Bàng Quang và Tồn Quân cuối cùng không đùa nữa, mọi người cùng phá lên cười.
- Đánh chết các anh, còn cười nữa!
Tuyết Hồng tức giận, đuổi đánh mấy “thiếu niên xấu xa” đó.
- Đi ra ngoài, không được cười!
Lúc này Tuyết Vũ đứng bên cạnh Tuyết Hồng trừng mắt tức giận nhìn Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân.
Ba người nhìn nhau 1 cái rồi nhún vai bất đắc dĩ đi ra ngoài. Hiểu rằng “con cọp cái” này cũng ngang hàng với Diệp Phàm là cao thủ thập đẳng. Đâu thể dễ dàng động vào được. Vì thế, ba người cứ tránh ra cho lành.
- Dì Tuyết Vũ, dì ra ngoài trước có được không?
Lúc này không ngờ Tuyết Hồng mặt đỏ lên nói với Tuyết Vũ. Tuyết Vũ nghe lời gật đầu đi ra.
3 người Vương Nhân Bàng đang uống trà ở một phòng khách nhỏ, vừa nhìn thấy Tuyết Vũ đi ra liền lo lắng lẩm bẩm gì đó, 3 người nhìn nhau định nhanh chóng bỏ đi ra ngoài.
- Đi đâu, bản cô nương đâu phải là cọp cái!
Tuyết Vũ lạnh lùng nói, 3 người đành phải ngồi lại. Đây là sự vui, buồn thất thường của các cô gái, 3 người Tồn Quân thực sự là đã tìm được cảm giác chơi với vua như chơi với cọp rồi. Ba người lúng túng tiếp tục uống trà không dám nói một câu gì.
- Dì Tuyết Vũ của em có chút kỳ lạ, cô ấy còn trẻ như thế sao em lại gọi là dì, phải chẳng là cùng thời với mẹ em?
Diệp Phàm có chút không rõ.
- Thực ra mẹ em không già, bà chưa đến 40 tuổi, anh cho rằng mẹ em là một bà già phải không? Bố mẹ em lấy nhau rất sớm, 18 tuổi đã sinh ra em.
Tuyết Hồng liếc nhìn Diệp Phàm, hai quả bóng chuyền nhỏ trước ngực phập phồng trước mặt Diệp Phàm.
Tuyết Hồng tuy mới 18 tuổi nhưng ở chỗ này rất là phát triển. Cùng với vóc dáng cao gầy càng hiện rõ sự bốc lửa.
Diệp Phàm trong lúc vô ý đã đưa ánh mắt đến vị trí này của cô. Hơn nữa Tuyết Hồng lại khom lưng nói chuyện, khe ngực kia sâu đến mức có thể kẹp lấy nhãn cầu của người ta.
Ánh mắt xấu xa của Diệp Phàm tự nhiên hướng vào bên trong, luôn muốn thám hiểm nơi này. Hắn hận ánh mắt của mình tại sao không thể bẻ cong để thám hiểm được kỹ hơn. Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu hắn, thông qua hóa âm mê thuật âm thanh cũng có thể bị bẻ cong, tại sao ánh mắt lại không thể?
Đương nhiên hắn cũng đã sớm được thám hiểm qua nơi này của Tuyết Hồng.
Chỉ là lúc đó đang luyện công trong Hàn hồ nên không kịp thưởng thức. Lúc này đã có một cánh tay đưa vào vuốt ve. Tuy Diệp Phàm tự xưng mình là chính nhân quân tử, chưa bao giờ ức hiếp người, nhưng cũng không thể khống chế được chính mình.
- Không ngờ mẹ em lại trẻ như thế, vậy chẳng phải là Tuyết Vũ mới hơn 30 tuổi sao?
Diệp Phàm không kìm nổi hỏi.
- Cũng không thể vượt quá 33 tuổi, dì ấy kém mẹ em 1 tuổi. Sau này luôn theo mẹ của em, họ tình thân như chị em.
Vì dì Tuyết Vũ lúc 20 tuổi được lão tổ tông của Tuyết gia truyền cho công lực ở trong động của Tuyết gia, vì thế diện mạo không có thay đổi nhiều.
Mẹ em nói, diện mạo của dì Tuyết Vũ có thể được gìn giữ đến 40 năm. Có lẽ đến khi dì ây 60 tuổi mới dần dần già đi một chút. Cái này Tuyết gia nhà em gọi là mặt đồng tử. Là thứ rất thần bí mà phụ nữa đều thích.
Tuyết Hồng giảng giải.
- Việc này, phải chăng là em cũng được truyền nội công của tổ tiên Tuyết gia? Chẳng trách mặt em cứ như búp bê, lẽ nào cũng là do “mặt đồng tử” tạo nên?
Diệp Phàm cảm thấy rất hứng thú vị bởi da mặt của Tuyết Hồng mịn màng đến mức có thể nặn ra nước, thầm nghĩ nếu Tuyết Hồng có thể giữ gìn mãi khuôn mặt của tuổi 18 thì tốt biết mấy.
- Anh cho rằng tổ tiên để lại thủ thuật “mặt đồng tử” như thế là rất tốt có phải không, nhưng phải nhận được sự đồng ý của tổ tiên mới được truyền kỹ thuật bí truyền, đến ngay cả mẹ của em cũng không được sự tán thành của tổ tiên, vì thế tuy mẹ bảo dưỡng rất tốt, nhưng nhìn thì vẫn già hơn dì Tuyết Vũ. Tuy nhiên cũng già không bao nhiêu. Có điều mẹ luôn rất tức giận, trong lòng luôn trách tổ tiên bất công.
Tuyết Hồng giọng nói không vui.
- Đó cũng là bình thường, tổ tiên nhà em cũng thật lạ. Con cháu nhà mình không truyền lại đi truyền cho 1 người ngoài. Chẳng trách mẹ em lại tức giận. Tuy nhiên nét mặt của Thiên Thông là như thế nào?
Diệp Phàm có chút nghi ngờ không hiểu.
- Ôi, tổ tiên nhà em sớm không còn nữa. Mẹ đã dùng bí quyết công pháp này ở trong động của tổ tiên. Vì điều kiện không thích hợp nên dù là người thân cũng không có tác dụng. Thậm chí nói là anh Thiên Thông cũng không phải là nguyên nhân của “mặt đồng tử”, mà là vì từ nhỏ đã kỳ ngộ tạo nên.
Tuyết Hồng nói.
- Tuyết Nha Nha tiền bối đã chết rồi?
Diệp Phàm kinh ngạc thiếu chút nữa thì nhảy ra khỏi giường bệnh, Phác Tín Đông vẫn chưa chết thì Tuyết Nha Nha làm sao đã chết được? Phải biết rằng, trong 10 cao thủ Quốc thuật, Tuyết Nha Nha xếp thứ 2, lợi hại hơn rất nhiều so với Phác Tín Đông.
- Anh mới là chết rồi.
Tuyết Hồng bực tức nói.
- Lẽ nào chưa chết. Chẳng phải em nói đã chết rồi sao?
Diệp Phàm có chút ngượng ngùng cười nói.
- Đó là tổ tiên, Tuyết Nha Nha là bà của em, bà vẫn đang sống rất tốt. Tuy nhiên thân hình đồng tử này là tổ tiên để lại, người có duyên mới có được. Bà cũng không phải là người được tổ tiên lựa chọn. Bà và mẹ đều thất vọng giống nhau. Chỉ là bà em lại không giống thế.
Tuyết Hồng hơi buồn nói.
- Vậy còn em?
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Tuyết Hồng.
- Em...em...tạm thời vẫn chưa đạt được. Mẹ nói muốn tìm được một người có dương khí đặc biệt đủ điều kiện đi cùng thì cũng cần phải có cơ duyên.
Tuyết Hồng nói đến đây mặt đỏ lên. Ánh mắt quét qua trên người Diệp Phàm.
Hắn liền có chút lo lắng, vội vàng cười:
- Ha ha...
- Cười cái gì, anh nhất định phải đi cùng em 1 chuyến.
Không ngờ trong nháy mắt Tuyết Hồng lại phát cáu lên, Diệp Phàm thật không biết nói gì nữa.
- Việc này, hai chúng ta không phù hợp.
Diệp Phàm ngượng ngùng nói.
- Em không sợ gì cả, em cũng không muốn làm vợ của anh, đúng là chí khí của tiểu gia!
Tuyết Hồng lườm 1 cái.
- Thế thì tốt.
Diệp Phàm cũng cảm thấy nhẹ nhõm nói. Nếu như bị Tuyết Hồng quấn lấy thì sẽ có chuyện vui để chơi. Trò chơi với 2 người con gái, hàng ngày đấu đá với Kiều đại tiểu thư ở Hồng Diệp Bảo thì thật sự là đau đầu chết mất.
- Lúc trước có một người rất thần bí bảo em chuyển cho anh một thứ.
Lúc này trên mặt Tuyết Hồng đã bình tĩnh trở lại, nói.
- Đó là thứ gì, người đó kỳ lạ thế nào, có phải gọi là “Dơi Vương” Nam Lăng Hậu không, có lẽ chưa từng nghe nói qua người này?
Diệp Phàm xoa xoa đầu suy nghĩ.
Trong đầu chợt nhớ đến người giấu mặt kia trước lúc đi đã truyền cho mình 2 bí kỹ “dơi công” và “thủy công”.
- Ông ta nói là sư phụ của anh, bảo em đưa cái này cho anh.
Tuyết Hồng nói.
- Sự phụ, anh có sư phụ rồi, việc này không được.
Diệp Phàm kiên quyết bác bỏ. Vị trí của Phí Phương Thành trong mắt hắn không có ai thay thế được.
- Nếu không phải là vị tiền bối đó thì anh đã chết rồi. Nhận thêm 1 sư phụ nữa thì có gì không tốt. Sư phụ cao thủ như thế thì em cũng muốn nhận, đáng tiếc người ta không cho em cơ hội.
Tuyết Hồng cố khuyên Diệp Phàm.
Nghĩ một lúc lại nói:
- Hơn nữa, người ta nói, anh chỉ là đệ tử trên danh nghĩa, còn chưa phải là đệ tử chính thức. Còn phải nỗ lực phấn đấu, ông ta chê anh trình độ quá thấp.
- Cái gì. Trình độ của anh kém? Anh là loại thiên tài cấp tiến, trong giới Quốc thuật có thể tìm được mấy người?
Diệp Phàm không phục, hét lên.
- Đó là anh chó ngáp phải ruồi thôi, chứ không phải là tự anh luyện được. Vận may mà thôi.
Tuyết Hồng châm chọc, Diệp Phàm nhất thời tức giận, không nói gì nữa một lúc lâu.
Thật lâu sau hắn mới tìm được lý do, nói:
- Việc này, về cơ bản thiên tài đều như thế cả có phải không? Lấy Tuyết Vũ mà nói, có lẽ cũng tình trạng như thế này. Không có tổ tiên nhà em bao bọc thì cô ấy có thể tiến nhanh được như thế không?
- Có lẽ cũng có lý.
Tuyết Hồng cũng không phản bác, nhìn Diệp Phàm. Đột nhiên mặt đỏ lên, nói:
- Đồ của anh cầm lấy đi, đặt ở đây thật là đáng ghét.
- Đồ gì, em đưa cho anh là được rồi.
Diệp Phàm cười, cảm thấy sắc mặt Tuyết Hồng đang rất kỳ lạ.
- Không được, vị tiền bối đó nói. Anh phải tự đi lấy nếu không sẽ xui xẻo đấy.
Tuyết Hồng lắc đầu mặt đỏ lên.
- Anh lấy thì anh lấy, nó ở đâu?
Diệp Phàm nói rồi đứng lên.
Tuy nhiên hắn phát hiện Tuyết Hồng không nói gì, khuôn mặt lại càng ngày càng đỏ.
- Làm sao thế. Em bị sốt à, nhanh đưa anh đi lấy nào, nhỡ đâu đó là cái gì đó tốt sư phụ muốn đưa cho anh.
Diệp Phàm kinh ngạc hỏi.
- Ở…ở…ở trong em đây này, anh lấy…đi…
Tuyết Hồng cuối cùng cũng đã nói, đưa ngón tay chỉ chỉ vào hai ngọn núi vao vút trong mây phía trước ngực của mình nói.
- Hả, sao lại ở đó, làm sao có thể như thế?
Diệp Phàm vẫn kinh ngạc chút nữa thì té ngã, hai mắt chằm chằm nhìn vào ngực của Tuyết Hồng.
- Nhìn cái gì chứ, nhanh lấy ra đi!
Tuyết Hồng thẹn thùng cúi đầu xuống, cổ cũng đỏ lên.
- Cái này…em lấy đưa cho anh là được rồi…
Diệp Phàm cũng không làm.
- Không được, lão tiền bối có quy định, không cho phép em đưa cho anh, anh phải tự lấy.
Tuyết Hồng lắc lắc đầu.
Lão già này thật là, có lẽ cũng là dạng háo sắc, Diệp Phàm trong lòng thầm oán trách, chậm chậm đưa tay ra, tuy nhiên khi vừa chạm đến ngực của Tuyết Hồng, hắn lại rụt tay về. Suy nghĩ và đột nhiên đưa ra chủ ý, cười nói:
- Có rồi, anh sẽ cầm đôi đũa dài gắp nó ra không phải cũng được sao, hoặc là dùng nội lực cách không hút nó ra cũng được.
- Không được, tiền bối đã nói, không tận tay lấy thì sẽ xui xẻo.
Tuyết Hồng lắc đầu kiên quyết.
- Lão già này làm cái gì thế không biết?
Diệp Phàm cuối cùng không chịu được nữa bực tức nói, tuy nhiên sau đó vội vàng làm giống như kẻ trộm quan sát xung quanh.
- Ông ta đi rồi, anh còn nhìn cái gì. Trước giờ người ta luôn đi theo anh, bây giờ nói có việt phải đi rồi, còn nói là không chừng phải mấy năm mới trở về.
Tuyết Hồng nói.
- Lấy thì lấy, sợ cái gì chứ!
Diệp Phàm nhắm mắt, tay phải hơi run run đưa về phía Tuyết Hồng.
Tuy nhiên vì nhắm mắt hoặc là do vô ý, nên không lấy được, ngược lại còn sờ vào một bên ngực của người ta.
Hắn cảm thấy không tồi, nhân cơ hội chần chừ một chút.
- Đồ háo sắc, anh lấy nhanh lên đi.
Tuyết Hồng không nhịn được nói, rồi tự mình cởi áo ngực ra, lập tức hai quả bóng chuyền cỡ lớn bật ra.
Thực ra Diệp Phàm không nhắm mắt hoàn toàn, giả vờ nhắm mắt không để cho Tuyết Hồng nhìn thấy. còn đôi mắt chim ưng đã sớm nhìn qua từ khe mắt rồi. Hắn lẩm bẩm, phía dưới tự nhiên thiếu lịch sự cứng lên.
- Anh nhìn em rồi, anh là đồ khốn kiếp!
Tuyết Hồng tức giận, bởi vì cô phát hiện hắn giả vờ nhắm mắt, liền vung nắm đấm đánh liên tiếp về phía hắn.