- Anh chính là đồng chí Diệp Phàm sao?
Người ngồi chính giữa hỏi.
- Xin chào Chủ tịch Dương, tôi là Diệp Phàm bên tập đoàn cơ điện Hoành Không.
Diệp Phàm nói, đi đến phía Chủ tịch Dương.
- Ừm, ngồi đi.
Chủ tịch Dương Khai Thành vốn không muốn tiếp Diệp Phàm, có thể đã khiếp Hoành Không rồi.
Chỉ vào ghế đối diện và nói. Quả nhiên là lạnh nhạt, Diệp Phàm trong
lòng hừ nói, không tiến thêm nữa, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với chủ
tịch Dương, khiến cho người ta cảm thấy như hai bên đang ngồi đàm phán
song phương vậy.
- Đồng chí Diệp Phàm, khi nãy hình như anh đã nói chuyện qua với bí thư Đỗ của chúng rôi đúng không?
Lúc này có một ông ngồi phía bên phải hỏi Diệp Phàm, đó chính là Phó
chủ tịch tỉnh Trương Tương Hòa, quản lý Hoành Không bên Điền Nam.
- Vâng, tôi đã nói rồi thưa chủ tịch Trương.
Diệp Phàm gật đầu.
- Anh có thể nói lại một lần nữa cho các đồng chí ở đây nghe được không?
Trương Tương Hòa thản nhiên nói.
Diệp Phàm biết, ông ta đang muốn hắn xem có thừa nhận những lời đã nói không.
Thế là Diệp Phàm nói lại một lượt.
- Đay là ý của anh hay là của chính quyền Thiên Vân?
Chủ tịch Dương nghiêm túc hỏi.
- Tôi là chủ tịch tập đoàn, tôi đại diện cho cả tập đoàn.
Diệp Phàm nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, anh phải suy xét rõ ràng rồi hãy nói. Nói ra
không thể nói lung tung được. Đến lúc đó không lấy lại được đâu, việc
này rất nghiêm trọng.
Trương Tương Hòa có vẻ quan tâm đến bộ dạng của Diệp Phàm.
- Tôi đã suy xét rõ rồi, sẽ có hai cách. Bất nhập một phương rời khỏi. Mà hai tỉnh đều quản một tập đoàn thì sẽ loạn lắm.
Đương nhiên, tình hình của tập đoàn Hoành Không chắc chắn các vị ngồi đây điều đã nghe nói rồi.
Tôi cũng không dài dòng nữa. Vì vậy nếu như đánh giá theo tài sản, trừ
đi tài sản cố định của Hoành Không thì doanh nghiệp còn nợ đến trăm
triệu.
Đánh giá này là không giả dối, nói trắng ra Hoành Không chính là một nơi mắc nợ lớn.
Mà hai ông chủ lớn nhất là chính quyền tỉnh Thiên Vân và chính quyền Điền Nam.
Cho dù là bên nào bỏ ra, thì ít nhất tiền trợ cấp một lần cũng sẽ phải trợ cấp đúng không?
Diệp Phàm đang thực hiện kế hoạch của mình.
Mà Khổng Ý Hùng cũng đã hiểu. Lập tức lấy ra tài liệu của đánh giá có liên quan, đặt trước mặt các vị lãnh đạo.
Trong phòng đột nhiên có những âm thanh lật giấy ra ào ào.
- Tôi không cần cái này, là quản lý Hoành Không của Điền Nam tôi biết
tình hình thực tế của Hoành Không, đúng là như trong tài liệu đã ghi rõ.
Phó chủ tịch Trương xua tay, đúng là nói sự thật.
5 phút sau chủ tịch Dương cũng đã bỏ tài liệu trong tay xuống, ông ta nhìn Diệp Phàm hỏi:
- Đồng chí Diệp Phàm, khoản trợ cấp mà anh nói cũng coi như một điều kiện. Nhưng mức là bao nhiêu, anh đã suy xét chưa?
- Hàng năm cả hai tình đầu tư và cả tiền trợ cấp cho Hoành Không cũng
gần trăm triệu, nếu như theo hạn ngạch cổ phần thì hàng năm bên Điền Nam phải đưa ra bốn, năm mươi triệu. Làm một mẻ này đương nhiên là nhiều
hơn chút đúng không?
Diệp Phàm nói ra lý do trước, thực ra hắn cũng đang đào hố.
- Nhiều hơn chút là bao nhiêu?
Phó chủ tịch Trương vội hỏi.
- Ba trăm triệu không phải là nhiều, nếu như cứ kéo dài 5, 6 năm thì bên Điền Nam cũng phải bỏ ra như vậy.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, đồng chí Diệp Phàm, anh cũng có vẻ biết ăn nói đấy nhỉ.
Chủ tịch Dương cười nói.
- Không phải nhiều, đổi lại là tỉnh Thiên Vân, nếu như giả dụ các anh
có thể hoàn toàn tiếp nhận được. Thì chúng tôi đến bốn,năm mươi triệu
cũng đồng ý được. Bằng không “nỗi đau” hàng năm này cũng khó mà qua
được.
Diệp Phàm nói.
- Ba trăm triệu quá nhiều rồi,
nhiều nhất chúng tôi chỉ có thể bỏ ra 100 triệu thôi. Hơn nữa thì chúng
tôi sẽ không bàn bạc gì cả.
Chủ tịch Dương ra giá. Thực ra trong lòng Diệp Phàm cũng đang vui sướng. Biết rằng họ không thể bỏ ra ba trăm triệu.
Mặc dù hàng năm bọn họ đều bỏ ra bốn, năm mươi triệu thì đến 7, 8 năm
mới hết. Trong khoảng thời gian này sẽ có bao nhiêu biến số?
Chỉ sợ chủ tịch Dương còn ở Điền Nam hay không cũng khó nói.
Đều là quan đinh sắt, làm sao lại có thể bỏ ra nhiều tiền như thế.
- Chỉ một trăm triệu thôi à, việc này… nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
Diệp Phàm giả bộ trầm ngâm. Kỳ lạ là trong phòng họp chẳng có ai lên
tiếng hỏi hắn ta, hình như đang chờ Diệp Phàm suy xét trước đã.
Mãi lâu sau, chủ tịch Dương mới nói :
- Không ít đâu, đồng chí Diệp Phàm. Nếu như anh đồng ý tôi sẽ đại diện
cho chính quyền ký hiệp định với Hoành Không. Dồng chí Diệp Phàm là phó
bí thư Đảng ủy công chủ tịch mới nhận chức của Hoành Không, đồng chí
hoàn toàn có thể đại diện cho tập đoàn Hoành Không mà.
Lúc
này Diệp Phàm có cảm nhận chủ tịch Dương giống như con chó sói lừa được
cô bé quàng khăn đỏ. Hình như muốn chụp mũ lên hắn.
- Tôi đồng ý đại diện cho Hoành Không ký hiệp định.
Diệp Phàm ra vẻ cắn răng quyết định. Khiến cho người ngồi ở đây đều hiểu hắn ta không chịu được.
Đoán chừng công ty đanh thiếu tiền, nghe nói ngày nhận chức còn xảy
chuyện lớn. Có thể đồng chí Diệp này cũng không trụ được, nên phải làm
một khoản tiền về để bù lại.
Hắn ta căn bản không nghĩ đến
hậu quả sau này. Nếu như Hoành Không độc lập đứng lên, thì sẽ không có
bà mẹ thứ hai Điền Nam này. Chỉ sợ sau này sẽ khó mà qua được.
- Nhưng, đồng chí Diệp Phàm. Bản hiệp định này sau này sẽ là hợp đồng
chính thức. Sau đó Hoành Không sẽ không có chút liên quan gì đến Điền
Nam chúng ôi. Bao gồm cả nợ nần hay bất kỳ sự việc nào.
Phó chủ tịch Trương trang trọng nhắc lại với Diệp Phàm.
- Tôi hiểu.
Diệp Phàm thận trọng gật đầu.
Bên này chủ tịch Trương cho người đi làm hợp đồng, tốc độ đúng là không chậm. Chỉ trong hai tiếng đã có phiếu chuyền tiền rồi.
Diệp Phàm đến đã để lại cho cho công ty ấn tượng lớn, đúng may có thể làm thủ tục.
Hợp đồng đã ký xong, phó chủ tịch Trương cười tủm tỉm đứng lên, đưa tay ra bắt tay Diệp Phàm cười nói :
- Chủ tịch Diệp, sau này chúng ta là bạn. Anh cứ gọi tôi là lão Trương
được rồi, không cần phải gọi Chủ tịch Trương, chủ tịch Trương nữa. Bởi
vì tôi không quản lý các anh nữa. Anh không phải là cấp dưới của tôi,
chúng ta là đồng nghiệp mà.
- Sao lại có thế nói thế được, chủ tịch Dương, chủ tịch Trương mãi mãi là lãnh đạo của Diệp Phàm này.
Diệp Phàm ra vẻ nghiêm túc nói.
- Không nói lãnh đạo nữa, chúng ta là bạn. Tuy sau này chúng ta không
còn liên quan gì đến công việc nhưng bạn bè thì không có giới hạn đúng
không?
Chủ tịch Dương vui vẻ nói.
Diệp Phàm biết họ căn bản không lo lắng mình sẽ đổi ý. Mà họ cũng không lo tỉnh Thiên Vân có ý kiến.
Dựa vào thân phận của chủ tịch Diệp này là được rồi, chỉ gây áp lực thì Điền Nam sẽ không thừa nhận tập đoàn Hoành Không. Đến lúc đó, xui xẻo
thì chỉ có thể là chủ tịch Diệp thôi.
- Chủ tịch Dương, còn
có một chuyện. Vừa rồi chủ tịch Khúc có gửi lời, nói là khoản trợ cấp
năm ngoái của hai tỉnh cho Hoành Không chúng tôi, bên chủ tịch còn thiếu bốn mươi triệu vì thế lần này đến, chủ tịch có nhờ tôi đến để mang
khoản tiền này về.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, đồng chí
Diệp Phàm, vừa nãy chúng ta đã kí hợp đồng rồi. từ nay về sau Hoành
Không và chúng tôi không có quan hệ gì cả. Khi nãy nói những việc liên
quan đến Hoành Không đừng hỏi chúng tôi mà. Nhưng đồng chí yên tâm, 100
triệu này chúng tôi lập tức chuyển ngay, nói là làm, tuyệt đối không nợ.
Chủ tịch Dương nói.
- Chủ tịch Dương, tôi không đại diện Hoành Không đến hỏi chủ tịch. Mà
chủ yếu khoản này là tiền mà bên này đã nợ lại Thiên Vân. Nợ thì phải
trả là hoàn toàn chính đáng đúng không ạ? Năm ngoái nghe nói chính chủ
tịch đã nói với chủ tịch Khúc vậy. Nếu không nói thì tôi về vậy.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, lời này là tôi nói, là chính tôi nói với chủ tịch Khúc.
Chủ tịch Dương cũng phải thừa nhận, nhìn Diệp Phàm nói :
- Nhưng, đồng chí Diệp Phàm. Anh là chủ tịch của Hoành Không, chứ không phải là đồng chí của chính quyền Thiên Vân.
Chúng tôi nợ Thiên Vân chứ không phải nợ Hoành Không đúng không? Về
tiền, tin rằng Thiên vân sẽ tự cho người đến giải quyết chuyện này.
Chuyện này cũng không cần nhọc tâm đến đồng chí phải không?
Mẹ nó, đúng là con cáo già, Diệp Phàm tức ngứa cả răng, nhưng người ta đúng là nói có lý. Nhưng Diệp Phàm quay lại nói :
- Chủ tịch Dương, tuy tôi không là người của chính quyền tỉnh.
Nhưng tập đoàn Hoành Không của chúng tôi cũng trực thuộc tỉnh quản lý,
nghiêm túc mà nói thì cũng được coi là nhân viên của chính quyền tỉnh
đúng không?
Mà chủ tịch Khúc còn bảo phó chủ tịch Thái viết cả giấy chứng nhận cho tôi mà.
Tỉnh Thiên Vân đã ủy thác tôi lấy tiền về, đây là giấy chứng nhận thưa chủ tịch Dương, chủ tịch Trương.
Diệp Phàm ra hiệu cho Khổng Ý Hùng lấy giấy chứng nhận ra, chủ tịch
Dương và chủ tịch Trương nhìn, hai người có chút buồn bực.
Nhưng đây là dấu đỏ của Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân. Mà còn có cả chữ viết của chủ tịch Khúc và bí thư Thái.
Nghiễm nhiên Diệp Phàm chính là sứ giả của Tỉnh rồi.
- Đồng chí Diệp Phàm, anh chắc chắn lấy đi một trăm triệu rồi, bốn trăm triệu này có thể hạn trong một thời gian không? Khi có tiền chúng tôi
sẽ chuyển ngay cho Thiên vân.
Phó chủ tịch Trương nói. Ý ông ta muốn lùi lại, sau đó cứ lùi lại dần thôi.
- Ha ha, Điền Nam là một tỉnh lớn, một trăm triệu còn đưa ra được lẽ
nào còn bốn mươi triệu mà không được sao? Tôi cũng lo lắng, nếu như
không trả chỉ sợ đến lúc đó sẽ là một trăm triệu đấy.
Diệp Phàm uy hiếp nói.
- Không phải nói, đưa hết một lượt cho đồng chí Diệp Phàm đi.
Chủ tịch Dương sửng sốt , khua tay nói :
- Tôi còn có việc đi trước đây.
Nói xong nhìn Diệp Phàm rồi bước đi,biết là trong lòng ông ấy không vui, Diệp Phàm cũng coi như không thấy.
- Chủ tịch Diệp, việc này, sợ là không được?
Vừa ra khỏi phòng họp, Khổng Nhất Hùng đã toát cả mồ hôi, mặt trắng bệch, nói.
- Có gì không hợp lý sao?
Diệp Phàm quay đầu lại hỏi.