Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 10: Chương 10: Nhận quà tặng




Editor: Quỳnh Nguyễn

Trước khi Mậu Hinh về nước liền ủy thác Ninh Vĩ Trạch mua một ngôi nhà ba phòng tầng mười sáu ở hoa viên Tân Giang, sau khi về nước cô và con trai sẽ sống ở đây.

Nhưng cô cũng biết, Minh Ý cũng ở tại hoa viên Tân Giang, anh ở lầu 18.

Chỉ là cô về nước mới được mấy tháng, công việc bận rộn, công việc Minh Ý cũng bận rộn, cho nên chưa từng chạm mặt một lần nào.

Không nghĩ tới vừa về đến, cô ôm con trai xuống xe, Ninh Vĩ Trạch ấn thang máy đi vào, Minh Ý cũng đã ở trong thang máy. Lập tức vài người trợn mắt há hốc miệng với lần gặp lại này.

“Cô ở đây?” Minh Ý vô cùng giật mình.

“Đúng, khéo như vậy, Minh thiếu cũng ở nơi này.“. Mậu Hinh nắm tay con trai tiến vào.

“Chú, chúng ta lại gặp mặt.“. Tiểu Sâm nhìn thấy Minh Ý cũng cực kỳ kinh hỉ.

“Chào cháu.“. Minh Ý đáp lại Tiểu Sâm.

“Hôm nay duyên phận của chúng ta và Minh thiếu không nhỏ a!“. Ninh Vĩ Trạch cười nói.

“Cô chuyển đến đây từ bao giờ?” Anh chưa từng gặp cô, theo lý thì cùng tòa nhà lớn không có khả năng chưa thấy qua.

“Chúng cháu ở đây được gần ba tháng, đúng không Hinh Hinh?“. Tiểu Sâm trả lời thay Mậu Hinh, “Kỳ lạ thật, trước kia cháu thật sự chưa từng nhìn thấy chú, nếu cháu nhìn thấy chú, vậy hôm nay chúng ta gặp mặt liền không phải là người xa lạ, vừa rồi ở siêu thị chú có thể mời cháu ăn chocolate rồi.“.

“...” Mậu Hinh đối với con trai thật sự là bất lực, tiểu tử này là chuyên hố mẹ sao?

“Vừa lúc chú mua chocolate, mời cháu ăn.“. Minh Ý nói xong, từ túi mua hàng lấy ra chocolate nhãn hiệu Tiểu Sâm chọn.

Mắt Tiểu Sâm sáng lên, nhưng không lập tức đưa tay nhận, mà nhìn về phía Mậu Hinh.

“Bây giờ con đang mọc răng, nếu con ăn chocolate, tất cả răng đều sẽ bị sâu.“. Mậu Hinh nói.

“Thật ra thỉnh thoảng ăn một miếng cũng là được.“. Ninh Vĩ Trạch nhìn thấy trong đôi mắt Tiểu Sâm chợt lóe lên thất vọng, vội nói.

Mậu Hinh nhìn con trai cầu xin mình như vậy, vẫn lại ngầm đồng ý rồi.

Tiểu Sâm nhận chocolate: “Cảm ơn chú.“.

“Không có gì.“. Tiểu Sâm thật sự là quá đáng yêu, Minh Ý thiếu chút nữa liền vươn tay muốn sờ đầu bé. Lập tức lại cảm thấy quá đột ngột, vì thế lại thu tay về.

Anh nhìn đến Ninh Vĩ Trạch ấn tầng 16 mà mình ở tầng 18.

“Chú, chú ở tầng 18 a..., cháu ở tầng 16, hoan nghênh chú tới nhà của cháu chơi.“.

“Được.” Minh Ý gật đầu, ánh mắt nhìn Mậu Hinh.

Từ đầu đến cuối Mậu Hinh coi như không thấy anh, giống như anh và cô thật sự là người xa lạ.

Thang máy nhất thời an tĩnh lại, Minh Ý ngại còn có Ninh Vĩ Trạch ở đây, hơn nữa lại có đứa trẻ, rất nhiều lời không tiện nói. Thật ra trong lòng anh cũng có nghi vấn, người đàn ông này là bạn trai hay là chồng Mậu Hinh?

Mặc kệ là thân phận nào, trong lòng mình đều khó chịu.

Rất nhanh lên đến tầng 16, Tiểu Sâm nói tạm biệt với Minh Ý, còn cám ơn anh đưa chocolate.

Một đứa bé cực kỳ có lễ phép, lanh lợi, đáng yêu như thế, lại giống mình như thế. Nhưng mà không có khả năng là đứa nhỏ của anh, chẳng lẽ là... Không thể nghĩ khả năng này, vừa suy nghĩ da đầu anh liền đau, cảm thấy được về sau Minh gia nhất định có rất nhiều chuyện.

Vào trong nhà, con trai của Mậu Hinh chơi một mình, cô bếp nấu cơm.

Ninh Vĩ Trạch và Tiểu Sâm ở phòng khách, thấy bé cầm chocolate cất kỹ, cũng không định ăn, liền tò mò hỏi: “Tiểu Sâm, con không phải cực kỳ thích ăn chocolate sao? Vì sao lại cất không ăn?“.

“Hinh Hinh từng nói, đồ tốt phải ăn cuối cùng.“. Tiểu Sâm trả lời.

Trong lòng Ninh Vĩ Trạch khẽ động, sờ sờ đầu Tiểu Sâm, ôm chặt bé.

Ba người bọn họ ăn cơm, Mậu Hinh tắm rửa cho Tiểu Sâm, dỗ bé đi ngủ, chờ bé ngủ sau đó nhìn Ninh Vĩ Trạch còn đang ở phòng khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.