Editor: Quỳnh Nguyễn
Khi cô sáu tuổi mẹ là Bạch Ngưng qua đời, cô còn nhớ rõ Minh Văn Hiên xử lý xong hậu sự của mẹ liền đưa cô về nhà, đêm hôm đó cũng là ngày mưa gió sấm sét, lúc ấy thậm chí còn chưa hoàn toàn tiếp thu chuyện mình đã mất mẹ, cô đi theo Minh Văn Hiên về Minh gia.
Minh Văn Hiên cực kỳ dịu dàng nói với cô: “Hinh Hinh, về sau chú Minh sẽ chăm sóc cháu.“.
Cô chỉ ngơ ngác không phản ứng, khi đó cô được sắp xếp ở cùng một phòng với Minh Nhất Hạ, vào phòng nhìn thấy Minh Nhất Hạ mặc váy ngủ công chúa màu trắng, ôm búp bê đứng trước mặt cô đẩy cô ra: “Tao chán ghét mày, không muốn nhìn thấy mày, không cho mày ngủ với tao.“.
Cô bị Minh Nhất Hạ đuổi ra phòng, đêm hôm đó mưa lớn càng trở nên đáng sợ, mỗi một tiếng sấm vang lên giống như đều đánh vào đầu cô, cô sợ hãi thấp giọng gọi mẹ.
Đột nhiên cô nghe được một tiếng mở cửa, từ đối diện chiếu ra một tia sáng ấm áp, Minh Ý cao lớn đứng ở cửa, kỳ thật khi đó chẳng qua anh cũng chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng lại dị thường cao lớn so với Mậu Hinh, giống như một tòa núi lớn có thể che tiếng sấm và tiếng mưa rơi.
Anh nhìn cô, sau đó xoay người đi vào, nhưng vẫn mở cửa phòng.
Mậu Hinh còn chân trần, miệng gọi mẹ, nước mắt rơi xuống, từng bước một đi vào.
Vừa vào phòng, không khí ấm áp phả vào mặt, cô hắt hơi một cái.
“Em ngủ sô pha, đóng cửa lại.“. Minh Ý đã nằm xuống ngủ.
Cô vội vàng đóng cửa lại, sô pha Minh Ý rất lớn, cô ngủ thoải mái. Chỉ là phòng của anh là cửa sổ sát đất, bên ngoài mưa to vẫn rơi xuống, đột nhiên một tia sét đánh xuống, có thể thấy cây ở bên ngoài đong đưa theo mưa gió.
Cô sợ hãi phát run, co lại như con mèo nhỏ nhỏ giọng khóc ròng.
Minh Ý bị cô ầm ĩ không có ngủ được, ngồi dậy: “Em khóc cái gì? Em khóc mẹ cũng không về được.“.
Mậu Hinh nghe tiếng nói này liền ngồi dậy, cô mặc áo ngủ nhiều nếp nhăn, trên mặt rưng rưng nước mắt, ở trong bóng tối gầy yếu như mèo nhỏ mất mẹ, không nơi nương tựa, lo sợ nghi hoặc.
“Em tới đây ngủ đi!“. Minh Ý thở dài một tiếng, nói.
Khi đó Mậu Hinh còn nhỏ, cũng không biết nam nữ khác biệt, Minh Ý cũng chỉ là đứa bé trai. Anh hoàn toàn xa lạ ở cái nhà, cực kỳ rõ ràng Mậu Hinh ở đây bị bắt nạt và ủy khuất như thế nào, cho nên người nào cũng không nghĩ đến vấn đề có thích hợp hay không.
Mậu Hinh chân không bò lên giường, ngủ bên cạnh Minh Ý. Thân thể Minh Ý cực kỳ ấm áp, người thích hơi ấm, cô cứ rúc vào thắt lưng anh ngủ như vậy.
Vô số lần sau đó, lúc Mậu Hinh không có chỗ để đi, lúc cô mê man bất lực, cô sẽ lặng lẽ tới phòng Minh Ý, cho dù là chui dưới bàn sách anh, cô cũng cảm thấy được cực kỳ an toàn và yên tâm.
Sau đó Minh Ý tòng quân, khi anh quyết định đi bộ đội, không ai ở Minh gia phản đối. Phòng của anh đương nhiên không dọn, nhưng cũng là chỗ cô thường xuyên tị nạn.
Thật sự không thể nghĩ đến những điều này, nghĩ đến Mậu Hinh sẽ cảm thấy chút tình cảm mình đã quên đi từ lâu lại trào ra.
“Tối hôm đó em chạy đến sofa phòng anh ngủ, kết quả mẹ anh tới gõ cửa phòng anh, suýt nữa phát hiện ra em.“. Minh Ý vẻ mặt giật mình, kỳ thật anh và Mậu Hinh có rất nhiều rất nhiều ký ức.
“Khi đó em đã biết, bình thường anh không hé răng, kỳ thật bản lĩnh nói dối rất cao, hai ba câu liền đuổi mẹ anh đi, sau đó thu nhận và giúp đỡ em trên sofa của anh một đêm.“. Cô cảm thán, “Anh mới đúng là người lợi hại nhất Minh gia.“.