Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 37: Chương 37: Vào phòng của anh




Editor: Quỳnh Nguyễn

“Hinh Hinh, mẹ không vui sao?“. Tiểu Sâm nhạy cảm cảm giác được cảm xúc Mậu Hinh không ổn.

“Không đâu, con thích là được.“. Mậu Hinh không muốn làm mất hứng thú của con trai, đành nói.

“Vâng, con rất thích.“. Tiểu Sâm nghiêm túc gật đầu.

Buổi tối ăn cơm, Tiểu Sâm ăn một chén rưỡi, ăn xong còn lôi kéo Minh Ý chơi ghép hình với bé, Mậu Hinh cũng không đuổi anh.

Sau đó Tiểu Sâm chơi mệt, Mậu Hinh ôm con trai thả lên giường nhỏ của bé, chăm sóc bé ngủ ngon.

Mà Minh Ý liền ở bên cạnh nhìn, có chút cảm giác.

Từ phòng Tiểu Sâm ra ngoài, Minh Ý nói: “Mậu Hinh, em chăm sóc Tiểu Sâm cực kỳ tốt, em là người mẹ đủ tư cách.“.

Mậu Hinh chỉ cười: “Minh thiếu, muốn uống chút gì hay không?“.

Minh Ý cho rằng cô nhất định muốn đuổi mình, vài lần trước uống trà ở nhà cô, mỗi lần đều là chân chưa đứng vững đã bị cô đuổi, hôm nay lại còn rót trà cho mình, hiển nhiên có chuyện muốn nói.

“Không cần.“. Minh Ý ngồi lên sofa phòng khách, “Em có chuyện muốn nói với anh?“.

“Đúng.“. Mậu Hinh ngồi đối diện với anh, nhìn Minh Ý, đột nhiên cười.

“Sao vậy, trên mặt anh có gì sao?“. Minh Ý sờ sờ mặt mình.

“Không có, chỉ là nhớ tới vài việc.“. Mậu Hinh nói.

“Có liên quan tới anh?“. Minh Ý hỏi.

“Đúng, tôi nhớ đến những lúc ở Minh gia, ban đầu sợ nhất chính là anh, cảm thấy anh là người rất lạnh lùng, nhất định là người đặc biệt khó ở chung, sau cùng phát hiện kỳ thật không phải vậy. Anh còn nhớ rõ năm tôi mười sáu tuổi ấy, tôi đánh nhau với Nhất Hạ không?“.

“Nhớ rõ, Nhất Hạ đánh nhau với em, kết quả tự mình đập vào bàn đến vỡ đầu, vào bệnh viện vẫn để lại sẹo, đến bây giờ nhắc tới chuyện này nó còn hận đến nghiến răng.“.

“Phải, tôi cũng vì chuyện này mà bị mẹ anh nhốt vào phòng tối.“. Nói đến trong nhà, một chút trí nhớ liền hiện ra trong đầu.

Phòng tối ở Minh gia ở tầng ba, bên trong chất đống một đám đồ vật, phòng tối rất tối, chỉ có một cái cửa sổ thông gió nho nhỏ ở mái nhà. Mỗi lần Mậu Hinh đánh nhau cãi nhau với Minh Nhất Hạ đều sẽ bị nhốt vào trong này, lần này cô hại Minh Nhất Hạ ngã vỡ đầu, Tống Mạn Vân không cho cô ăn cơm cũng thôi đi, còn nhốt cô trong phòng tối một đêm.

Nhưng mà cô đã bị nhốt trong này vô số lần, luyện thành thói quen.

Phòng tối có đèn tường, Mậu Hinh có thể đọc sách dưới đèn. Chuyện lúc ấy cô gặp phải mà nói cũng không tính là gì, ăn nhờ ở đậu, bị người bắt nạt cô cũng chẳng thể nói gì hơn, chỉ đành nhẫn nhịn.

Có điều khi đó là mùa xuân, mùa xuân Tân Thị mưa nhiều, biến đổi thất thường. Đến gần tối, bên ngoài sẽ nổi lên mưa to. Về sau, mưa còn có sấm sét.

Vừa thấy sấm sét, Mậu Hinh liền sợ hãi, cô vĩnh viễn nhớ rõ mình và mẹ đến Minh gia cũng vào một buổi tối như vậy, mưa to gió lớn, mẹ quỳ gối trước mặt vợ chồng Minh Văn Hiên và Tống Mạn Vân, cầu xin bọn họ thu nhận và giúp đỡ. Đêm hôm đó tiếng mưa rơi, tiếng sấm còn có tiếng mẹ khóc cầu xin dường như trở thành ác mộng của Mậu Hinh.

Mỗi khi trời mưa gió lớn, cô sợ hãi, mà lúc này đèn phòng tối còn hỏng, bốn phía tối như mực, lúc tia chớp bổ ra, phòng đột nhiên sáng một chút, chớp lóe chớp lóe, Mậu Hinh bị dọa đến mất hồn.

Cô lạnh run lui vào trong góc, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa cạch một tiếng, cô lập tức hét lên. Cô vừa quay đầu, nhìn thấy bên cạnh cửa có một đường nhỏ, Mậu Hinh không chút do dự chạy tới, kéo mở cửa.

Có người mở cửa giúp cô, là ai?

Kỳ thật Mậu Hinh vẫn luôn biết, ở Minh gia có người hận cô, có người mơ ước cô, cũng có người âm thầm giúp cô.

Cô chạy ra từ phòng tối, đêm nay chắc Minh Nhất Hạ vì bị thương ở trán vào bệnh viện, nên không ai phát hiện cô. Bên ngoài tiếng sấm vẫn lớn như vậy, cô từng bước một xuống lầu, đến chỗ lầu hai lại nghe thấy tiếng Minh Nhất Hạ.

“Con có thể bị hủy dung hay không?“. Minh Nhất Hạ khóc nói.

“Không phải bác sĩ nói rồi sao? Miệng vết thương sẽ lưu lại một chút vết sẹo rất nhỏ, nhưng em phải để tóc che một chút, thì cũng sẽ không nhìn thấy cả.”. Minh Nhất Kỳ nói.

“Đều do Mậu Hinh, nếu không phải cô ta thì em cũng sẽ không bị hủy dung, mẹ, con không muốn nhìn thấy Mậu Hinh nữa!“. Minh Nhất Hạ khóc nói.

“Mậu Hinh là chị gái con, chuyện này cũng không có thể hoàn toàn trách nó.“. Minh Văn Hiên nói.

“Ba, ba chỉ biết giúp cô ta, cũng không biết người nào mới đúng là con gái ruột của ba.“. Minh Nhất Hạ hận nhất chính là mỗi lần cô cãi nhau với Mậu Hinh, anh hai và cha đều bênh vực Mậu Hinh.

Tim Mậu Hinh đập như sấm, phòng của cô ở ngay bên cạnh phòng Minh Nhất Hạ, nếu bây giờ về phòng nhất định sẽ bị phát hiện.

“Thế này đi, ngày mai để cho cô ta ngủ dưới lầu.“. Tống Mạn Vân nói.

“Dưới lầu là phòng người hầu.“. Minh Văn Hiên không đồng ý.

“Đúng đó, mẹ, người bên ngoài đều biết nhà chúng ta nhận nuôi Mậu Hinh, là cháu ngoại của Bạch gia, chúng ta lại có giao tình sâu sắc với Bạch gia như thế. Nếu để cho cô ở phòng người hầu, nếu ruyền ra cũng không tốt.“. Minh Nhất Kỳ nói.

“Tóm lại em không nghĩ muốn nhìn thấy cô ta nữa, chúng ta không nói ra, ai biết được. Mậu Hinh ở bên ngoài chỉ là cái hũ nút, nếu cô ta dám nói hươu nói vượn chúng ta liền đuổi cô ta đi...”

Giữa giọng nói của Minh Nhất Hạ, Mậu Hinh vào phòng Minh đại thiếu Minh Ý.

Nghĩ đến đây, Mậu Hinh không nhịn được nhớ lại, từ bao giờ mình đã có thói quen bị bắt nạt ở Minh gia không có chỗ để đi, thì lại trốn vào phòng Minh Ý?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.