Bộp, bộp…
Hai tiếng vang lên, Xa Quân đập bàn, quay người trừng mắt nói :
- Đồng chí Trì Hạo Cường, đồng chí đã sai, quá sai rồi. Xa Quân tôi đương nhiên không thể đại diện cho tổ chức, nhưng đồng chí Khổng Đoan có thể
đại diện cho tổ chức không?
- Tôi không nói chủ tịch Khổng đại diện cho tổ chức, bí thư Xa, xin anh đừng có động chạm vào người khác.
Vấn đề của tổ chức rất nghiêm túc, bí thư Xa như vậy là đã đem tổ chức
thành trò đùa trên miệng của bí thư rồi, đây là hành vi không nghiêm túc đối với tổ chức.
Huống chi, Trì Hạo Cường tôi không phải là dễ bị hù dọa như vậy.
Đúng là hôm nay Trì Hạo Cường chơi lại Xa Quân bằng bất kỳ giá nào.
Dù sao cũng đều là trở mặt rồi, da mặt cũng dày rồi. Bởi vì Trì Hạo Cường biết, Xa Quân muốn dùng ông ta để ép Khổng Đoan thôi.
Chỉ cần bản thân ông ta ra thái độ kiên quyết thì Khổng Đoan cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Đây chính là loại cỏ cứu mạng của Trì Hạo Cường. Ở đây ngoài Khổng Đoan ra không thể tìm thấy người nào khác giúp được ông ta.
Còn nói về Diệp Phàm, Trì Hạo Cường không tin rằng hắn ta có thể giúp được.
- Anh không nói, những người ngồi đây đều nghe hết rồi.
Xa Quân lạnh lùng nói.
- Đồng chí Xa Quân ăn nói phải chú ý chứ, vừa rồi Khổng Đoan tôi đây
không phải điếc cũng không mù, đồng chí Trì Hạo Cường nói ra lời đó khi
nào? Đồng chí Xa Quân, đây là hội nghị thường vụ, cần phải nghiêm túc,
chú ý ảnh hưởng. Đặc biệt là đối với những người làm công tác tư tưởng
như anh, càng cần phải chú ý đến tính nghiêm túc.
Khổng Đoan lạnh lùng nói.
- Vừa nãy không phải chủ tịch Khổng hỏi trợ lý Diệp rằng anh làm vậy thì
sẽ cảnh cáo miệng sao. Còn kiến nghị của chủ tịch Khổng, trợ lý Diệp đã
trả lời đâu?
Xa Quân lạnh lùng nhìn Trì Hạo Cường nói.
- Việc này… việc này…
Trì Hạo Cường ấp úng, toát cả mồ hôi.
- Hừ, đồng chí Trì Hạo Cường, trợ lý Diệp còn chưa trả lời anh đã lập tức nói phục tùng quyết định của tổ chức.
Rốt cuộc là anh muốn phục tùng quyết đinh của đồng chí nào thay mặt tổ
chức? Như vậy chẳng rõ rồi sao? Tôi thật không nghĩ tới tổ chức còn chưa có quyết định vậy mà anh đã giành nói trước.
Đương nhiên nếu trợ lý Diệp cũng có cách nghĩ như vậy thì tôi Xa Quân cũng đồng ý đồng chí
Khổng Đoan có thể đai diện cho tổ chức có phải không?
Xa Quân đúng là không phải không suy xét gì, đã lôi cả Khổng Đoan vào đối mặt với Diệp Phàm.
Đối với những việc lớn như này Diệp Phàm không thể mềm mỏng được. Bởi vì có thể thay mặt tổ chức ở đây chỉ có một mình hắn ta mà thôi.
- Đồng chí Hạo Cường, anh đúng là quá nóng ruột rồi.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng rồi bốp một cái, chiếc bật lửa sau khi dùng để châm thuốc đa bị hắn ta ném lên trên mặt bàn.
Đây đương nhiên là cảnh cáo Trì Hạo Cường rồi, đồng chí Trì vội vàng nói :
- Trợ lý Diệp, tôi không có ý đó. Thật sự tôi không có ý đó. Khi nãy tôi
đã quá hồ đồ, đã quá nóng nảy rồi, nhất thời đã nói sai rồi…
Trì Hạo Cường ấp úng nói, sắc mặt đỏ ửng lên. Còn hơn cả máu gà.
Nhưng Trì Hạo Cường lại không phát hiện được trong lòng Khổng Đoan không suy
nghĩ gì. Anh cũng không cần phải toàn tâm đặt tôi vào vị trí đó, dù sao
Khổng Đoan tôi cũng là Phó bí thư Địa ủy mà.
- Vì thế mà việc xử
phạt đồng chí Trì Hạo Cường phải cộng thêm việc không làm rõ ràng quan
hệ tổ chức. Bất kính với lãnh đạo, tôi thấy xử như vậy là quá nhẹ rồi,
phải lấy danh nghĩa Đảng ủy để báo lên Tỉnh ủy.
Xa Quân vẫn quyết tâm bày “tử trận” cho Trì Hạo Cường.
- Chỉ là nói một câu không đúng thôi mà, đồng chí Xa Quân làm gì mà suy
xét, không buông tha như vậy. Hơn nữa đồng chí ấy cũng đã nhận ra sai
xót của mình rồi. Khiêm tốn chịu nhận phê bình của tổ chức, lẽ nào vẫn
muốn giáng một gậy chết tươi sao. Đồng chí Xa Quân làm công tác tư tưởng thì cũng không phải làm như vậy chứ.
Khổng Đoan thản nhiên nói.
- Một câu nói, lại còn không đúng. Chủ tịch Khổng nói nhẹ quá nhỉ. Có những câu chỉ nói ra thôi là không thể thu lại được rồi.
Hơn nữa đây lại là sai sót về tư tưởng một cách nghiêm trọng. Lẽ nào đồng
chí Trì Hạo Cường không biết thế nào gọi là tổ chức sao? Tôi thấy là anh ta cố ý như vậy.
Như thế đã biến trợ lý Diệp của chúng ta xếp
vào vị trí nào? Lẽ nào chủ tịch Khổng cũng đồng ý với lời nói của đồng
chí Trì Hạo Cường sao?
Xa Quân lôi Diệp Phàm ra để ép người. Khổng Đoan còn có thể nói gì nữa, nếu cứ tiếp tục thì chỉ đi xuống mà thôi.
- Được rồi, thế này. Lấy danh nghĩa tập thể đảng ủy thành phố Đồng Lĩnh
cảnh cáo đồng chí Trì Hạo Cường. Còn có ghi vào trong hồ sơ không thì
tạm thời không ghi. Tôi muốn xem biểu hiện của đồng chí ấy trong thời
gian này. Nếu có thể lập công chuộc tôi… các đồng chí thấy sao?
Diệp Phàm ra vẻ như đang hỏi người khác, Xa Quân tức đến vẹo cả mũi đi rồi.
Trong lòng nghĩ hắn ta đã quyết định như thế lại còn hỏi chúng tôi làm gì
nữa? Mà hôm nay anh ta đã đập bàn, thì một mình Khổng Đoan cũng không
thể phản đối được.
Sau rồi Khổng Đoan liếc sang Xa Quân nói :
- Được, được. Tôi hoàn toàn đồng ý với quyết định của trợ lý Diệp. Để xem biểu hiện sau này của đồng chí Trì Hạo Cường xem sao. Nếu đồng chí Trì
Hạo Cường còn cứ tiếp tục thế này…
Xa Quân với bộ dạng không nói
được gì, trong lòng Diệp Phàm thầm chửi một câu, lão này đúng là “bẩn
thỉu”, lại còn định ly gián sao.
Biểu hiện có thể méo, tròn. Về
sau đồng chí Trì Hạo Cường không thể không hướng về Diệp Phàm. Bằng
không cũng là biểu hiện không tốt, còn Khổng Đoan nghĩ thế nào, cũng
không thể dập đầu với Diệp Phàm được.
Đúng là một đứa trẻ đáng
thương, xui xẻo. Vương Long Đông nhìn thấy Trì Hạo Cường gục đầu xuống
bàn. Trong lòng Vương Long Đông nghĩ, đồ hay kiêu ngạo như hắn cũng có
ngày hôm nay.
Rồi còn việc làm thế nào để thuyết phục được tập đoàn Thần Lộ đã quên đi.
Nhưng khi Diệp Phàm về đến phòng làm việc, uống được ngụm trà thì thư ký Điền vào nói có chủ tịch Khổng đang ở bên ngoài.
Ông ta đến làm gì. Lẽ nào đúng là nói cho Trì Hạo Cường. Ông ta không thể
ngu ngốc như vậy chứ, đây đều là việc của hội nghị thường vụ, Diệp Phàm
nghĩ đi ra ngoài mời Khổng Đoan vào trong phòng.
- Trợ lý Diệp, tôi đến đây là muốn báo cáo với anh về việc của tập đoàn Thần Lộ.
Khổng Đoan vào ngay vấn đề.
- Vậy thật tốt, chắc chắn chủ tịch Khổng đã biết bí mật nào đó mà khi nãy ở cuộc họp không tiện nói ra đúng không?
Diệp Phàm gật đầu cười.
- Cũng không nói là bí mật, chủ yếu là nghe ngóng được chút tin tức muốn
nói cùng với trợ lý Diệp. Nếu như có thể giúp cho chúng ta triển khai
công việc thì càng tốt.
Khổng Đoan nói.
- Anh nói tiếp đi.
Diệp Phàm nói.
- Người phụ nữ Tống Hương Quân kia thường xuyên ở nước ngoài cho nên
trong mắt cô ta vốn không có khái niệm về quan hệ, giao lưu với người
trong nước chúng ta.
Cô ta chỉ có lợi nhuận, lợi ích mà thôi. La chủ tịch của công ty thuộc tập đoàn Thần Lộ.
Cô ta chỉ muốn làm cho công ty của cô ta hùng mạnh hơn, còn những việc như nói tình cảm với cô ấy cũng chẳng có ích gì. Về vấn đề này, thì cả Tất
Vân Lý và Trì Hạo Cường cũng đã cất nhắc, thậm chí là tìm cả một vài
quan hệ để áp chế cô ta.
Nhưng kết quả chẳng tốt tí nào. Mà còn làm cho cô ta tức giận. vì vậy, người ta kiên quyết không gặp.
Khổng Đoan nói.
- Nếu như thế thì hình như tình hình của tập đoàn Thần Lộ không giống như đồng chí nào đó trước đó đã tìm hiểu, không có một quan hệ về quan chức gì cả. Tôi tin rằng đồng chí Tất Vân Lý và Trì Hạo Cường đã tìm được
quan hệ quan chức thì cũng phải là người cấp Tỉnh rồi. Nhưng họ đều
không thành công, xem ra, chúng ta thật khó để giành được dự án này.
Diệp Phàm nói, thái độ rất nghiêm túc.
- Tuy hai người họ đều đã nói ra quan hệ với cán bộ cấp cao đều là cấp
tỉnh nhưng như vậy vẫn chưa đủ lớn, người ta cũng cho nói nhưng rốt cuộc nói như thế nào thì chúng ta không hiểu rõ. Miệng của lãnh đạo đương
nhiên nói ra những ý nghĩa sẽ không không nhau. Quan trọng là thái độ
của lãnh đạo không ra sao. Ví dụ như tiện hỏi anh một câu, như vậy thì
có ích gì.
Khổng Đoan buồn bực nói.
- Chủ tịch Khổng là người
phụ trách chính quyền Đồng Lĩnh và cả dự án nhà máy điện, nên có phương
pháp giải thích cho họ nên có biện pháp nào chứ. Mặc dù chủ tịch Khổng
là người chịu trách nhiệm về dự án nhà máy điện nhưng dự án đường cao
tốc lại là nền tảng cho dự án nhà máy điện này. Quan hệ giữa lợi, hại
trong đó chắc chắn chủ tịch Khổng sớm đã nhìn ra.
Diệp Phàm thản nhiên nói, tự nhiên đã có ý ép thực lực của Khổng Đoan.
- Việc này, tôi cũng đã nói với họ. Lại còn tìm quan hệ cho họ nhưng nói
thực, đến cuối cùng vần không thể thuyết phục được vô Tống Hương Quân
này.
Khi người ta không đồng ý thì đương nhiên không thể gặp rồi. Ôi… nói ra thì thật mất mặt, tôi thực không còn cách nào cả.
Nếu không tôi đã không muốn đến làm phiền bí thư Diệp thế này. Anh còn bao
nhiều việc, lại còn trên Tỉnh nhìn ngó. Trưởng ban thư ký Thôi Dương
thời gian này cũng đã đi công việc một chuyến.
Lần này nghe nói
nếu vẫn chưa liên hệ được với tập đoàn Thần Lộ thì sẽ mất mặt trước cuộc họp. Nghĩa là cái bàn chủ tịch của Khổng Đoan tôi đây cũng sẽ bị anh ta đập đi thôi.
Chỉ trách do tôi không chú ý đến việc này, không
nhiệt tình với việc này. Đây là chỗ nào chứ, Khổng Đoan tôi phải thế nào đây, lẽ nào phải bỏ thành phố này để quản Ngưu gia bình sao?
Họ thật quá đáng, không phải Khổng Đoan tôi càu nhàu mà là đồng chí nào đó đã quá đáng lắm rồi.
Dù gì tôi cũng là chủ tịch Tỉnh, lại là lực lượng chủ đạo của tổ trù bị dự án nhà máy điện. Các đồng chí trên tỉnh xuống cũng là thứ yếu thôi.
Xuống địa phương của chúng ta không những khua tay múa chân mà còn chỉ đạo
ngang ngược. Sau đó tôi tức quá đã bảo trưởng ban Thôi để ông ta ra mặt
nói với tập đoàn Thần Lộ.
Anh đoán kết quả thế nào? Cứ nói đến
đây là người ta lại lắc đầu. Nói họ đến là giúp chúng ta triển khai công việc, chủ yếu là xây dựng Ngưu Gia bình theo tiêu chuẩn.
Còn dự
án đường cao tốc Kinh Ngân không có liên quan gì đến ông ta. Lại nói đến đó, đường cao tốc Kinh Ngân có liên quan đến dự án nhà máy điện, thế
sao cứ nói đến việc thuyết phục tập đoàn Thần Lộ lại chỉ nói đó là việc
của chúng tôi?
Ngày tháng này ai lại muốn đâm đầu vào chỗ khổ. Ai chả muốn làm ông nọ bà kia ngồi đấy mà chỉ trỏ. Những lời nói hôm nay
của tôi với trợ lý Diệp xuất phát từ đáy lòng.
Lẽ nào Khổng Đoan tôi lại không muốn có được dự án lớn này sao? Có thể như vậy không?Tôi là người dân Đồng Lĩnh chính gốc mà.
Tôi còn muốn, còn cấp bách hơn cả họ ấy chứ, nhưng việc này không phải
chúng ta muốn mà được. Tôi thực sự đã cố gắng nhưng cũng không có cách
nào nữa.
Vì vậy tôi muốn nói với trợ lý Diệp. Hy vọng trợ lý Diệp có thể tìm ra cách để có được dự án này.
Việc này không thể kéo dài mãi được. Chủ tịch Điền đã đích thân gọi điện cho tôi rồi. Yêu cầu trong vòng một tuần phải giải quyết dự án nhà máy
điện, và đường cao tốc Kinh Ngân đi qua Đồng Lĩnh.
Khổng Đoan vừa tức vừa thấy đau xót, và đương nhiên Diệp Phàm lại nghĩ người này có khiếu diễn kịch. Đúng là vở “bi tình bài”.