- Ha ha, anh quên mất một thân phận khác của tôi rồi. Không sao, đến lúc đó quan sát tình hình, tôi ám chỉ một cái, anh liền bắt ông ta ngay tại chỗ. Xem bọn họ có thể làm gì, tôi thấy, chuyện bán rẻ trạm phát điện Hồng Cốc nhất định Trạm trưởng Thôi biết được nội tình. Không chừng đây còn là một cửa đột phá đấy.
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng là quên đi mất, ha ha ha, có Bí thư Diệp Phó giám sát trưởng ra mặt, để xem mấy tên ở viện kiểm sát còn nói được gì nữa?
Bao Nghị ha ha cười.
- Chỉ là biện pháp cần dùng lâm thời thôi, cũng không cần quá đáng quá. Một khi bắt người rồi lập tức xin viện kiểm sát thủ tục bắt giữ. Chúng ta phải làm cho Trạm trưởng Thôi vào được mà ra không được. Đến lúc đó, phỏng chừng áp lực từ các phía đều sẽ hết, anh phải chuẩn bị tốt tinh thần từ trước.
Diệp Phàm nói.
- Không sợ, cho dù mất chức tôi cũng không sợ.
Bao Nghị kiên quyết bày tỏ thái độ, kỳ thực chỉ là làm Thiên lôi sai đâu đánh đó của Diệp Phàm thôi.
Hai giờ sau, đoàn người Diệp Phàm đã tới Trạm phát điện Hồng Cốc.
Nhóm người Trần Húc đang đi dạo khắp nơi cùng Phó tổng giám đốc Quách và Trạm trưởng Thôi, chỉ chỉ trỏ trỏ. Đoàn người Diệp Phàm vội đi lên nghênh đón.
- Chủ tịch Trần, tôi đến muộn, thật ngại quá.
Diệp Phàm chào hỏi.
- Không sao, lần này đến vốn định đến Đồng Lĩnh trước. Không ngờ trên đường gặp được Phó tổng Quách và Trạm trưởng Thôi của Tập đoàn Vạn Thắng, bọn họ một mực yêu cầu chúng tôi đến trạm phát điện đi dạo một chút. Nghe nói phong cảnh ở trạm phát điện Hồng Cốc không tồi, mọi người ngồi dí ở tỉnh cũng khá lâu rồi, nên thuận đường đi dạo một lúc.
Trần Húc vẻ mặt thân thiện tươi cười, giơ tay bắt tay lấy lệ với Diệp Phàm. Thái độ cũng không thân thiết, bản thân nghiễm nhiên là lãnh đạo, lớn lối có thừa.
Sau đó, Trần Húc chỉ vào Quách Dương giới thiệu:
- Bí thư Diệp, vị này chính là Phó tổng giám đốc Quách Dương của Công ty tập đoàn thượng cấp của trạm phát điện Hồng Cốc.
- Chủ tịch Trần, vị Bí thư Diệp này của các ngài rất lợi hại. Quách Dương tôi không dám làm quen đâu.
Không ngờ trước mặt hơn trăm người Quách Dương trực tiếp nhăn mặt.
Diệp Phàm biết. Người này căn bản đang tìm cơ hội mượn thế của Chủ tịch Trần đánh bóng mặt mũi mình. Vì thế nói:
- Vị Phó tổng giám đốc Quách này mấy ngày trước tôi đã gặp, khá là lớn lối.
Không ngờ Diệp Phàm không nể tình như thế, dám dùng từ “lớn lối” ngay trên địa bàn mình. Quách Dương thiếu chút thì phát điên.
Ông ta lạnh lùng hừ nói:
- Bí thư Diệp, Quách Dương tôi có chỗ nào lớn lối vậy? Quách Dương tôi chỉ là giám đốc một phòng thôi, nào có gan lớn lối trước mặt người đường đường là Bí thư Diệp của thành phố Đồng Lĩnh chúng ta? Quách Dương tôi còn phải kiếm cơm ở Đồng Lĩnh này mà. Chọc vào Bí thư Diệp, Quách Dương tôi phỏng chừng phải “tan học” rồi.
Vừa bắt đầu mùi thuốc súng đã khá nồng.
- “Tan học”, không không không, Diệp Phàm tôi có thể quản lý mấy cái ghế cán bộ Đồng Lĩnh, nhưng cũng không thể quản lý được Phó tổng giám đốc Quách ông. Chức Bí thư này của tôi, không bằng một Phó tổng giám đốc của Vạn Thắng mà!
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng.
- Bí thư Diệp, tôi là Hồ Quý Thiên ở Sở. Anh vừa nói Giám đốc Quách lớn lối, có thể lấy một ví dụ chứng minh không?
Nói thế nào thì Giám đốc Quách cũng không thể lớn lối như thế trên địa bàn của anh được đúng không? Nếu thật là như thế. Hồ Quý Thiên tôi cũng sẽ không đồng ý.
Thế còn ra thể thống gì nữa, doanh nghiệp trèo lên cổ chính phủ.
Hồ Quý Thiên ra vẻ muốn giúp đỡ Diệp Phàm, nhưng trong lòng Diệp Phàm biết. Tên này căn bản đang thêm dầu vào lửa.
- Giám đốc Hồ, tôi là Bao Nghị người phụ trách cục Công an thành phố Đồng Lĩnh. Bí thư Diệp nói không sai. Công ty con Trạm phát điện Hồng Cốc thuộc Tập đoàn Vạn Thắng đúng là rất lớn lối.
Thậm chí lớn lối đến mức không có giới hạn, căn bản không coi Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi ra gì.
Vì quần chúng Hồng Cốc Trại, Bí thư Diệp chỉ là yêu cầu trạm phát điện Hồng Cốc trả lại một phần nước cho họ, vài ngày nữa là cuối năm rồi.
Nhưng bọn họ lại…
Tuy nhiên, Bao Nghị chưa nói xong đã bị Hồ Quý Thiên bá đạo ngắt lời, tên này hừ nói:
- Không hỏi anh, nói xen vào làm gì. Ngay cả chút quy củ ấy cũng không hiểu sao? Đứng qua một bên.
Hồ Quý Thiên biểu hiện như thế, chính là tát thẳng vào mặt Diệp Phàm. Toàn Đồng Lĩnh mọi người đều biết Bao Nghị là cấp dưới đắc lực của Diệp Phàm, đánh chó phải ngó mặt chủ. Tự nhiên, ánh mắt hai người Khổng Đoan và Trì Hạo Cường có chút lóe sáng, trong lòng tất nhiên rất khoái trá.
- Ha ha, đồng chí Bao Nghị, Giám đốc sở Hồ hỏi, anh thay mặt Thành ủy Đồng Lĩnh nói tiếp đi.
Diệp Phàm cười nhạt một tiếng, tuy giọng điệu rất ôn hòa, nhưng vào tai Hồ Quý Thiên thì lại không phải như vậy nữa.
Hồ Quý Thiên anh vừa mới lên lớp Bao Nghị không được ngắt lời nói leo, ngược lại Bí thư Diệp lại chỉ thị Bao Nghị báo cáo với anh.
Đây còn không phải đang trực tiếp đánh trả Hồ Quý Thiên anh hay sao, hơn nữa, Diệp Phàm cũng khá ghê gớm, bảo Bao Nghị thay mặt cho Thành ủy tiếp tục trình bày, Hồ Quý Thiên anh chẳng lẽ ngay cả lời của Thành ủy Đồng Lĩnh cũng không cho nói?
Cho nên, sắc mặt đồng chí Hồ Quý Thiên cứng đờ. Chép miệng một cái cuối cùng không nói gì nữa.
- Xin nghe theo chỉ thị của lãnh đạo.
Bao Nghị đứng nghiêm đúng chuẩn mực trước Diệp Phàm, sau đó liếc Hồ Quý Thiên một cái, nói:
- Tôi tiếp tục báo cáo, cũng chính sáng ngày hôm qua, Bí thư Diệp mang theo đoàn người chúng tôi đến con đập khe suối này là con đập chặn nước của khe suối.
- Cục trưởng Bao, chuyện ấu trĩ như vậy mà anh cũng có thể bịa ra được. Buồn cười thật!
Quách Dương lạnh lùng hừ nói, hai mắt nhìn Bao Nghị trừng trừng.
- Ấu trĩ, chỉ có Giám đốc Quách ông như thế thôi. Tôi chỉ có gì nói nấy, nói đúng sự thật, không câu nào là giả dối cả.
Bao Nghị đương nhiên không chút khách khí phản bác lại Quách Dương.
- Anh nói bảo vệ chúng tôi thuê là bảo vệ giả mạo, mang bằng chứng ra đây. Bằng không, anh đang ngang nhiên nói xấu công ty chúng tôi đấy. Hôm nay vừa đúng lúc Giám đốc Hồ và Kiểm sát trưởng Ô của Viện kiểm sát đều có mặt, còn có… Anh không nói cho rõ ràng, tôi dễ dàng có thể giáp mặt chống án rồi.
Trạm trưởng Thôi nóng nảy, lớn tiếng kêu lên.
- Đừng nóng vội Trạm trưởng Thôi, Cục trưởng Bao nữa. Các đồng chí hôm nay xuống của chúng tôi cũng có thể nghe một chút. Rốt cuộc ai đúng ai sai, trong lòng mọi người đều có phán định đúng sai. Hơn nữa, nếu thực sự dính đến chuyện trái pháp luật, Trần Húc tôi sẽ chuyển lên chỗ lãnh đạo có liên quan của ban ngành chính trị pháp luật.
Trần Húc ra vẻ công bằng chính nghĩa. Kỳ thực, nghe thế nào cũng thấy giống như đang có ý cổ vũ Trạm trưởng Thôi to gan chỉ ra chỗ sai.
- Ha ha, Bao Nghị tôi dám nói ra, đương nhiên là có bằng chứng thép. Các vị la, đây là chứng cớ. Đám bảo vệ lúc đó là do Trạm trưởng Thôi tự mời đến.
Kỳ thực, đám người này là một đám lưu manh của huyện Hồng Lĩnh. Người cầm đầu tên là Lý Thuận Ngưu, người này được gọi là Hồng Lĩnh Nhị Hổ, dưới tay gã có hai thuộc hạ rất đắc lực, một người tên là Nhị Cẩu Tử, người kia tên là Tam Lăng Tử.
Bọn người đó bao gồm tất cả có 40~50 người, kỳ thực đều là đàn em được Lý Thuận Ngưu nuôi dưỡng.
Ngày đó dưới sự sai sử của Trạm trưởng Thôi, không ngờ ngang nhiên chống lại pháp luật, hơn nữa, còn cầm vũ khí chống lại các cảnh sát công an đang thi hành mệnh lệnh của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Mà ngay cả Bí thư Diệp đi yêu cầu trả nước bọn họ cũng dám tấn công bằng dao. Đây là loại hành vi gì chứ, là phản động điển hình.
Chúng tôi mau chóng bắt người, không bắt mà được sao? Đồng thời lập tức lập án điều tra. Cộng thêm những bằng chứng mà cảnh sát của phòng Công an huyện Hồng Lĩnh đã thu thập được trước đó cung cấp cho chúng tôi…
Chúng tôi vừa bắt được băng nhóm tội phạm Lý Thuận Ngưu. Tổng cộng bắt được 30 phần tử tội phạm. Những người này, quả thật coi trời bằng vung.
Cưỡng bức phụ nữ, đánh người đến tàn phế, chiếm lấy ruộng đất phòng ốc của người ta, chuyện xấu gì cũng làm. Thị trấn Hồng Lĩnh rất nhiều cửa hàng đều bị chúng hại đến thê thảm.
Bởi vì, không nộp phí bảo vệ sẽ bị đánh, khiến cho những người bán hàng ở đó không kinh doanh nổi nữa…
Bao Nghị vừa ra hiệu cho cấp dưới phân phát tài liệu, vừa nói ra những lời rất nghiêm khắc, chính nghĩa.
- Anh nói bậy, những tài liệu này đều là giả tạo. Đừng tưởng chúng tôi không biết, các anh đang giở thủ đoạn. Hôm nay có Giám đốc sở Hồ ở đây, tôi muốn xin Sở tỉnh ra mặt điều tra hành vi làm xằng làm bậy của Công an thành phố Đồng Lĩnh. Không thể cứ mặc cho họ làm bừa như vậy mãi được, cứ làm như vậy Tổng giám đốc các doanh nghiệp ai cùng sẽ không yên tâm. Hậu quả này, tương đối nghiêm trọng đấy.
Trạm trưởng Thôi kêu lên.
- Ha ha, phán đoán đúng sai đều có công lý. Chúng tôi hoan nghêng sở tỉnh bắt tay tiến hành điều tra. Tuy nhiên, hôm nay tôi thay mặt cho cục Công an thành phố Đồng Lĩnh gọi đồng chí Thôi Tân Viễn về đồn.
Kỳ thực, chúng tôi đã nắm bắt được một số lượng lớn căn cứ chính xác chứng minh đồng chí Thôi Tân Viễn thực sự đã sai khiến đám người Lý Thuận Ngưu làm hại dân chúng Hồng Cốc Trại.
Trải qua điều tra, Hồng Cốc Trại có mười mấy người dân bị đám người Lý Thuận Ngưu đả thương thậm chí gây nên tàn phế. Mà căn nguyên tất cả những điều này đều là do bọn họ đến trạm phát điện Hồng Cốc yêu cầu trả lại nước.
Mà trạm phát điện Hồng Cốc đương nhiên không trả, yêu cầu chính nghĩa của dân chúng trại tất nhiên làm ầm ĩ khiến các cấp quản lý của trạm phát điện bốc hỏa.
Bọn họ không đi theo con đường pháp luật chính quy, mà áp dụng các thủ đoạn cực đoan. Không ngờ bỏ tiền ra thuê đám người Lý Thuận Ngưu đe dọa người dân.
Thủ đoạn bọn họ dùng cực kỳ ác liệt. Ví dụ như Mã Tứ Công của Hồng Cốc Trại, con trai ông ta là Mã Thụ Lâm bị đám người này đánh cho tàn phế, đến giờ Mã Thụ Lâm vẫn nằm trên giường, hai chân vì để giữ mạng mà phải cắt bỏ.
Tất cả các chứng cứ đều nói rõ, đám người Thôi Tân Viễn bị hiềm nghi phạm tội nghiêm trọng. Vốn định xin trát bắt giam của viện kiểm sát, nhưng vì thời gian quá gấp gáp nên không kịp làm.
Cho nên, chúng tôi sẽ gọi Thôi Tân Viễn về đồn trước.
Bao Nghị nói đến đây, bất ngờ mặt nghiêm lại, ra lệnh:
- Dương Nghĩa, Trần Hùng, lập tức mời đồng chí Thôi Tân Viễn về đồn thẩm vấn.
- Khoan đã, Chủ tịch Trần, Giám đốc Hồ, bọn họ muốn vu tội cho tôi, lo gì không có tội danh. Bao Nghị, anh tưởng chút thủ đoạn đó của anh có thể lừa được Chủ tịch Trần và Giám đốc Hồ sao?
Nực cười, anh dựa vào cái gì mà mời Trạm trưởng Thôi về đồn? Đừng tưởng chúng tôi không biết, còn không phải ngày đó các anh dẫn người đến cướp nước, chúng tôi không cho, các anh mới trả đũa doanh nghiệp chúng tôi thôi.
Chủ tịch Trần, Giám đốc Hồ, không thể để Bao Nghị làm việc khinh suất như thế được. Cứ làm như vậy dân chúng và doanh nghiệp chúng tôi sao còn đường sống?
Hơn nữa, bọn họ làm như vậy Tập đoàn Vạn Thắng chúng tôi tuyệt không phục. Việc này, cho dù có phải lên tỉnh chống án, thậm chí lên trung ương chúng tôi cũng đi. Kiên quyết chống lại kiểu vu oan giá họa này.
Quách Dương đầy vẻ chính nghĩa, hừ nói.
- Chống án là quyền của các ông, lập án phá án là chuyện Cục trưởng Bao bọn họ phải làm. Tuy nhiên, Giám đốc Quách nếu như có ý bao che, thậm chí cản trở cơ quan công an chấp pháp theo quy định, tính chất gì nhỉ, Cục trưởng Bao, anh giải thích cho Giám đốc Quách một chút đi.
Diệp Phàm ở một bên thản nhiên nói.
- Sẽ bị coi như đồng phạm mà xem xét xử phạt, tôi tin Giám đốc Quách là một người thông minh. Tuyệt đối không làm việc ngốc nghếch như thế.
Bao Nghị đáp, nhướn mày, nói:
- Dương Nghĩa, Trần Hùng, sao còn đứng đó, sao thế, lời tôi nói không ai nghe sao?
- Chúng tôi làm ngay!
Dương Nghĩa đáp, tiến lên cùng Trần Hùng, nói:
- Chúng tôi vẫn rất tôn trọng những Chủ tịch doanh nghiệp, cũng không cần thiết còng tay. Tuy nhiên, Trạm trưởng Thôi, hy vọng ông phối hợp với cơ quan công an. Bằng không, chúng tôi không thể không mạnh tay.