Trong khoảng thời gian ngắn Tổ đặc nhiệm
của các nước khác đều triển khai hội nghị khẩn cấp nghiên cứu xem có
phải Tổ đặc nhiệm A có hành động gì lớn không, phải chuẩn bị đối phó như thế nào. Hoặc là có phát hiện gì bí mật lớn không? Ví dụ như sinh vật
ngoài hành tinh chẳng hạn.
Diệp Phàm mất tích khiến cho cả thế giới không yên. Diệp Phàm chắc chắn không nghĩ đến.
Cung Khai Hà không chút do dự, gọi điện thoại cho Liễu Hồng Sắc. Vừa thông, Cung Khai Hà đã nói:
- Cứu người mất tích, đồng chí Diệp Phàm, không cần đến gặp tôi. Giao cho các đồng chí, người nào dám lơi lỏng. Tổ đặc nhiệm A sẽ xử lý trước
Đảng.
Không lâu, nhà họ Phí cũng có mấy chục người ngồi trên xe tản đi.
Nhà họ Lô ở Thủy Châu cũng cử người đi tìm khắp nơi.
Mà sư đoàn Hưởng Hổ của Tề Thiên đã nhận được lệnh từ sớm, từng chiếc xe quân đội đi thẳng đến các hướng.
Sư đoàn đặc chủng Báo Săn ở Thủy Châu cũng đã nhận được mệnh lệnh, mấy trăm quân nhân đều mặc tư trang, trang bị đầy đủ vũ khí.
Phó sư trưởng Trần Quân vẻ mặt nghiêm túc đứng đó. Thủ trưởng của Báo Săn đã cau mày, lúc này vẻ mặt nghiêm túc đến dọa người.
- Các đồng chí, cơ hội khảo nghiệm các cậu đã đến rồi.
Trịnh Phương hét lớn.
- Hiểu rồi!
Tất cả các đội viên của Báo Săn cùng hét lên, âm thanh rung trời.
- Xuất phát!
Trịnh Phương vung tay lên, từng chiếc xe mày xanh xếp thành hàng đi ra ngoài
cử. Toàn thể quan tướng của tập đoàn quân thứ hai cũng nghiêm túc đợi
mệnh lệnh bên ngoài.
Tất cả đều đang chờ vì tư lệnh viên căn cứ
còn đang tổ chức hội nghị khẩn cấp. Tất cả các tướng lĩnh của căn cứ
Vịnh Lam Nguyệt đều đang ngồi ngăn ngắn trong phòng hội nghị.
Màn hình sáng lên, Phó chủ tịch ủy ban quân giới Tiền Phong Vân đã xuất hiện trên màn hình.
- Kính chào!
Tướng quân Hầu Bình nói to một tiếng, tuy nói là chỉ trên màn hình nhưng tất
cả các tướng quân đều đứng thẳng ,chào theo nghi thức.
- Các đồng chí, thời khắc khảo nghiệm của các đồng chí đã đến rồi.
Giọng Tiền Phong Vân vang lên trong hội nghị.
Tuy nói là lục soát cứu Diệp Phàm nhưng giữ bí mật được làm rất tốt. Căn cứ Vịnh Lam Nguyệt cũng chỉ các tướng quân biết thân phận Diệp Phàm. Các
đồng chí cấp dưới chỉ nghe lệnh hành động.
Căn cứ Hùng Sơn ở Ngư
Đồng, một con thuyền màu đen lặng lẽ tiến vào độ sâu 2000m. Tư lệnh căn
cứ Tiền Sâm vẻ mặt nghiêm túc tự mình đứng ở vị trí chỉ huy.
- Thằng nhóc, mau tỉnh lại cho tôi.
Một giọng nói giống như tiếng sấm vang lên, Diệp Phàm cuối cùng cũng mở mắt, hai mắt mờ mờ.
Hắn phát hiện Sửu Vô Đoan không ngờ đang cúi sát xuống mặt hắn. Hắn không
khỏi cười khổ một tiếng, trong lòng tự nhủ lần này có lẽ thật sự xong
đời rồi. Rơi vào tay lão già biến thái này, còn có đường sống nào đây?
- Tiền bối bắt tôi đến đây làm gì?
Vẻ mặt Diệp Phàm lãnh đạm hỏi.
- Không ngờ đúng không?
Sửu Vô Đoan cười nhìn Diệp Phàm một cái, vẻ mặt đắc chí.
- Vâng, đúng là không ngờ, thật không ngờ thiên hạ còn có chuyện như vậy, ở phái Hoa Sơn lại gặp được ông.
Diệp Phàm cười khổ một tiếng:
- Tuy nhiên, tôi không biết tiền bối bắt tôi để làm gì? Đối với ông mà nói thì tôi không có chút tác dụng gì.
- Có hay không thì không nói với cậu, đều do tôi quyết định.
Sửu Vô Đoan hừ nói.
- Chúng ta đi đâu?
Diệp Phàm nhìn quanh, phát hiện hình như trong một chiếc xe.
Nhìn kỹ lại, lập tức có chút kinh ngạc, Sửu Vô Đoan không ngờ dùng một chiếc xe quân đội. Tuy nói hai bên đường đều có người kiểm tra nhưng vừa thấy biển số xe này nên đều bỏ qua. Bởi vì đây là biển số tương đối có bất
cập. Diệp Phàm thiếu chút nữa tức nổ mũi.
- Thế nào thằng nhóc,
tôi nghĩ cũng chu đáo chứ? Bất luận cậu có năng lực thế nào, ai dám ngăn cản chiếc xe này của chúng ta. Ha ha, xe tư lệnh viên thật là hoàng
tráng…
Sửu Vô Đoan cười ha ha không ngừng.
- Chúng ta đi đâu đây?
Diệp Phàm hỏi.
- Hỏi nhiều như vậy để làm gì, cậu cứ thành thật cho tôi là được, nói cách khác, cậu phải hiểu thế nào là đau khổ rồi.
Sửu Vô Đoan nghiêm mặt nói.
- Tiền bối sao phải làm khó một người luyện võ cấp thấp như tôi?
Diệp Phàm hỏi.
- Cấp thấp, cậu thật nguy hiểm, không ngờ có thân thủ thập đẳng người thứ hai. Khi tôi bằng tuổi cậu mới là cửu đẳng. Thế nào cậu nhóc, có thể
suy xét một chút việc gọi một tiếng sư phu?
Sửu Vô Đoan nói.
Diệp Phàm thiếu chút nữa phải bật cười, không thể tưởng được lão Sửu muốn nhận hắn làm đồ đẹ.
- Tôi có sư phụ.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Sư phụ của cậu có tác dụng quái gì, có lẽ cũng chỉ trên dưới thập đẳng. Ngẫm lại, đi theo tôi lăn lộn cũng có nhiều chỗ tốt.
Sửu Vô Đoan khinh thường nói.
- Tốt, có gì tốt?
Diệp Phàm hơi hứng thú hỏi.
- Nhìn xem đây là cái gì?
Sửu Vô Đoan đem cái hộp tinh xảo ném ra trước mặt Diệp Phàm. Diệp Phàm mở
ra, lật lớp lụa lên, phát hiện trong đó là một toàn cốt tháp bảy tầng.
Tháp này cũng không có gì khác biệt với tòa tháp bình thường chẳng qua là được điêu khắc bằng xương thôi.
Tuy nhiên, đôi mắt ưng của Diệp Phàm vẫn phát hiện manh mối, trên đỉnh tháp có khảm một viên đá quý màu đỏ. Viên đá quý trong suốt, không có một
tia tạp chất nào.
Mặc dù Diệp Phàm dùng đôi mặt chim ưng phóng
đại thêm nhiều lần vẫn không phát hiện bất kỳ tạp chất gì. Chỉ riêng
viên đá quý này bán trên thị trường giá đã không dưới mười triệu.
Hơn nữa, bên cạnh của tháp còn lưu lại dấu của ấn triện. Nhìn kỹ, có khắc
dấu ấn của Tông Ái Tân Giác La. Đây không phải là danh hiệu chính thức
của Ung Chính.
- Đây là Đế vương giám?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên, có người gọi là Đế vương giám, thật ra còn có một biệt
hiệu. Trong thiên hạ cũng không có mấy người biết. Nếu không, phái Hoa
Sơn đã sớm bị người ta đạp bằng.
Sửu Vô Đoan vuốt cằm, hơi có vẻ đắc chí nói.
- Hả, còn hỏi là gì?
Diệp Phàm vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi.
- Tháp huyết tích.
Sửu Vô Đoan nói.
- Tháp huyết tích? Có tên đầy sát khí như vậy có lẽ là có lai lịch?
Diệp Phàm hỏi, dù sao cũng chạy không thoát, chi bằng cùng lão già này tâm sự một chút cho thoải mái, xem có cơ hội trốn không.
- Đương nhiên có tác dụng. Huyết Trích Tử cậu đã từng nghe nói qua?
Sửu Vô Đoan hừ nói.
- Huyết Trích Tử, người ta đều nói Huyết Trích Tử là tổ chức đặc vụ của
Hoàng đế Ung Chính. Sử dụng chính là một loại ám khí, giống lồng chim.
Chuyên môn lấy đầu của kẻ thù từ xa. Vật này thả ra thì dùng nội tức
khống chế, sau khi mở ra lấy đầu của người ta, xé cho chảy đầy máu sẽ
thu về. Hơn nữa có một bộ chuẩn, tôi có một cái mô phỏng.
Diệp Phàm nói.
- Bọn họ chỉ biết một và không biết hai đấy thôi.
Sửu Vô Đoan lắc đầu.
- Chẳng lẽ còn có bí mật mà người ta không biết?
Diệp Phàm hào hứng hỏi.
- Đương nhiên, Huyết Trích Tử có tác dụng lấy đầu người từ cự ly xa.
Nhưng nó còn có một tác dụng khác. Bởi vì, phối hợp với Huyết Trích Tử
còn có một độc dược kịch độc.
Sửu Vô Đoan nói.
- Độc dược? Còn có cái này sao? Hình như có chút mâu thuẫn. Nếu độc dược thì có gì tốt?
Diệp Phàm có chút không hiểu.
- Cậu thì biết gì, độc dược đương nhiên cũng có tính tốt. Tính độc của
độc dược nếu được phối chế tốt có thể rất quý. Bởi vì độc dược tốt có
thể cứu người. Hơn nữa hiệu quả rất tốt. Tuy nhiên, cũng quá khó để chế
biến.
Sửu Vô Đoan có chút tiếc nuối lắc lắc đầu.
- Tôi hiểu
rồi, tiền bối trước đây đã sống trong hầm Xà Quật ở Tam độc mấy chục
năm. Mỗi ngày làm bạn với rắn độc, nếu nói là không trúng độc là không
thể nào. Giống như Xa Nhất Đao, ông ấy chỉ có thể sống hai năm thôi. Có
lẽ tiền bối sống trong độc lợi hại hơn.
Diệp Phàm hỏi.
- Thông minh!
Sửu Vô Đoan khen ngợi một câu, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái nói:
- Hiện giờ đã biết lý do tôi bắt cậu rồi chứ?
- Đoán được một chút, chẳng lẽ tháp Huyết trích liên quan đến tổ chức
Huyết Trích Tử của Ung Chính? Tiền bối muốn tìm loại độc tốt này để giải độc trên người?
Diệp Phàm nói.
- Cậu chỉ đúng một phần, còn
một phần chưa đúng. Độc dược tốt cũng cần, nói như thế nào nhỉ, dùng từ
ngữ hiện đại mà nsoi chính là cần một chất xúc tác mới có thể có tác
dụng. Nếu không, mặc dù cậu có chất độc tốt này cũng không phát huy được tác dụng.
Sửu Vô Đoan cười nói.
- Chất xúc tác? Chẳng lẽ tôi chính là chất xúc tác đó sao?
Diệp Phàm hiểu ra một chút.
- Quá thong minh. Đúng rồi.
Sửu Vô Đoan cười ha ha hai tiếng, nhìn Diệp Phàm từ đầu đến chân giống như
đang ngắm một cô gái. Diệp Phàm không khỏi nổi da gà khắp người.
- Tôi không hiểu tôi sao có thể thành chất xúc tác được?
Diệp Phàm chép miệng hỏi.
- Cậu không phải là người có sẵn độc trong người sao? Không đúng, cậu chỉ có thể gọi là nửa người độc. Lúc trước Tông Vô Thu muốn lợi dụng chi
độc hùng hồn trên bàn tay của tổ tông luyện thành người độc.
Nhưng, có lẽ là trong đó đã xảy ra biến cố gì đó, khiến cho không luyện thành
người độc mà lại tạo điều kiện cho cậu thành người độc.
Làm cho
cậu trở thành một người có thể là người độc cũng không phải là người
độc. Người như thế lại khó tìm, làm xúc tác là thích hợp nhất.
Đến lúc đó tìm được thuốc trong Huyết Trích Tử rồi cho cậu ăn vào, rồi dùng nội tức truyền cho tôi sẽ giải được độc trên người tôi.
Cậu nhóc, chỉ cần cậu phối hợp không chừng tôi vui vẻ có thể giữ lại cái mạng nhỏ của cậu.
Nói cách khác, cậu sẽ biết được cuộc sống mà sống không bằng chế.
Sửu Vô Đoan hung hăng nói.
- Ha ha, nếu như không có sự phối hợp của tôi thì cùng lắm chúng ta chết.
Diệp Phàm thản nhiên cười, cảm thấy vẫn nên thừa dịp.
- Cùng chết, cậu nhóc nghĩ hay thật. Tôi không thể nào cùng chết với cậu. Tôi bị nhốt trong Xà Quật mấy chục năm chưa từng hưởng thụ cuộc sống,
hiện giờ đúng là thời điểm hưởng thụ. Đến lúc đó có thuốc chữa bệnh
chính là thời điểm hưởng thụ của tôi.
Sửu Vô Đoan lắc lắc đầu nhắm mắt ngồi xuống.
Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng nhìn xung quanh, tuy nhiên, biết đã bị Sửu Vô
Đoan bắt mà muốn chạy trốn thì không thể nào. Một cái tát của người ta
cũng có thể giết anh.
Không lâu sau, không ngờ một chiếc xe tư nhân mang đến một chiếc máy bay tư nhân nhỏ.
Việc này chứng tỏ Sửu Vô Đoan ở trong Xà Quật mấy chục năm nhưng vẫn có thể có cách như thế, người này đúng thật là lợi hại.
Diệp Phàm thầm thán phục không thôi. Nhìn lên trời hỏi:
- Tiền bối muốn mang tôi đi đâu?
- Nói dông dài cái gì?
Sửu Vô Đoan bất mãn hừ một tiếng, sau đó đứng dậy. Không lâu, Diệp Phàm cảm thấy Sửu Vô Đoan chọc một cái liền hôn mê bất tỉnh.