Thấy không ngờ là đến một ngôi miếu hoang, ngôi miếng đã sụp đổ gần một nửa, ngay cả cửa miếu cũng không nhìn thấy rồi.
- Sao còn chưa vào?
hỏi.
- Đi vào cái rắm, cậu muốn chết thì vào thử đi.
Sửu Vô Đoan tức giận hừ nói.
- Trong đó có thú dữ sao?
chép miệng cười, có chút không phục.
- Đây là nơi bí mật mà tháp Huyết trích chỉ đến. Bên trong có lẽ có một
số bí mật về những thuộc hạ của Ung Chính trước đây. Cậu thử nghĩ xem,
năm đó Huyết Trích Tử người ta chỉ nghe tin đã sợ mất mật. Nếu nói bên
trong không có gì dọa người thì không thể nào. Tuy nói đã qua mấy trăm
năm, nhưng vẫn nên đề phòng.
Sửu Vô Đoan nói.
- Đã tan hoang
như vậy, Ung Chính đã chết rồi, ngay cả xương cốt cũng đều mục nát cả,
tổ chức Huyết Trích Tử cũng đã bị tiêu diệt, người ta còn có thể ngồi
đây canh giữ nơi này sao? Có lẽ đã sớm lấy của bỏ chạy đi rồi.
cố ý nói kích Sửu Vô Đoan.
Rầm một tiếng, Sửu Vô Đoan quả nhiên tức giận, đạp một cái khiến lăn ba bốn vòng trên mặt đất rồi mới ngừng lai, hắn trừng mắt hừ nói:
- Cậu biết cái gì, bọn họ chạy cái con khỉ! Bên trong chắc chắn có thứ tốt. Độc dược tốt của tôi chắc chắn ở bên trong.
Biểu hiện của Sửu Vô Đoan có chút giống bệnh tâm thần. hiểu, lão già này bị độc dày vò cũng sắp đi đến điểm giới hạn rồi.
Kích động một chút có lẽ sẽ điên lên không chừng. Ít nhất, có thể làm cho
tâm trạng của lão trở nên hỗn loạn, nếu như vậy có thể có lợi cho mình
mới quyết định.
- Từ thời Ung Chính đến giờ đã bao nhiêu năm? Ung Chính đã không còn, tổ chức Huyết Trích Tử cũng không còn mà người
trông coi chỗ này vẫn còn ở đây? Trên đời này còn có người tốt như vậy
sao? Không thể nào, chắc chắn là không thể!
đứng lên tiếp tục kích động.
Thình thịch, thình thich…
Sửu Vô Đoan tức giận điên rồi, bị biến thành bao cát rồi, bị ông ta làm cho vài quyền. Tuy nhiên, lão già này còn muốn lợi dụng đương nhiên sẽ
không đánh hắn bị thương, khống chế lực đạo rất khá, đánh cho đẹp mắt
thôi.
- Cậu đi vào cho tôi!
Sửu Vô Đoan tức giận điên rồi,
không hề nghĩ ngợi trực tiếp tát một cái làm bay vào trong miếu. đương
nhiên thành mồi nhử cho địch.
Rầm một tiếng, ngã vào trong ngôi miếu đổ nát. Ngẩng đầu lên nhìn phát hiện ngôi miếu này không phải đổ nát bình thường.
Tượng bồ tát bên trong tất cả chỉ còn lại nửa thân, mỗi người đều không có
đầu. Tứ đại kim cương cũng chỉ còn Quảng Mục Thiên vương còn nửa bên
mặt.
Khắp trong miếu đều là nhện giăng, nền đều là phân dơi và gián, không khí xú uế thiếu chút nữa làm chết ngạt.
nằm sấp bất động dưới đất, dùng đôi mắt ưng cẩn thận quan sát. Lại kề sát
đất nghe ngóng, cũng không cảm giác được sự sống, bởi vì sóng radar sinh vật không có chút phản ứng nào. Nếu có vật còn sống thì đôi mắt ưng có
thể phát hiện rồi.
Tuy nhiên, dùng đôi mắt ưng cũng không thể
phát hiện một chút manh mối nào. Chỉ là đầu bồ tát trung tâm miếu hình
như đặc biệt lớn. Cao đến năm thước, rộng chừng hai mét. Mặc dù bồ tát
không đầu nhưng cảm giác có chút gì đó khác thường.
Hắn không thể không lăn đến gần, cố gắng gạt hết mệt mỏi dùng đôi mắt ưng cẩn thận quan sát bức tượng Bồ tát này.
Đột nhiên, một tia màu hồng xuất hiện trong đôi mắt chim ưng.
Quả nhiên biên trong có người. Người này thật lợi hại, gần trong gang tấc
không ngờ thiếu chút nữa đến đôi mắt ưng cũng không phát hiện được. thầm run trong lòng, khẽ động đứng lên một cách vô ý, còn phất phất tay vỗ
vỗ bụi trên người mắng:
- Ngôi miếu đổ nát cái gì, một quỷ ảnh đều không có. Tiền bối Sửu, mau vào, không có gì cả. Tuy nhiên, hôi hám quá.
- Thực sự không có gì?
Sửu Vô Đoan đứng bên ngoài nói.
- Có mà tôi còn đường sống sao? Chuột gián thì nhiều, tôi đã nói rồi, đây là ngôi miếu đổ nát, không còn có người, có lẽ mấy trăm năm cũng không
có người ở đi.
đáp.
Sửu Vô Đoan quan sát một hồi quả nhiên đi
vào. Lão già này còn rất cẩn thận, bước chầm chậm đi tới. Vừa mới đến
cửa cũng cúi xuống sát đất quan sát.
Chẳng lẽ lão Sửu cũng có đôi mắt ưng? buồn bực nghĩ trong lòng, nhìn chằm chằm Sửu Vô Đoan, phát
hiện ông ta kề sát đất nghe ngóng sau đó cũng không phát hiện được cái
gì nên đi vào.
tránh nhanh sáng một bên.
- Thật đúng là đổ nát, xem ra đã lâu không ai đến đây rồi.
Sửu Vô Đoan tương đối hài lòng, vung một chưởng lên không trung, chưởng này giống như một cái chổi lập tức khiến bụi trong miếu bay tứ tung.
Đúng lúc này đôi mắt ưng của phát hiện bức tượng bồ tát ở giữa hơi giật giật. Hắn vội vàng lẫn vào đám bụi nhích đến gần cửa.
- Thằng nhóc, đừng nghĩa đùa giỡn gì với tôi, không cần nói những cái
khác, tôi cho cậu chạy ra ngoài nửa tiếng thì tôi vẫn bắt cậu về trong
tay tôi được. Đừng nghĩ chạy thoát khỏi tay tôi, đó là không thể nào,
không tin cậu chạy ra ngoài một chút xem.
Sửu Vô Đoan còn tưởng muốn nhân cơ hội chạy trốn cười khinh thường nói.
- Tôi nào dám, chẳng qua thấy bụi quá muốn đến gần cửa hít thở không khí một chút thôi.
Diệp phàm vội vàng cố gắng làm cho Sửu Vô Đoan bớt chú ý.
Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên. Một chưởng lực vô cùng mạnh mẽ từ phía tượng bồ tát đánh về phía Sửu Vô Đoan.
Diệp Phàm đã nhanh chóng lẻn ra ngoài cửa giống như con thỏ. Tuy nhiên, cảm
giác một cỗ lực mạnh mẽ truyền đến, thình thịch một tiếng không ngờ bị
Sửu Vô Đoan kéo trở lại, đúng lúc nện xuống trước mặt tượng bồ tát kia.
Mà Sửu Vô Đoan không ngờ lui ba bước, vừa thấy bàn tay hơi biến thành màu
đen, lão già này vẻ mặt cũng vô cùng khó coi. Có lẽ đã bị đánh lén, ông
ta vung một chưởng về phía bồ tát.
Rầm một tiếng nổ vang lên,
tượng bồ tát nổ tung, bên trong hai bóng đen bay ra. Bóng đen nhoáng cái đã lên không trung, hai người bốn chân phối hợp vô cùng ăn ý nhanh
chóng đá về phía Sửu Vô Đoan.
Hai bên trong nháy mắt đã đánh nhau bảy tám chiêu, tay thế cực kỳ nhanh, ngay cả Diệp Phàm cũng không ngừng líu lưỡi. Tuy nhiên, lúc này hắn cũng không có tâm trạng quan sát cao
thủ đánh nhau nữa, một lòng chỉ nghĩ đến chạy trốn.
Chẳng qua, căn bản cũng không có cơ hội, hắn quyết định cứ an tâm quan sát các cao thủ, đây là một cơ hội học tập tốt.
- Đảo ngược trời đất!
Một bóng đen hô, hai người không ngờ hai chân chụm vào nhau, đầu ở hai phía xoay tròn, gió xoáy mạnh mẽ hướng vể phía Sửu Vô Đoan.
- Đảo cái quái gì!
Sửu Vô Đoan cười lạnh một tiếng, tay lao về phải từng người.
Rầm một tiếng nổ lại vang lên, trong màn sương đen Diệp Phàm phát hiện không ngờ bóng đen kia hình như không có chuyện gì.
Hai tay đồng thời giơ lên, một viên giống như đạn bay ra xòe ra như lồng gà trên không trung hướng về phía Sửu Vô Đoan.
- Mẹ kiếp… chẳng lẽ thật sự là Huyết Trích Tử trong truyền thuyết?
Hai mắt Diệp Phàm bình tĩnh nhìn chằm chằm vật kia.
Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện, vật này cũng không được nối với người dùng
bằng dây nhỏ hay cái gì đó mà chỉ là dùng nội tức thao túng mà thôi.
Trên chiếc “lồng gà” này có một chiếc móc rất kỳ lạ. Tuy nhiên, Sửu Vô Đoan
là ai, nhoáng một cái đã đi đến trên “lồng gà” đá một cước tới.
Bởi vì bản lĩnh của hai người kia không bằng Sửu Vô Đoan cho nên không phối hợp ăn ý thì đã bị đánh bại rồi.
Bing một tiếng, Huyết Trích Tử bị đá một cước không ngờ hướng về phía Diệp
Phàm. Diệp Phàm sợ tới mức vội vàng lăn trên mặt đất một trốn. Nếu không sao còn sống được.
Đúng lúc này Huyết Trích Tử co lại một cái
rất kỳ lạ, trong nháy mắt từ trước mặt Diệp Phàm đã đến trước mặt Sửu Vô Đoan hình thành chiếc “lồng gà” chụp xuống. Sửu Vô Đoan phải đối phó
với hai người kia trên trung gian, chân không kịp nhấc ra không ngờ bị
“lồng gà’ chụp trúng.
- Khốn khiếp!
Sửu Vô Đoan kêu lên một tiếng, ông ta trợn tròn hai mắt, đột nhiên như phát điên mang theo “lồng gà” đến trước mặt một bóng đen.
Một quyền của Sửu Vô Đoan, bóng đen kêu lên thảm thiết một tiếng, đầu nổ
tung giống như quả dưa hấu. Máu tươi bắn khắp ngôi miếu đổ nát.
Bóng đen đó có lẽ là người khống chế “lồng gà” cho ên, người vừa chết “lồng gà” cũng mất đi uy lực.
Bóng đen còn lại vừa thấy thế muốn chạy trốn. Tuy nhiên, Sửu Vô Đoan sao có
thể để y chạy trốn, từ xa giơ một tay người nọ liền bị Sửu Vô Đoan tát
một cái.
Thình thịch một tiếng đập vào đầu tượng bồ tát. Cả người mềm nhũn, khụy chân xuống. Hơn nữa cả người đều là máu tươi. Bóng đen
kia giãy một cái, ngẹo đầu bất động.
- Muốn chơi với bố sao, ngại là mệnh quá dài.
Sửu Vô Đoan hừ một tiếng, giờ tay kéo manhh một cái, “lồng gà” cuối cùng
cũng há miệng ra, Diệp Phàm phát hiện, trong “lồng gà” có rất nhiều móc
câu.
Sửu Vô Đoan kêu thảm thiết một tiếng rồi rút chân ra, tuy
nhiên, máu cũng chảy đầm đìa. Sửu Vô Đoan vội vàng băng bó nhanh một
chút phát hiện chỉ bị thương ngoài da.
- Tiền… tiền bối, chẳng lẽ đây Huyết Trích Tử chính tông trong truyền thuyết?
Diệp phàm hứng thú cầm Huyết Trích Tử quan sát, tất nhiên là muốn trộm sư học nghệ rồi.
- Chính tông cái rắm, hàng giả!
Không thể tưởng được Sửu Vô Đoan lắc đầu, khinh thường nhìn Huyết trích tử một cái.
- Hàng giả cũng lợi hại như vậy, thật sự sao có thể chịu nổi?
Diệp Phàm lè lưỡi thầm kinh hãi.
- Nếu là hàng thật thì chân tôi đã xong đời rồi. Cậu cho là Huyết Trích Tử của Ung Chính là bất tài có phải không?
Đó là sát khí thật sự. Tuy nhiên, số lượng cũng rất ít, nghe nói rất khó
luyện chế. Hơn nữa, vật liệu đặc thù nên khó tìm được nhiều.
Nếu
không, người luyện võ trong thiên hạ đã bị giết hết rồi. Theo truyền
thuyết thì khi Ung Chính tại vị thì Huyết Trích Tử thật sự chỉ có mười
mấy cái.
Đều do tổ chức này nắm giữ. Mà chân chạy làm việc vặt
đều là mặt hàng thấp kém này thật ra chính là giả dối, hiện giờ người
trẻ các cậu gọi là hàng nhái.
Đến giờ đã qua mấy trăm năm, có lẽ hàng thật cũng đã bị phá hỏng rồi, hẳn là diệt tuyệt.
Sửu Vô Đoan nói đến đây đến trước mặt tên bị hôn mê đạp một cước bay ra
ngoài, rầm một tiếng vang lên, có lẽ tên này đã đến Địa phủ báo cáo.
- Tại sao tiền bối không gọi y tỉnh lại để hỏi một chút tình hình?
Diệp Phàm không khỏi kinh ngạc.
- Hỏi cái gì, những người này có lẽ là hậu duệ của tổ chức Huyết Trích Tử của Ung Chính. Bây giờ còn thủ ở đây đơn giản là cha ông dặn dò thôi.
Hoặc là có mục đích khác, những người này sao có thể hỏi ra cái gì, gặp một
giết một là được. Có lẽ cũng không còn vài người, thật ra không đáng để
lo nghĩ.
Sửu Vô Đoan có chúng khinh thường nói, bắt đầu quan sát ngôi miếu đổ này, giơ tay trêu bên này bên kia.
Cuối cùng một tiếng nồ vang ầm trời, đẩy Sửu Vô Đoan ra một góc.