàng đế khó giao phó đối với dân chúng!
Thái hậu cười lạnh ở đáy lòng, hừ! Nha đầu nho nhỏ tâm cơ lại khá sâu, trước kia thật là xem thường nàng.
Thái hậu cúi đầu giấu đi tâm tình không vui, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì
trên mặt đã mang nụ cười ngọt ngào hòa thiện, giọng nói cũng dịu dàng
đến cơ hồ chảy ra nước, nếu như người không quen biết nhất định cho bà
là một phu nhân thiện lương hòa ái, nhưng Dao nhi nhớ tới đủ loại hãm
hại và tính toán của Thái hậu trước kia, lòng của Dao nhi cũng trầm
xuống đáy biển từng chút, lạnh như băng vô tình.
Thái hậu nói:
“Năm đó lúc ai gia mang thai thái y dặn dò phải thường xuyên hoạt động,
hài tử ra đời mới thuận lợi, Lê Hoa uyển này quá nhỏ, ngày khác ai gia
sẽ nói với hoàng thượng, để Dao nhi tùy ý đi dạo trong cung!”
Thái hậu nói thật hàm súc, nhưng Dao nhi hiểu hiệu quả đã đạt tới, nàng nở
nụ cười, khẽ khom người tạ ơn: “Dao nhi tạ ân điển Thái hậu, Dao nhi sẽ
chờ tin tốt!”
Thái hậu đỡ nàng dậy, lại dịu dàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng, nói: “Dao nhi thoải mái nghỉ ngơi! Ai gia có chút mệt mỏi!”
“Thái hậu ngài nghỉ ngơi thật tốt, Dao nhi cung tiễn Thái hậu!” trong ánh mắt Dao nhi toát ra săn sóc quan tâm, bất kể thật lòng hay là giả ý, Thái
hậu cũng hơi động lòng, bởi vì hồi lâu không có ai thật lòng quan tâm
bà. Những quan tâm dối trá kia đều có chứa mục đích, bà không lạ gì!
Thái hậu khẽ cúi đầu, xoay người rời đi, Dao nhi vẫn mỉm cười đưa mắt nhìn
bà rời đi, cho đến cửa cung đóng lại nàng vẫn nhìn chằm chằm, giống như
có thể nhìn xuyên thành cung.
Mặc dù Thái hậu đáp ứng thỉnh cầu
của Dao nhi, nhưng Dao nhi vẫn mặt ủ mày ê, dự cảm chẳng lành trong lòng luôn không tản đi, nàng cảm thấy tất cả sẽ không đơn giản như vậy,
trong bóng tối giống như có một người đang dẫn dắt, bất luận kẻ nào cũng trốn không thoát!
Dao nhi từ từ ngồi ở trong lương đình, một cái tay chống đầu, chau mày lại, vẻ mặt buồn thiu!
Lúc này, cửa Lê Hoa uyển truyền đến tiếng ồn ào quen thuộc, Dao nhi không
vui cau mày, lại có tiếng cười nhạt, hôm nay thật náo nhiệt! Một người
mới vừa đi, một người khó dây dưa lại nói.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, một bóng dáng cao quý chợt tiến vào trong mắt Dao nhi, theo đó một mùi thơm cũng đánh tới Dao nhi, nàng không vui nhíu lông mày, đưa
tay nhẹ nhàng che lỗ mũi, mùi thơm quá nồng khiến nàng khó có thể chịu
được.
“oh! Đây không phải là hoàng hậu Nguyệt quốc sao? Sa trở
thành tù nhân rồi hả?” Liễu Nhu quái gở nói xong, cười khinh bỉ, nhìn
Dao nhi giống như nhìn thằng hề!
Dao nhi lạnh lùng liếc nàng một cái, cười nhạo nàng tóc dài kiến thức ngắn, ngực lớn nhưng không có đầu óc, cả ngày chỉ biết tranh giành tình nhân lại là người ít học, Liễu
Nhu phát hiện ánh mắt Dao nhi bay về phía bộ ngực của nàng, xấu hổ đến
mặt cũng đỏ hết, cả giận nói: “ngươi dám nhìn loạn, Bổn cung móc mắt của ngươi!”
“Ngu không ai bằng!” Dao nhi không để uy hiếp của nàng vào mắt, ngược lại lạnh lùng khạc ra mấy chữ, đủ khiến Liễu Nhu giận dữ!
“Ngươi. . . . Người tới….!” Liễu Nhu chỉ vào mặt bàng quang của Dao nhi, hung
hăng nhìn chằm chằm nàng, lại xoay người về phía sau phát ra mệnh lệnh,
nhưng bọn Bích Ngọc chỉ đứng ở cửa Lê Hoa uyển không dám vào!
Liễu Nhu cực kỳ tức giận, lại khiến Dao nhi điên cuồng cười: “Ha ha. . .
Trời cao có đức hiếu sinh, lại không nghĩ rằng cũng sáng lập ra một nữ
nhân ngu xuẩn như vậy. Xem ra ông trời nhất định ngủ thiếp, mê mê hồ hồ
không có hiểu rõ!”
“Ngươi. . . . .” Liễu Nhu giận dữ, nhưng
không giỏi nói chuyện, bị Dao nhi nói cái gì cũng vô lực phản bác, nàng
hận hận tiến lên một bước, nâng bàn tay lên, vừa muốn rơi vào trên mặt
Dao nhi, một bóng người thoáng qua, Dao nhi chợt đứng dậy ngăn trở tay
của nàng.
Dao nhi hung hăng đẩy Liễu Nhu một cái, nâng bàn tay
lên, một tiếng ‘ chát ’ vang thật lớn, trên má trái của Liễu Nhu hiện rõ một dấu bàn tay!
Liễu Nhu bụm mặt không thể tin nhìn chằm chằm
Dao nhi, đầu óc không xoay chuyển nổi, chỉ nghe thanh âm bình tĩnh của
Dao nhi vang lên: “Cái tát này trả lại hãm hại của ngươi dành cho ta!”
‘ Chát ’ lại một cái tát rơi vào trên má phải Liễu Nhu, đau rát, trong lỗ tai ông ông tác hưởng. Liễu Nhu bị đánh ngu, giương mắt nhìn nhìn chằm
chằm Dao nhi không có phản kháng!
Nàng chóng mặt choáng đầu, bên tai vang lên thanh âm ôn hòa lại lạnh như băng của Dao nhi: “Một tát
này là cảnh cáo ngươi đừng giương oai ở trên đầu ta, nếu không lần sau
không chỉ là đánh ngươi nữa, giết chết ngươi cũng không quá đáng! Có
nghe hay không!”
Bốn chữ cuối cùng Dao nhi cơ hồ hô lên, đánh vỡ lá gan của Liễu Nhu, Liễu Nhu kinh hãi thuận theo gật đầu, trước kia
nàng khi dễ Dao nhi cũng không thấy cãi lại đánh lại, hiện tại đột nhiên hung ác, đáy lòng Liễu Nhu hơi sợ!
“Cút. . . .” Dao nhi chỉ vào cửa cả giận nói, trong giọng nói có lực uy hiếp mười phần, Liễu Nhu cụp đuôi ảo não chạy trốn. Nhưng mầm móng oán hận cũng chôn xuống vào giờ
khắc này.
Liễu Nhu bụm mặt chạy, trong lúc lơ đãng liếc thấy
bóng dáng của hoàng thượng, nàng sửng sốt, thầm nghĩ: thị vệ đi tìm viện binh không phải đã bị nàng ngăn cản sao? Sao Hoàng thượng biết được tin tức chạy tới Lê Hoa uyển?
Chuyện là như vầy, nàng đến Lê Hoa
uyển, lại không nghĩ rằng trong lúc vô tình gặp phải thị vệ đi tìm hoàng thượng, nàng tìm người ngăn thị vệ lại, cũng núp ở bên cạnh Lê Hoa uyển đợi sau khi Thái hậu rời đi mới dám đi vào.
Không nghĩ tới bị
tiện nữ nhân Dao nhi kia đánh, Liễu Nhu càng nghĩ càng không cam lòng,
nàng chạy về phía hoàng thượng, nhào vào trong ngực hắn, uất ức rơi lệ,
nức nở nói: “hoàng thượng ngài nên làm chủ cho Nhu nhi! Nữ nhân ở Lê Hoa uyển kia đánh Nhu nhi!”
Nói xong cố ý để dấu tay trên mặt bại
lộ trước mắt Hiên Viên Triệt, muốn chiếm được thương tiếc của Hiên Viên
Triệt, tiện nhân Dao nhi kia chắc chắn bị xử phạt! Tính toán xong, Liễu
Nhu cười trộm.
Hiên Viên Triệt không vui cau mày, hắn đã sớm mệt mỏi vì sự tranh giành, dối trá không đồng nhất củanàng, trong giọng nói lạnh như băng, lời nói tàn nhẫn: “Không có lửa làm sao có khói! Ngươi
đừng đi trêu chọc Dao nhi, cho trẫm thêm phiền!”
Hừ! Hiên Viên
Triệt hừ nhẹ một tiếng, lãnh khốc vẫy vẫy ống tay áo, để lại cho Liễu
Nhu một bóng lưng lạnh như băng, sải bước đi tới Lê Hoa uyển.
Liễu Nhu kinh ngạc nhìn hắn không quay đầu lại, khẽ cắn răng, hận ý đối với
Dao nhi lại tăng thêm một phần. Sự lãnh khốc vô tình chỉ trích của hoàng thượng vừa rồi giống như một cây châm ghim vào trong thịt Liễu Nhu. Đau đớn cực kỳ! Lửa thất vọng dấy lên từng chút.