- Dự án đường cao tốc này là bàn đạp của dự án nhà máy điện, nếu như dự
án đường cao tốc bị khựng lại thì sẽ kéo theo cả dự án nhà máy điện cũng phải ngưng theo.
Đến lúc đó lẽ nào các lãnh đạo trên tỉnh lại
buông tha cho chúng ta dễ dàng như vậy. Chỉ sợ lúc đó các đồng chí ngồi
đây đều bị ăn gậy.
Chúng ta không phải sợ bị đánh mà vì chúng ta
không xử lý được việc này nên bị đánh là đúng. Việc này nói khó nghe hơn chút là không làm tròn trách nhiệm.
Các đồng chí, tôi thấy, việc này không thể gác lại như vậy được. Nhất định phải giải quyết nghiêm
túc, đây là vấn đề về thái độ và tư tưởng.
Nếu xảy ra hậu quả mà
lại không chịu trách nhiệm thì sau này, còn có trên có dưới, làm sao
chúng ta triển khai tốt công việc được đây?
Các đồng chí cấp dưới lại làm loạn, rồi bên trên không tha thứ cho chúng ta vì chúng ta không chịu trách nhiệm.
Vì thế, không thể nào để như vậy được.
Không ngờ Xa Quân lại nhắc đến “quân” của Khổng Đoan.
- Đồng chí Xa Quân, tôi không phải không suy nghĩ đến trách nhiệm. Chỉ là nhiệm vụ cấp bách của chúng ta hiện nay là hợp tác với tập đoàn Thần
Lộ. Nếu như cứ nghĩ đến trách nhiệm mà quên đi việc chính như vậy thì
mới đúng là không có trách nhiệm với nhân dân và với toàn Đồng Lĩnh này.
Khổng Đoan tức giận lại chọc về phía Xa Quân.
- Đúng, công việc cũng phải phân biệt rạch ròi. Tôi thấy giờ không phải
lúc truy cứu trách nhiệm. Như chủ tịch Khổng đã nói giờ việc quan trọng
là tìm tập đoàn Thần Lộ. Bằng không nếu vì vấn đề tập đoàn Thần Lộ mà
khiến cho dự án nhà máy điện bị ngưng trị, thì chúng ta ngồi đây cũng
đều đắc tội với nhân dân Đồng Lĩnh.
Lúc này, đồng chí Thiên Cản Khẩn – Bí thư quận ủy Đồng Lĩnh bổ sung.
- Không thể nói như vậy được. Nếu không truy cứu trách nhiệm thì tôi nghĩ không hoàn thành được? Như vậy thì tư tưởng cũng thoải mái, không áp
lực gì.
Lúc này trưởng ban tổ chức Trần Đại Hải cũng ra mặt giúp đỡ Xa Quân.
- Đồng chí Trần Đại Hải, lẽ nào đồng chí còn không hiểu về việc nào là nặng, nhẹ, gấp, chậm sao?
Khổng Đoan tức giận, nói thẳng với Trần Đại Hải.
- Điểm này không cần Chủ tịch Khổng phải nhọc tâm lo lắng, Đại Hải tuy
chẳng có gì giỏi giang, nhưng ít nhất cũng vẫn là TQ chúng ta.
Dù sao đều không cần chịu trách nhiệm. Đồng chí nào đi cũng có thể ôm tư
tưởng đó. Việc này nhìn thì như giải quyết việc nhỏ nhưng thực ra lại là một chuyện lớn.
- Còn anh khi nói đến phân tích lý luận, người ta còn là phần tử tri thức cao hơn, có thể mạnh hơn cả ai đó nữa kia.
Trần Đại Hải miệng lưỡi cũng sắc bén nói lại, châm chọc người cầm trong tay Bằng của trường Đảng.
- Nặng, nhẹ, nhanh, chậm, ha ha. Nói hay lắm, đúng là cần phải phân biệt
việc nào là nặng, nhẹ, nhanh, chậm. Nhưng cũng phải chú ý sự tồn tại của chúng.
Nếu nói về việc này thì đồng chí Xa và đồng chí Trần nói có lý. Vẫn là việc “kéo lấy” tập đoàn Thần Lộ.
Hơn nữa lúc đầu trong hội ngị thường ủy cũng đã ngắt lời. Nếu trong vòng 3
ngày không thể gặp được tổng giám độc Tống Hương Quân của tập đoàn này
thì coi như thua.
Mà nếu thua thì ngay lập tức báo cho hội nghị thường vụ. Một vài đồng chí tư tưởng có vẻ mất tập trung rồi.
Sao lại không chú ý quên cả ghi chép lại nội dung cuộc họp chứ.
Vương Long Đông đột nhiên chen vào, nhắc nhở một đồng chí nào đó bên cạnh.
Lúc này Xa Quân liền vui mừng khôn tả nói :
- Đúng, đúng. Cuộc họp còn có ghi chép mà. Tôi còn nhớ khi đó trợ lý Diệp vỗ bàn, nói cho đồng chí Trì Hạo Cường thời gian 3 ngày mà.
Lúc
đó còn nói nếu trong 3 ngày mà không có kết quả gì thì phải ngay lập tức tìm cách khác. Tôi thật không nghĩ tới đồng chí Trì Hạo Cường lại không xem hội nghị ra gì.
Hội nghị thường vụ là làm gì chứ, tôi nghĩ
trong lòng đồng chí Trì Hạo Cường biết rõ. Đã biết rõ rồi mà còn phạm
phải sai lầm lớn như thế thì đó thuộc về vấn đề tư chất rồi.
Việc này không phải đồng chí Trì Hạo Cường sơ suất gây ra mà là cố tình làm.
Nói đến đây, Xa Quân dừng lại nhìn vào khuôn mặt càng ngày càng xám xịt lại của Trì Hạo Cường rồi hỏi :
- Đồng chí Trì Hạo Cường, rốt cuộc đồng chí muốn làm gì? Lẽ nào lại muốn
dự án đường cao tốc Kinh Ngân dừng lại sao? Về sau cũng sẽ khiến dự án
nhà máy điện gặp rắc rối như vậy sao?
- Tôi không có ý nghĩ như vậy, là một đảng viên Trì Hạo Cường tôi kiên định theo nguyên tắc của Đảng.
Có tư tưởng cống hiến bản thân cho Đảng, cho dân, tôi một lòng một dạ muốn làm tốt việc của tập đoàn Thần Lộ.
Thời gian gần đây không ngày nào tôi không cân nhắc chuyện này. Tôi đã đi
tới tập đoàn Thần Lộ cả n lần. Giày tôi đi cũng đã mục nát cả vài đôi,
tôi đâu có làm sai chỗ nào.
Làm sao lại có tư tưởng như vậy được. Xin bí thư Xa đừng có ngậm máu phun người thế.
Trì Hạo Cường giận, đứng phắt dậy, nói còn không được lưu loát.
- Muốn hoàn thành việc về tập đoàn Thần Lộ, có trời mới hiểu được trong
lòng anh nghĩ gì. Đừng tưởng những người ngồi ở đây đều là ngu ngốc.
Cái anh muốn làm là “kéo”. Sau đó vẫn là “kéo”, kéo đến cuối cùng thì làm
thế nào, rồi quốc lộ Kinh Ngân sụp đổ, thì nhà máy điện cũng chẳng còn.
Đến lúc đó gậy của Tỉnh sẽ giáng vào ai? Lẽ nào trợ lý Diệp là trợ lý của
chủ tịch Tỉnh, lại là nhân vật số một của Đồng Lĩnh sẽ không khỏi bị
liên can sao?
Còn nữa, trách nhiệm quan trọng hơn chính là củ tịch Khổng, dự án nhà máy điện là do ông ấy đứng đầu.
Rồi cả đồng chí Vương Long Đông – phó chỉ huy cũng không thể trốn tránh
trách nhiệm được. dã tâm của một vài đồng chí, Xa Quân tôi không thể
không nói, việc này nhất định phải được xử lý nghiêm túc.
Xử lý
nhanh chóng. Trợ lý Diệp, chủ tịch Khổng, rõ ràng buổi họp ngày hôm nay
phải xử lý việc này trước xong giải quyết việc về Thần Lộ.
Chúng
ta cùng tiến hai đầu, như đồng chí Vương Long Đông đã nói. Nếu như không truy cứu trách nhiệm thì không hoàn thành được công việc.
Xa Quân càng lúc càng hung. Và hướng về phía Diệp Phàm. Ngày cả Khổng Đoan cũng bị liên lụy.
- Trợ lý Diệp, đồng chí Trì Hạo Cường xử lý việc này có chút không hợp
lý. Tư tưởng đã sơ suất. Nhưng cũng là có lòng muốn hoàn thành tốt việc
này. Kết quả là lòng tốt lại làm việc không thỏa đáng. Tôi thấy hãy cứ
để việc xử lý gác lại một bên, chúng ta còn đang lo dự án nhà máy điện
thì nên tập trung trước.
Khổng Đoan nhanh chóng lên tiếng.
-
Đúng, dự án nhà máy điện là dự án lớn của thành phố chúng ta nên không
thể qua loa được. Như đồng chí Xa Quân nói, hai đầu cùng tiến, cùng giải quyết hai việc.
Đương nhiên, vì đồng chi Trì Hạo Cường cầu thắng, nôn nóng quá nên làm hỏng việc, gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Các đồng chí, dự án nhà máy điện quan trọng như thế nào cũng không cần tôi
nói nhiều nữa. Tổ chuyên gia của Tỉnh cũng đã ở Đồng Lĩnh, họ đến là
giúp chúng ta.
Nếu như không xử lý thì họ cũng sẽ gây khó khăn.
Sẽ khiến cho lãnh đạo trên tỉnh có ấn tượng không tốt về việc chính
quyền chúng ta làm việc qua loa, không có trách nhiệm.
Xử lý nhất định phải làm. Nhưng xử lý như thế nào…
Diệp Phàm nói đến đây rồi dừng lại, hình như đã khát và muố uống trà. Tay liền cầm chén trà lên.
Thực ra hắn ta trì hoãn lại là để xem xem Trì Hạo Cường thế nào.
- Thực ra chỉ cảnh cáo miệng thì sao? Mà không cần phải ghi chép vào hồ
sơ. Về việc này chúng ta yêu cầu đồng chí Trì Hạo Cường phải cố gắng lập công chuộc tội. Nếu như sau có biểu hiện tốt thì hoàn toàn có thể bó đi được cảnh cáo này đúng không?
Khổng Đoan nhìn đã thấy không được,
xem chừng Diệp Phàm như vậy như đã cầm dao giết, Trì Hạo Cường chắc chắn là ăn dao rồi. Vì Xa Quân cũng đang làm loạn lên, đương nhiên sẽ cho
phát dạo nhẹ nhất.
- Tôi hoàn toàn phục tùng quyết định của tổ
chưc, trợ lý Diệp, tôi sẽ khắc trong tim lời cảnh cáo này. Sau này sẽ
dốc hết sức lực để lập công chuộc tội. Hy vọng trợ lý Diệp cho tôi một
cơ hội.
Trì Hạo Cường cũng thấy không ổn nên đã chủ động nói.
- Tổ chức quyết định, đồng chí Trì Hạo Cường, ý đồng chí là gì?
Xa Quân đột nhiên lớn tiếng.
- Tôi có ý gì, chính là chấp nhận theo quyết định của tổ chức, lẽ nào làm theo quyết định của tổ chức cũng là sai sao?
Bí thư Xa, dù anh làm công tác tư tưởng, nhưng nếu nói làm theo quyết định của tổ chức cũng là sai thì xin anh cho một giải thích chính đáng.
Lẽ nào phải phục tùng theo quyết định cá nhân của đồng chí Xa Quân sao?
Nếu như đồng chí đại diện cho tổ chức thì tôi không còn gì để nói.
Trì Hạo Cường vẫn không bỏ qua cơ hội cắn lại Xa Quân một nhát. Tự nhiên ám chỉ Xa Quân muốn ngồi vào vị trí của Diệp Phàm.