Quan Thuật

Chương 2279: Chương 2279: Võ hầu Tuyết gia




- Không nhìn làm sao mà lấy, đừng động đậy.

Diệp Phàm trợn mắt lên, một tay cầm lấy tay Tuyết Hồng.

Một tay đưa ra chộp lấy ngực bên này. Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện ra rằng, hình như có một cái gì đó to bằng đầu ngón tay, màu đen dính trên ngực Tuyết Hồng.

Diệp Phàm cầm lấy nhổ ra, tuy nhiên, xảy ra một việc làm cho hắn tròn mắt, cái thứ kia dính rất chặt, dường như là nó lớn lên cùng với ngực của Tuyết Hồng, vì thế không lấy ra được.

Diệp Phàm liền thi triển đôi mắt chim ưng, phát hiện hình như đó là 1 tín vật to bằng đầu ngón tay. Phía trên có khắc hình 1 con dơi màu xanh.

Bức Vương Nam Lăng Hậu, lẽ nào là hậu bối của Vi Nhất Tiếu. Diệp Phàm trong lòng suy nghĩ.

Vi Nhất Tiêu là nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp “Ỷ thiên đồ long ký” của Kim Dung, là 1 trong 4 giáo vương của Minh giáo, xếp hàng thứ 4, nổi tiếng vì vô địch khinh công.

Tác giả Kim Dung đã nói rõ, dưới ngòi bút của ông ta Vi Nhất Tiếu là một đệ nhất cao thủ khinh công, y tên hiệu là “Thanh Dực Bức Vương” chính là khen ngợi y khinh công thần tốc “bay trên ngọn cỏ”.

Còn chữ “Bức” là nhằm chỉ thói quen độc ác của y là hút máu. Bởi vì khi y luyện Hàn Băng Miên chưởng đã xảy ra sai sót, ứ đọng chí hàn âm độc trong kinh mạch, nếu dùng nội lực đẩy hàn độc sẽ xảy ra chết, nếu hút máu người thì sẽ tránh được kinh mạch toàn thân ngưng kết thành băng.

Thân pháp khinh công của Vi Nhất Tiếu trong tiểu thuyết của Kim Dung không có ai có thể sánh bằng, loại công lực tuyệt vời này cơ bản không phải là do luyện thành, mà thực ra là thiên bẩm. Và cuối cùng là vì được Trương Vô Kỵ dùng Cửu dương thần công trị bệnh cho, thoát khỏi vận mệnh phải đi hút máu người.

Sự phỏng đoán của Diệp Phàm thực ra cũng có căn cứ, bởi vì Nam Lăng Hậu cũng nói công phu khinh công của mình có thể bay tới 10 dặm.

Như thế là gần đạt dến trình độ bay trên mặt đất rồi. Quả là thần kỳ. Giống với sự kỳ diệu về khinh công của Vi Nhất Tiếu.

- Anh lấy nhanh ra đi, người ta xấu hổ chết đi được.

Tuyết Hồng không chịu được nữa, dậm chân.

- Không phải anh cố ý, thực sự là không lấy ra được, quái lạ!

Diệp Phàm cũng nghi ngờ khó hiểu.

- Không lấy ra được, làm sao có thể chứ.

Tuyết Hồng không tin, trừng mắt nhìn Diệp Phàm. Cô rằng hắn đang muốn đùa giỡn mình, nên cố ý kéo dài thời gian.

- Thực sự là lấy không được, em thử mà xem. Anh có nói dối em đâu.

Diệp Phàm cũng gắt lên, việc này để người ta hiểu nhầm là háo sắc thì ấn tượng đúng là không tốt.

Tuyết Hồng cũng có chút ngạc nhiên, đưa tay lên nắm lấy, quả nhiên không thể lấy ra được. Hơn nữa hễ dùng lực kéo ra thì đầu ngực lại cũng bị kéo lên theo, rất đau đớn. Diệp Phàm bên cạnh thì nhìn không chớp mắt, chút nữa thì chảy nước miếng.

- Đúng là không lấy được, vậy thì phải làm thế nào? Tiền bối cũng đã cảnh báo, nói là nếu không thể cắt ra được, nội trong 3 ngày. Chỗ này của em sẽ bị cái này làm thối rữa ra, phải làm sao đây?

Tuyết Hồng rất lo lắng, nước mắt đã chảy quanh tròng mắt.

Các cô gái đều rất coi trọng nơi này, đây là niềm kiêu hãnh của bọn họ. Nếu như bị hỏng thì đời này coi như xong, còn có cái gì để mà đi chinh phục đàn ông nữa.

- Anh thử lại xem sao.

Diệp Phàm thực sự cũng có chút lo lắng, thầm nghĩ vị tiền bối “Dơi vương” Nam Lăng Hậu này cũng thích chơi ác, có điều hình như cũng không phải như vậy.

Thế là hắn bắt đầu thi triển nội kình ép tới. Đã có phản ứng, Diệp Phàm phát hiện, nội công vừa đưa vào trong liền bị thứ kia nuốt mất. Khoảng 10 phút trôi qua, thứ kỳ lạ kia vẫn tiếp tục hút công lực của Diệp Phàm.

Một tiếng sau, Diệp Phàm mệt đến mức toàn thân mồ hôi nhễ nhại, nhưng cái thứ kia dường như vẫn như một chiếc hồ lô không đáy, vẫn tiếp tục hút lấy nội công của Diệp Phàm.

- Anh…đến lúc này rồi anh vẫn còn muốn đùa em. Anh…háo sắc, bỏ ra, bỏ ra!

Không ngờ Tuyết Hồng vẫn hiểu nhầm, cho rằng Diệp Phàm nhân cơ hội đùa giỡn mình.

- Anh đâu còn tâm trí mà đùa với em nữa, em không nhìn thấy à, cái này rất kỳ lạ. Luôn hút lấy nội lực của anh, nó sắp hút cạn mất rồi.

Nét mặt Diệp Phàm cay đắng nói.

- Quỷ mới tin anh, bỏ tay ra!

Tuyết Hồng vẫn không tin, bĩu môi một cái rồi đánh ngã Diệp Phàm, vội vàng mặc lại quần áo.

- Anh thực sự không có ý đó.

Diệp Phàm nghiêm mặt nói.

- Dù sao anh cũng không lấy ra được, em phải về nhà, tìm mẹ em nghĩ cách. Nếu không 3 ngày sau nó rữa ra thì làm thế nào.

Tuyết Hồng vội vàng, đứng lên bỏ đi. Cô đột nhiên đứng lại, kéo Diệp Phàm nói:

- Cùng em đi về.

- Anh… anh về nhà em làm gì?

Diệp Phàm lúc này do dự, nói chuyện cũng không dứt khoát.

Hắn sợ lại giống như Mai gia Vu Sơn Cung ép cưới. Hắn chưa muốn kết thúc sự phong lưu, gánh nặng trong lòng quá lớn. Hơn nữa Tuyết Hồng mới 18 tuổi, có cảm giác như dê già ăn cỏ non.

- Anh sợ cái gì, mẹ em sẽ không ăn thịt anh đâu.

Tuyết Hồng tức giận, trừng mắt lườm Diệp Phàm.

- Vậy đành phải đi một chuyến.

Diệp Phàm bất đắc dĩ gật đầu, khởi động chân tay một chút, cảm thấy được mức độ đầu của cấp độ thập đẳng dường như đã khỏe hơn một chút.

Vốn là muốn đi đến Kim gia để lấy Lạc bảo kim tiền về nhưng không có thời gian, thế là mấy người lập tức lên đường về nước.

Trên máy bay, Diệp Phàm có chút hiếu kỳ hỏi Lam Tồn Quân:

- Phác Tín Đông cũng chẳng phải là loại lương thiện, làm sao lại có thể dễ dàng để chúng ta đi như thế.

- Hẳn là bị một cao thủ ẩn thân bức ép, cao nhân đó là người Trung Quốc chúng ta. Anh không nhìn thấy, lúc đó bộ dạng của ông ta cũng rất thảm. Bị một khối sức mạnh đánh từ trên không xuống, lão rõ ràng là rất khổ sở. Thật là lợi hại. Phác Tín Đông lợi hại như thế mà cũng không đấu lại được một chưởng của cao thủ bí hiểm kia. Cao thủ đó không lúc nào lộ mặt, thật là tiếc, đây mới đúng là cao thủ bậc nhất.

Lam Tồn Quân lắc đầu tiếc nuối không ngớt.

- Con mẹ nó, Phác Tín Đông đối với chúng ta mà nói đã như là một đại tiên. Không ngờ vẫn còn có nhân vật thần bí có thể làm cho lão mất mặt. Lợi hại thật. Nếu như một ngày nào đó ta có được thân thủ như vậy, thì sẽ trở thành thiên hạ vô địch rồi, thật là tuyệt vời!

Vương Nhân Bàng hai mắt sáng lên.

- Có lẽ kiếp này anh Diệp sẽ có thể đạt tới được trình độ như cao thủ thần bí kia.

Trương Cường nói, nghĩ một lúc rồi nói tiếp:

- Các anh nói xem cao thủ đó đạt đến cảnh giới nào rồi?

- Việc này cũng khó nói, anh Diệp và Tuyết Vũ đều là thập đẳng. Hai cao thủ thập đẳng liên thủ mà Phác Tín Đông cứ như đang chơi đùa với khỉ. Còn Phác Tín Đông khi đứng trước cao thủ kia cũng như một con khỉ. Tôi nghĩ vị cao thủ đó chí ít cũng phải là thập nhị đẳng rồi. Phác Tín Đông có lẽ là thập nhất đẳng.

Vương Nhân Bàng làm ra vẻ thông minh, nhìn mọi người nói:

- Anh nói có đúng không anh Diệp?

- Ừm, trình độ kém một bậc, khác nhau một trời một vực. Hai người thập đẳng chúng ta liên thủ cũng không đánh lại được một cao thủ thập nhất đẳng. Vị cao thủ kia nếu thực sự là thập nhị đẳng, trêu đùa Phác Tín Đông cũng là bình thường.

Diệp Phàm gật đầu, đương nhiên không tiết lộ trong lúc mơ màng đã nghe thấy lời nói của cao thủ kia.

Nếu nói ra, thì không thể không làm cho mọi người người kinh sợ. Hơn nữa, Diệp Phàm từ trước đến giờ tôn thờ sự khiêm tốn, quá tự cao thì không thể làm được việc heo ăn thịt hổ giấy.

- Kênh nước Cửu Trại là một nơi không tồi. Nếu như có thể ở đó cả đời cũng được.

Diệp Phàm ngắm nhìn cảnh đẹp tự nhiên bên ngoài không kìm nổi thở dài.

- Không có nước ở đâu đẹp bằng nước ở Cửu Trại, nước là linh hồn của kênh Cửu Trại. Hồ, suối, thác nước, bãi nối liền thành một thể, sống động kết hợp với yên tĩnh, mạnh mẽ kết hợp với dịu dàng.

Suối, thác nước, sông, bãi nối liền 108 cái hồ lại với nhau, xanh lam trong suốt, đa sắc màu, rất sạch sẽ, tầm nhìn cao đến 20m.

Ngoài “lục tuyệt” nổi tiếng là Thúy Hải (hồ trên núi cao), Điệp Hải, Thái Lâm, Tuyết Sơn, Tàng Tình, Lam Băng. Có câu rằng “Đến Hoàng Sơn rồi thì sẽ không thấy ngọn núi nào đẹp bằng nữa, đi Cửu Trại rồi thì không còn thấy nước ở đâu đẹp hơn nữa” và “Nước là vua của thế giới”.

Tuyết Hồng đắc chí giảng giải.

- Hoàn toàn chính xác.

Diệp Phàm gật gật đầu.

- Ha ha, công tử Diệp nhà chúng ta không thể thua được. Thậm chí còn hơn.

Lúc này người hầu của Tuyết gia cười nói.

Tuyết gia cách kênh Cửu Trại không xa, một thôn rất bình thường, giản dị, gọi là thôn Võ Hậu. Cái tên này cũng tương đối khí phách, cũng không rõ là có quan hệ gì với Võ hậu của Gia Cát hay không?

Một con đường được lót bằng những phiến đá màu xanh rất lớn men theo từ phía ngoài núi vào trong một rừng cây.

Hơn nữa vì hòn đá xanh kết hợp với cỏ ở hai bên đường rất hài hòa, lại thêm thực vật 2 bên đường lại rất tươi tốt, nếu không cẩn thận quan sát thì sẽ không thể phát hiện được những phiến đá màu xanh rộng đến 10m lót trên quốc lộ.

Băng qua rừng cây, lại qua thêm một cây, dưới cầu suối nước chảy róc rách. Hai bên cầu phủ đầy rêu xanh, con suối cũng không rộng lắm, chỉ khoảng 30 đến 40m.

Tuy nhiên suối chảy rất yên bình, trong lòng suối những con cá trắm cỏ, cá chép đang tự do bơi lội, chơi đùa, Diệp Phàm nhìn xung quanh 3 mặt đều là núi, chỉ có một lỗ nhỏ đó là một thôn yên tĩnh - thôn Võ Hậu, không giấu nổi có chút xúc động.

Những căn nhà trong thôn đều có kết cấu từ gỗ và gạch xanh, trên nóc là một màu xanh của những viên ngói xanh mỏng. Đó không phải là thể hiện cho màu sắc của sự giàu sang, phú quý, tất cả nhìn đều rất tự nhiên, hòa bình, thể hiện một chút sự hoa lệ.

Nhưng, Diệp Phàm luôn cảm thấy có một chút cổ kính và tang thương. Hơn nữa, mơ hồ cảm thấy được thôn này không hề tầm thường.

- Chú ba, cháu về rồi.

Tuyết Hồng hồn nhiên, vui sướng. vừa cười, chạy, nhảy, gọi, vừa chào mọi người trong thôn. Rất lễ phép, hơn nữa không hề tỏ ra cậy thế là đại tiểu thư của Tuyết gia.

- Công chúa của chúng ta trở về rồi.

Người trong thôn cũng tủm tỉm cười nói với Tuyết Hồng. Tuy nhiên sau khi phát hiện ra Diệp Phàm là người lạ, mọi người đều có cái nhìn rất lạ đối với Diệp Phàm, rồi lại nhìn Tuyết Hồng.

Việc này có ngốc cũng nhìn thấy người trong thôn nhất định đang hiểu nhầm Diệp Phàm có quan hệ gì đó với Tuyết Hồng.

Sau đó, Tuyết Hồng trách móc giải thích:

- Mọi người đừng có nghĩ lung tung, anh ấy là chủ nhà tôi thuê ở trên thủ đô. Chỉ là chủ nhà mà thôi, nghe nói thôn chúng ta giống như đào nguyên thế ngoại, người thành phố đều muốn cuộc sống như thế này, vì thế nên tôi bảo anh ta đi cùng.

- Chủ nhà, chào chủ nhà!

Người trong thôn không hỏi thêm nữa lại nhiệt tình chào hỏi, tuy nhiên từ trong ánh mắt của bọn họ vẫn có cảm giác khác lạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.