- Không thể để ông ta cho ông được.
Diệp Phàm hừ nói.
- Tôi đang làm chuyện công việc, sắp có manh mối rồi.Nhưng nếu để chỉnh ông ta thì cũng nên đổi một phỏng chừng cũng được. Người đương thời ở
Hạng Nam là Cái Thiệu Trung, nên chức Sở trưởng sở tài chính chắc là
trên đầu lão Cái rồi.
Lam Tồn Quân ủ rũ nói.
- Đừng
vội, cứ chỉnh ông ta rồi hãy nói. Còn về việc kế nhiệm tôi sẽ nghĩ,
huống chi, kế nhiệm không chắc lão Cái đã có thế. Vì thế chúng ra cũng
phải chuẩn bị tâm lý, ít ra thì ông ta cũng là một đồng chí cứng rắn.
Diệp Phàm nói.
- Có cách gì? Cái Thiệu Trung chắc chắn không đồng ý. Người ta là bí thư quản nhân sự.
Lam Tồn Quân có chút tò mò.
- Mất công ông em lại phải ngồi ở đây, chẳng lẽ Không Hàng lại không được sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng, sao tôi lại quên được chuyện này.
Lam Tồn Quân bừng tỉnh nói:
- Nhưng chắc là khó lắm đây. Mà bên tài chính tôi cũng không quen ai
cả. Huống chi đồng chí Không Hàng đến cũng chắc đã gánh vác được “bàn
tay” của Cái Thiệu Trung.
- Ha ha, chúng ta cứ thăm dò trước để khiến ông ta đến là được rồi. Không nghe thì không cần phải xuống.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi thăm hỏi một chút rồi nói.
Lam Tồn Quân nói.
Ăn trưa xong Diệp Phàm vội vàng đến tỉnh Điền Nam bờ bên kia sông Thông Thiên. Bởi vì 4 phần cổ phần của Hoành Không đều nằm trong tay chính
quyền tỉnh Điền Nam bên kia bờ.
Tuy nói nhiệm vụ bổ nhiệm là do Thiên Vân làm chủ, nhưng Diệp Phàm đương nhiên phải đến chào hỏi ông chủ bên kia rồi.
Bởi vì khi nãy Diệp Phàm nhận được điện thoại của chủ tịch Khúc tỉnh Thiên Vân. Hỏi rằng sao đến giờ vẫn chưa đến Điền Nam.
- Chủ tịch Khúc, vừa mới đến nên bận quá. Mà hai hôm nay lại mất điện,
cứ một hôm mất điện là chúng tôi phải chịu bù 500.000 tệ. Hai hôm nay đã là 1 triệu rồi. Để có điện mà tôi đã quên mất.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, nhưng giờ anh nhanh chóng sắp xếp thời gian đi đi. Tốt nhất là
chiều nay đi luôn. Đến đó rồi phải thành khẩn nói rõ nguyên nhân.
Có những việc giải thích chút là được.
Chủ tịch Khúc nói :
- Còn nữa, năm ngoái bên tỉnh cũng đã phải bỏ ra cho Hoành Không gần
trăm triệu. Nếu tính theo cổ phần thì bên Điền Nam cũng phải bốn mươi
triệu. Năm ngoái họ nói họ khó khăn nên bảo chúng ta đưa ra trước.
Vốn chúng ta cũng không đồng ý nhưng cũng không thể nhìn Hoành Không lỗ như vậy.
Cho nên đã đưa ra. Vì thế lần này anh còn nhiệm vụ phải lấy lại bốn mươi triệu kia.
- Nhất định phải lấy lại. Nhưng chỉ sợ họ không đưa. Còn nữa. Chủ tịch
Khúc, nếu lấy lại được 40 triệu đó có thể rót trực tiếp vào Hoành Không
không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đừng có đòi tiền tôi nữa, năm ngoái các anh đã lấy cả tiền của năm nay rồi. Vì thế năm nay các anh tự lo đi.
Túi tiền này không thể cho anh được nữa. Mà tôi cũng tin với năng lực
này của đồng chí Diệp Phàm sẽ cứu được Hoành Không dậy.
Anh xem, anh vừa đến không phải đã giải quyết được bao nhiêu việc sao? Đồng chí Thái Cường đều rất quan tâm đến chuyện này.
Nghe nói gần đây các anh lại nhận được một đơn hàng lớn. Xem ra, mắt
nhìn của tỉnh ủy Thiên Vân rất chuẩn, không ngờ lại đào ra được một nhân tài.
Chủ tịch Khúc cười nói.
Nhân tài cái khỉ ấy. Trong lòng Diệp Phàm thầm chửi, miệng nói :
- Việc này, chủ tịch Khúc, cũng không thể nói tôi đến lấy tiền lại, tiền không cũng phải cấp chút chứ?
Bốn mươi triệu lấy về để lại chỗ tôi hai mươi triệu được không? Như vậy tôi mới có động lực đòi tiền. Đi đòi tiền không dễ mà.
Ngày trước chỉ sợ đòi tiền thôi, giờ đã treo hết cả rồi. Chủ nợ đòi tiền.
- Ha ha, được rồi. Cho bên anh hai mươi triệu. Nhưng hạn cho anh trong
một tuần phải có giấy tiền về ở sổ sách phòng tài chính.
Nếu như quá một tuần mà không có chữ nào lại. Thì hạn cho trong 1 tháng phải giải quyết bốn mươi triệu này.
Tôi đã xem lý lịch của anh, dường như ngày trước có, đúng rồi, hình như là danh hiệu “hóa duyên đại sư”.
Chủ tịch Khúc đùa giỡn nói.
- Việc này, ngại quá. Khi đó người ta thác loạn lên đầu tôi.
Diệp Phàm đau đớn nói.
Sau đó Diệp Phàm gọi điện thoại cho Phó chủ tịch Thái Cường. Sau khi
nghe Thái Cường mờ mịt nói đã hiểu người ra bên Điền Nam có ý kiến.
Hình như phê bình đồng chí Diệp Phàm không tôn trọng họ. Không coi người chiếm 40% cổ phần trong Hoành Không ra gì.
Cho nên, chủ tịch Khúc mới thúc Diệp Phàm lập tức đi.
Bình thường phiền rồi nhung nếu như không để ý họ, người ta sẽ có lý do này nọ. Đây đơn giản chỉ là vấn đề mặt mũi, danh tiếng.
Thành phố Côn Đức tỉnh Điền Nam là một thành phố xinh đẹp.
Thành phố Côn Đức là một thành phố nổi tiếng, được ghi danh lịch sử văn hóa cấp quốc gia. Là thành phố lớn duy nhất của tỉnh Điền Nam và là
thành phố lớn thứ tư của miền Tây.
Là trung tâm chính trị,
kinh tế, văn hóa, khoa học, là đầu mối giao thông quan trọng của tỉnh
Điền Nam, Nó là một trong những trung tâm thành phố, khu du lịch và
thương mại của miền Tây.
Côn Đức là trung tâm Hàng Không 5
giờ Á Châu, là cánh cửa mở ra Đông Nam Á, Nam Á, là đô thị lớn duy nhất
để Hoa Hạ hướng ra đồng minh.
Mùa hạ mát mẻ, mùa đông không
quá lạnh, khí hậu hợp lòng người, là điển hình của khí hậu ôn đới, nhiệt độ giao động từ 0 – 29 độ, nhiệt độ chênh lệch hàng năm so với toàn
quốc là thấp nhất, đây là đặc thù khí hậu mà trên thế giới hiếm có.
- Chủ tịch Diệp, quản lý bên Hoành Không của Điền Nam chúng tôi chính
là Phó chủ tịch Trương Tương Hòa. Cũng là nhân vật giống như phó chủ
tịch Thái Cường.
Sáng ngày thứ hai, Khổng Ý Hùng mang theo cặp công văn, giờ đúng thực sự là “thư ký” của Diệp Phàm.
- Anh đã gặp ông ta rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Ông ta có đến Hoành Không vài lần. Mỗi lần tôi đều chào hỏi. Tôi cũng đã đến phòng làm việc của ông ấy, nhưng chủ tịch Diệp, có một số việc
tôi nói trước cho chủ tịch biết. để chút nữa khi gặp ông ta còn có thể
chuẩn bị.
Khổng Ý Hùng nói.
- Chuẩn bị tâm lý, chẳng nhẽ họ như hùm báo ăn thịt tôi sao. Anh đúng là.
Diệp Phàm cười ha ha, nhưng trong lòng cũng đã hiểu qua loa.
Đoán chừng người ta cũng không đối đãi tốt với mình, mà có thể là còn muốn lấy tiền, có lẽ…
- Tôi nói thật, thấy họ cứ như bị tội. Ngày trước bí thư Vệ không đi,
đều là cử một Phó tổng giám đốc đi. Tôi cũng đã tức bực phải đi mấy lần
rồi.
Khổng Ý Hùng nghiêm túc nói.
- Việc này cũng khó
mà trách họ, chúng ra có lần nào đi mà mang điều tốt cho họ đâu. Trừ phi cần tiền mới đến cầu cứu họ. Hoành Không chúng ta chỉ là rác rưởi trong mắt họ thôi, là một gánh nặng lớn. Người ta đối đãi tốt mới là lạ.
Diệp Phàm cười nói.
- Chủ tịch Diệp có chuẩn bị là tốt rồi.
Khổng Ý Hùng gật đầu cười,
- Sau đó lần thứ hai đi tôi đã nghĩ rằng những lời họ nói “thối lắm”.
- Cách nghĩ của anh cũng không tệ.
Diệp Phàm nói, hai người đến thẳng văn phòng Phó chủ tịch Tỉnh.
- Cái gì, chủ tịch Trương tạm thời đi họp rồi sao. Thư ký Đỗ, trước khi đi tôi đã thông báo rồi, giờ anh lại nói chúng tôi buổi chiều có thời
gian thì đến.
Gặp thư ký Đỗ đầu hói, mặt lạnh tanh, Khổng Ý Hùng tức giận hỏi.
Anh ta nhìn Diệp Phàm, có thể đây là kế “không cho khách vào nhà” của chủ tịch Trương.
- Lãnh đạo không thể bất ngờ đi họp được sao, tôi hỏi chủ nhiệm Khổng, ở đâu có quy tắc như vậy?
Thư ký Đỗ lạnh lùng nói, vốn không coi hai người Diệp Phàm ra gì.
- Dù sao thì cũng phải giải thích cho chúng tôi chứ, để chúng tôi đến vô ích thế này sao?
Khổng Ý Hùng nói.
- Không phải tôi vừa nói sao, tạm thời đang họp, vừa mới đi. Chúng tôi
còn không kịp thông báo cho các anh, nhưng định thông báo thì các anh đã đến rồi.
Thư ký Đỗ nói.
- Quái lạ, chủ tịch đi họp, mà thư ký như anh lại ở đây sao?
Diệp Phàm nhìn thoáng qua cánh cửa văn phòng đang đóng kín, hỏi.
- Lần này chủ tịch yêu cầu tôi ở nhà lo liệu một số tài liệu quan trọng.
Thư ký Đỗ nhìn Diệp Phàm, nói :
- Hay là ngày mai các anh đến, nếu không xin ở lại phòng tiếp đón. Tôi
sẽ viết cho các anh giấy giới thiệu, dù sao cũng không phải dùng tiền, ở vài hôm có phải hay không?
- Anh đang nói chúng tôi là loại ăn quỵt có phải không?
Diệp Phàm nghiêm mặt hừ nói.
- Ô, ai mà lại chê tiền…
Thư ký Đỗ có ý nói.
- Anh lập tức gọi điện cho chủ tich Trương, nếu còn dông dài tôi cho ăn đòn đấy, sẽ phải nhường lại 40% cổ phần trong Hoành Không đó. Sau này
chúng ta không ai liên quan đến ai, không cần phải đến nơi này.
Diệp Phàm lạnh lùng nói, âm thanh cũng tương đối lớn. Bởi vì hắn ta đã có tính toán rồi.
Một Hoành Không mà có đến hai phân quản đã khó chịu lắm rồi, chạy bên
này, chạy bên nọ còn có thời gian không? Mà trên nhiều người thì khiến
cho người ta ăn cũng chẳng tiêu được.
Đến lúc đó Hoành Không
phát triển rồi, có thể những bà mẹ Điền Nam cũng đều ăn bớt, khua chân
múa tay đến khó chịu. Giờ người ta không muốn đến, nhưng sau này ai biết được.
- Chủ tịch Diệp, anh nói thật chứ?
Thư ký Đỗ nghiêm túc lại, nhìn chằm chằm Diệp Phàm như kiểu đang bội thu.
- Đương nhiên.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Tôi hỏi lại lần nữa, nếu như những lời anh nói là thật tôi sẽ truyền
đạt y như anh vừa nói. Nhưng đến lúc đó lại nói khác thì chắc chắn là
tôi sẽ cho ăn đòn đó.
Thư ký Đỗ nói.
- Đánh đi, chỉ cần bên anh đồng ý, chúng tôi có thể ký hợp đồng ngay.
Diệp Phàm vung tay lên, bình tình nói khiến cho thư ký Đỗ phải ngỡ ngàng, cảm thấy người này quá kích động rồi.
Đương nhiên anh ta đã gọi điện thoại luôn, vừa đặt điện thoại xuống liền nói nhanh chóng :
- Chủ tịch Trương vừa có chỉ thị nếu như các anh đúng có thành ý thì
mời đến văn phòng họp, vừa may các vị lãnh đạo đều có mặt.
Diệp Phàm gật đầu, đi theo thư ký Đỗ đến phòng họp.
Phát hiện bên trong có hai hàng, 7, 8 người ngồi đó.