Quan Thuật

Chương 2387: Chương 2387: Lão Tất, tôi không phải tượng đất




Mà Xa Quân và lão Tất cũng hừ nhau một tiếng, nhanh chóng xoay người mà đi, như hai con gà chọi nổi máu điên. Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm liếc qua cũng có thể biết được động tác phía sau lưng, tên này tự nhiên thầm cảm thấy buồn cười.

Không ngờ hôm nay thu hoạch ngoài ý muốn. Tất Vân Lý chính là một trong hai nhân vật quan trọng trong nhóm của Khổng Đoan.

Không chừng lần này còn có cơ hội, Tất Vân Lý vì ganh đua mà khẳng định nhất định sẽ giải quyết được vấn đề đường cao tốc Kinh Ngân. Đến lúc đó không làm được lão Tất nhất định sẽ tìm đến Khổng Đoan.

Nếu như ngay cả Khổng Đoan cũng không giải quyết được thì phải cần đến mình rồi. Đến lúc đấy, giúp đỡ người ta trong lúc hoạn nạn một chút, tin chắc rằng sau này, cho dù đồng chí lão Tất không chuyển hàng ngũ, nhưng ít ra thái độ khi đối diện với một số quyết định của mình tuyệt đối sẽ bớt gay gắt hơn một chút.

- Đây đúng là dấu hiệu tốt!

Diệp Phàm thầm cảm thán một câu. Trong lòng tự nhủ từ nay về sau, phỏng chừng đồng chí Tất Vân Lý sẽ có gai trong lòng. Về phần Xa Quân ấy à, có lẽ sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình.

Vừa trở lại phòng làm việc liền nhận được điện thoại Vương Long Đông, cười nói:

- Hôm nay Xa Quân và lão Tất kèn cựa lẫn nhau đúng là chuyện vui ngoài ý muốn. Sảng khoái thật sảng khoái thật. Bí thư Diệp, anh có nhìn thấy không, người kiêu ngạo như Xa Quân hôm nay mặt còn đen hơn cả Bao Công. Đồng chí lão Tất có lẽ chỉ muốn chui xuống lỗ, ha ha ha…

- Ha ha, cái này, hai đồng chí quá kích một chút, ảnh hướng không hay lắm.

Diệp Phàm nói, người này, căn bản chính là một ngụy quân tử.

- Tính tình Xa Quân nóng nảy, khẳng định đã khắc sâu mối hận với lão Tất vào tim rồi. Trong lòng đã mọc nhọt, có lẽ khó có thể tiêu trừ. Đến lúc đó, Khổng Đoan nhất định sẽ giúp đỡ lão Tất, mà Xa Quân thấy vậy, hận lây sang Khổng Đoan cũng là điều có thể.

Vương Long Đông nói.

- Nếu thật có lúc đó, tôi chính là người đứng ra điều đình.

Diệp Phàm nói.

- Dứt khoát tiêu diệt từng bộ phận, làm tan rã từng phần nhóm của Khổng Đoan. Nếu như có thể kéo lão Tất qua bên mình, quyền lực nhóm Khổng Đoan sẽ không còn bao nhiêu nữa. Còn Khổng Đoan tất nhiên sẽ hận Xa Quân, đến lúc đó, hai người các anh cùng ra tay, Xa Quân nhất định tiêu đời!

Vương Long Đông người này nhất định đang đẩy vẻ vui mừng khi kẻ khác gặp họa.

- Cứ xem tiến triển về sau thế nào đã, tuy nhiên, chúng ta cũng không thể lạc quan một cách mù quáng. Tuy rằng hai người này đấu khẩu mấy câu, nhưng những người có thể ngồi lên cái ghế ủy viên thường vụ có ai là đồ ngốc?

Muốn kéo Tất Vân Lý qua đây phỏng chừng là điều không thể. Tuy nhiên, sau này có lẽ đồng chí lão Tất và Xa Quân sẽ không cùng chí hướng rồi.

Điều này đối với chúng ta, đương nhiên là có lợi rồi. Tôi thấy, Khổng Đoan từ nay về sau sẽ gặp khó khăn rồi.Vừa phải đoàn kết giữ chặt lão Tất.

Vừa phải để tâm đến thái độ của Xa Quân. Đồng chí lão Khổng, chuyện ngày hôm nay có lẽ chính là khởi đầu cho con đường xuống dốc của ông ta.

Diệp Phàm nói.

Tất Vân Lý thở phì phì đi vào phòng làm việc của mình.

- Khốn kiếp, để xem mày kiêu ngạo được đến khi nào?

Lão Tất tức giận vung tay một cái, vất ống bút trên tay xuống đất.

Lúc thư ký đang dọn dẹp thì Khổng Đoan đi vào, ông ta nói:

- Cậu ra ngoài trước đi.

Về sau, Khổng Đoan đóng cửa lại, đặt mông ngồi trên ghế xoay, nói:

- Lão Tất, hôm nay ông kích động quá.

- Tôi kích động, chẳng lẽ Tất Vân Lý tôi trời sinh nên để người ta khinh bỉ hay sao. Xa Quân gã là cái quái gì chứ, mới từ tỉnh xuống đã muốn leo lên đầu người ta.

Thứ hạng trong nội bộ Đảng này là do tỉnh sắp xếp, Tất Vân Lý tôi muốn thay đổi cũng không được. Nhưng Xa Quân anh cũng không thể dựa vào đấy mà kiêu ngạo ngông cuồng.

Tốt xấu gì lão Tất tôi cũng đã ở Đồng Lĩnh không ít năm, Xa Quân anh là người mới, dựa vào cái gì mà ngông cuồng như thế!

Xa Quân anh có cái gì, còn không phải là núp dưới bóng của người khác mà kiêu ngạo hay sao? Thứ gì không biết!

Tất Vân Lý thực sự tức giận rồi, ngay cả môi cũng đang run lên.

- Lão Tất, bớt giận bớt giận nào.

Khổng Đoan đi đến một bên rót cho Tất Vân Lý một chén trà “Tinh dạ tương thủy ấn”, sau khi ngồi xuống, nói:

- Xa Quân kiêu ngạo, đó vốn là tính cách của gã rồi.

Người này như thế đã quen, đừng nói ông, ngay cả lão Khổng tôi gã cũng không coi ra gì, kỳ thực, người này chẳng là cái thá gì cả.

Tôi thấy Bí thư La cũng không ưa gã là bao. Tuy nhiên, bất kể là ưa hay không ưa, người này từng là thư ký của Bí thư La, điều này là sự thật không thể thay đổi.

Hơn nữa, gã cũng theo Bí thư La được bảy tám năm. Ngẫm lại, mấu chốt trong chuyện này chúng ta không cần thiết phải bực mình với loại người này.

Ông xem đi, chuyện hôm nay khiến chúng ta bị động biết bao, để cho gã chế giễu.

- Gã không nóng nảy trước thì tôi cũng không nóng nảy như thế, là người có ai chịu nổi. Ông nói xem lão Khổng, có phải Xa Quân gã xem tôi là cái thớt hay không, tôi cũng đâu phải là cấp dưới của gã? Rõ ràng, tên đó không chạm đến được cả mấy dự án cho nên mới ghen ăn tức ở. Anh có ghen ăn tức ở thì cũng không thể trút giận vào tôi. Tất Vân Lý tôi cũng không phải tượng đất.

Tất Vân Lý vẫn chưa nguôi được giận.

- Lão Tất, chúng ta vẫn nên xuất phát từ đại cục. Ông nghĩ xem, hôm nay ông và Xa Quân kèn cựa nhau như thế, có lợi cho ai nhất, bọn họ đều đang chê cười chúng ta đấy.

Giữ hòa khí mới có thể làm được việc đúng không nào? Ngẫm lại, rất nhiều vấn đề chúng ta cần Xa Quân giúp đỡ. Bằng không, chỉ dựa vào mấy người chúng ta thì không thể chèn ép được Diệp Phàm.

Cuối cùng hắn triệt để chèn ép ngược lại chúng ta. Ông đã từng nghĩ đến trường hợp đó chưa, trường hợp đó xảy ra chúng ta sẽ không còn chạy được đi đâu nữa.

Chỉ sợ, ngay cả Ủy ban nhân dân thành phố này cũng phải sửa thành họ Diệp Phàm. Hôm nay biểu hiện của Ngọc Xuân Phong thật là kỳ lạ, tôi hoài nghi không biết có phải gã đã theo phe Diệp Phàm rồi hay không.

Hoặc là tên họ Diệp đó hiện đang lôi kéo gã nhập bọn. Bằng không, Diệp Phàm cũng sẽ không giành cái lợi về cho Ngọc Xuân Phong như thế.

Hồng Cốc Trại nếu quả thật có thể móc nối với bộ Tài chính, thì đây đúng là một cái xúc xích bự. Diệp Phàm đã nhắm chuẩn điểm này rồi.

Khổng Đoan tận tình khuyên bảo.

- Phải theo đuổi cái có lợi lão Khổng ạ, chúng ta không thể nhường cho Ngọc Xuân Phong lợi ích lớn như vậy được, đương nhiên, cũng không ngăn được gã theo phe Diệp Phàm. Hơn nữa, hôm nay ông thấy không, Diệp Phàm quá mạnh, căn bản đã bàn bạc ổn thỏa từ trước rồi. Nói ngay như dự án nhiệt điện, bề ngoài là do ông chủ trì, tôi thấy miếng lợi cụ thể vẫn lọt vào tay Vương Long Đông.

Tất Vân Lý hừ nói.

- Hừ, Vương Long Đông, gã là cái thá gì? Ít nhất, ở dự án nhiệt điện, hội nghị thường vụ Thành ủy đã quyết định là do Khổng Đoan tôi chỉ đạo công tác rồi.

Chỉ riêng điểm này tôi vẫn không thể hiểu nổi. Tại sao họ Diệp không tranh giành vụ này, chẳng lẽ dự án nhiệt điện có vấn đề gì không ổn sao?

Tôi không nhìn ra có chỗ nào không ổn. Cho dù không giành được, bản thân tôi cũng không có gì tổn thất nhiều đúng không?

Một khi giành được, đây có thể là một thành tích rất lớn. Dự án 5 tỷ, nói thật với lão Tất ông, tôi rất động tâm.

Đến lúc thành công rồi, cũng sẽ là một đại sự trong đời Khổng Đoan tôi. Khổng Đoan tôi không phải là một cán bộ vô dụng, tôi thật sự muốn làm một số chuyện vì nước vì dân.

Đương nhiên, Khổng Đoan tôi cũng không phải là một cán bộ chí công vô tư. Lúc vì nước vì dân cũng có thể nhận được lợi ích phải không nào?

Đây có gì là sai trái đâu, cho nên, lão Tất, ông cũng đừng kèn cựa với tên kia nữa, mà hãy chú ý làm tốt chuyện đường cao tốc Kinh Ngân.

Những thứ liên quan đến chuyện này cũng tương đối lớn. Ông nghĩ đi, ngay cả Bí thư La cũng chú ý đến dự án đường cao tốc Kinh Ngân, một khi có thể khiến nó rẽ qua Đồng Lĩnh, vậy thì Tất Vân Lý ông liền có được đòn bảy chính trị để thăng tiến rồi.

Cho nên, tôi xử lý tốt nhiệt điện, ông làm tốt đường cao tốc Kinh Ngân, chúng ta cùng tiến lên, cùng đánh một trận thật đẹp mắt.

Một tương lai tốt đẹp còn đang chờ đợi chúng ta, có cần thiết phải tức giận với một đứa nhóc tì hay không?

Khổng Đoan vừa làm hạ hỏa vừa khuyên nhủ.

Khổng Đoan ông chỉ là muốn tôi giải quyết vụ đường cao tốc Kinh Ngân cho tốt để trải đường cho dự án nhiệt điện mà thôi, nói dễ nghe thật, trong lòng Tất Vân Lý thầm khinh bỉ ông bạn nối khố một câu, đầu lại khẽ gật, nói:

- Ừ, không thể để cho người ta chế giễu được.

Nhất định phải giành được dự án đường cao tốc này. Dù gì Tất Vân Lý tôi cũng phải phấn đấu, tư bản chính trị gì đó chỉ còn là thứ yếu thôi.

Người cần mặt mũi, cây cần vỏ, ngay cả mặt cũng không có thì còn sống làm gì nữa! Tuy nhiên, lão Khổng, ông yên tâm, tôi sẽ không kèn cựa với tên ranh con này nữa đâu.

Nhưng, nếu như gã thật muốn chọc giận tôi, lần này lão Tất tôi sẽ không để yên đâu. Mẹ nó, sống mà cứ quá nhịn nhục chẳng thà chết đi cho xong.

- Ông xem ông kìa, vẫn chưa hiểu. Nhìn thoáng ra một chút, không phải tôi đã nói với ông rồi ư, liều mạng với loại người không có tố chất này làm gì. Chúng ta chỉ cần đạt được lợi ích thực tế là được rồi. Người như thế nếu như thật sự muốn kiêu ngạo, Khổng Đoan tôi có cả trăm cách khiến gã gặp xui xẻo! Đừng tưởng có người chống lưng là muốn làm gì thì làm. Cho dù có là Bí thư La cũng không thể lấp hết vùng trời Tấn Lĩnh này.

Khổng Đoan cũng để lộ ra sát khí.

Buổi chiều, đoàn người tuần tra do Phó Chủ tịch tỉnh Trần Húc dẫn đầu đã tới thành phố Đồng Lĩnh. Diệp Phàm mang theo bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố ra ngoài nghênh đón bọn họ.

Tuy nhiên, đợi gần một giờ cũng không thấy bóng người.

- Rốt cuộc khi nào mới đến? Bây giờ bọn họ đang ở đâu?

Diệp Phàm nhíu mày hỏi Mễ Nguyệt đứng bên cạnh.

- Một giờ trước nói đã tới rồi, sao đến bây giờ còn chưa tới đây. Tôi lập tức liên lạc một chút.

Mễ Nguyệt nói, tuy nhiên, lúc vừa cầm điện thoại lên thì chuông lại vang lên trước. Mễ Nguyệt vâng dạ một lúc thì gác điện thoại, sắc mặt tương đối khó coi.

- Sao thế?

Diệp Phàm hỏi.

- Đoàn người đi tuần tra đã đến trạm phát điện Hồng Cốc rồi, nói là bảo anh cũng đi một chuyến,

Mễ Nguyệt nói.

- Đi, đến trạm phát điện Hồng Cốc.

Diệp Phàm vung tay, hừ nói.

Sau khi ngồi vào xe, khuôn mặt Mễ Nguyệt hiện lên vẻ ưu tư, nói:

- Xem ra, chúng ta đã đoán trúng rồi.

- Trúng thì trúng, xem bọn họ có thể chơi trò gì.

Diệp Phàm hừ lạnh nói, cầm điện thoại gọi cho Bao Nghị, bảo anh ta hỏi thăm một chút phía bên mấy cảnh sát đang canh chừng đập có tình hình gì mới hay không.

Không lâu sau Bao Nghị gọi lại, nói là Trạm trưởng Thôi mang theo toàn bộ nhóm lãnh đạo của trạm phát điện Hồng Cốc đến con đập lớn bên khe suối.

- Quả nhiên là nhắm vào chúng ta.

Diệp Phàm hừ nói:

- Bao Nghị, mang theo cáo tài liệu xử lý liên quan, nếu phải đấu pháp, thì chúng ta liền đấu.

- Tôi đã chuẩn bị sẵn trong xe rồi, lập tức sang đó. Tôi thật muốn xem xem, chẳng lẽ cơ quan công an bắt thế lực xấu xa lại không được.

Hơn nữa, đám người này còn giả mạo bảo vệ trạm phát điện Hồng Cốc. Lần này, ngay cả trạm phát điện Hồng Cốc cũng bị kéo vào, chúng ta phải cho bọn họ uống hết một bình.

Không bằng xuống tay ác một chút, dựa vào tài liệu tôi đang nắm giữ hoàn toàn có thể bắt bớ trạm trưởng Thôi. Nếu như có thể bắt ông ta ngay trước mặt các đồng chí Mặt trận Tổ quốc tỉnh thì mới xứng đáng.

Bao Nghị nói.

- Cậu có trát bắt giam à?

Diệp Phàm hỏi.

- Không có, mấy người ở viện kiểm sát qua lại khá thân với Trì Hạo Cường. Tôi nghĩ, cho dù muốn giải quyết cũng phải kéo dài thêm mấy ngày.

Bao Nghị có chút giận dữ nói:

- Tuy nhiên, chúng ta có thể bắt ông ta trước. Gọi đến trong cục hỏi vài câu cũng được mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.