Tổng Giám đốc Cam thật sự cũng xui xẻo, tuy nhiên, hiện giờ mọi chuyện đã qua. Nghe nói cô ấy cũng đã tỉnh táo lại. Hơn nữa, tôi còn nghe người ta nói Tập đoàn Vinh Quang cũng là do Chủ tịch Diệp cứu sống. Chủ tịch Diệp thực sự là cứu tinh của chúng ta. Nếu tập đoàn Vinh Quang đồng ý đầu tư thì nhà máy của chúng ta không thể không phát triển.
Lão Trương có vẻ cũng hơi đắc ý.
- Đúng, đúng, đúng. Trước kia Lý Khê Mãn muốn làm gì thì làm. Một nhà máy tốt thiếu chút nữa bị phá sản trong tay y. May mắn là Chủ tịch Diệp đã thực hiện hình thức đầu tư cổ phần. Lão Trương, hiện giờ tôi cũng là cổ đông của tập đoàn đường đấy.
Lão Lý đắc ý cười nói.
- Ông có bao nhiêu cổ phần?
Lão Trương cười thần bí hỏi.
- Ngần này.
Lão Lý giơ sáu ngón tay lên.
- Mới là sáu thôi hử, của tôi là con số này.
Hai bàn tay lão Trương đều giơ cả lên.
- Là ông có tiền chứ tôi cố gắng lắm mới được có được gần sáu chục nghìn. Ông lợi hại thật, không ngờ có thể có được cả trăm nghìn. Nhà máy chúng ta thật là tốt, có tiền hay không có tiền đều có thể làm cổ đông. Ít nhất cũng có một, nhiều thì nghe nói có đến vài chục cổ phần. Chúng ta đều là chủ của nhà máy đường.
Vẻ mặt lão Lý đầy đắc ý nói.
- Điều này chứng minh rằng mọi người tín nhiệm Chủ tịch Diệp và Giám đốc Lam. Nếu là Lý Khê Mãn thì một đồng tôi cũng không dám bỏ ra. Đó không phải là đem thịt để miệng hổ sao.
Lão Trương tức giận nói.
- Nghe nói Chủ tịch Diệp mời một số thành viên bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố. Còn có một số người có tiếng tăm tham gia tổ giám sát tài chính. Phụ trách việc giám sát tài chính của nhà máy đường chúng ta. Trước kia Lý Khê Mãn cũng đã từng làm, nhưng chỉ là hình thức qua loa, đơn giản là để lừa gạt chúng ta. Tuy nhiên, lần này Chủ tịch Diệp đã làm thật. Nghe nói Chủ tịch Diệp rất thanh liêm chưa bao giờ từng tham ô.
Lão Lý nói.
- Đương nhiên, nếu hắn tham lam thì có lẽ cũng không ra tay cứu nhà máy chúng ta. Cứ lấy mấy tỷ ấy nhét vào túi không phải thoải mái hơn sao. Như cái tên Lý Khê Mãn thì đúng là người như vậy. Chủ tịch Diệp và Giám đốc Lam hoàn toàn không phải thế. Mỗi tuần bộ phận tài vụ của Tập đoàn đều phải báo cáo các hạng mục thu chi cho các cổ đông. Cách này rất tốt, vừa giữ lời với cổ đông vừa tạo điều kiện thúc đẩy sự phát triển của nhà máy.
Vẻ mặt lão Trương đầy xúc động nói.
Nhà máy mới vẫn còn ngổn ngang. Tuy nói đã dọn dẹp nhưng vẫn có vẻ rất lộn xộn. Tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm có nói, không quan trọng, cứ để các lãnh đạo nhìn thấy chúng ta đang tích cực xây dựng.
Cuối cùng chỉ dọn một khu đất trống ở trụ sở làm việc của nhà máy để làm chỗ cắt băng khánh thành. Hai giờ chiều, đoàn người Phó bí thư cuối cùng cũng đã đến thành phố Đông Cống.
Đoàn đi cùng còn có Phó bí thư Tỉnh ủy Tằng Cửu Thiên và Phó chủ tịch thường trực tỉnh Trịnh Thăng Đông. Tiếng tăm không thể nói là thiếu oai nghiêm, góp mặt đều là các lãnh đạo hàng đầu tỉnh uỷ.
Đoàn người của Diệp Phàm do Y Cao Vân đang tạm thời chủ trì công tác của Thành ủy dẫn đầu đến cầu Dương Tử tiếp giáp giữa Lang Châu và Đông Cống để đón Bí thư Tỉnh ủy Phó Quốc Vân
Cầu Dương Tử đã được dọn dẹp sạch sẽ, nghe nói là đón Phó bí thư Tỉnh ủy. Lãnh đạo thành phố Lang Châu cũng nghe phong thanh nên cũng đến góp vui.
- Ha ha, lão Y, anh đến muộn đấy nhé.
Y Cao Vân vừa bước xuống xe đã nghe tiếng nói vang lên phía đối diện. Diệp Phàm quay mặt ra nhìn thì phát hiện một người trung niên to béo, lại còn để râu dài. Người này chính là Bí thư Thành ủy Lang Châu, Cổ Bang.
- Anh Cổ, sao hôm nay anh cũng có nhiệm vụ này thế?
Y Cao Vân vẻ mặt kinh ngạc nói đùa một câu. Biết Bí thư Cổ Bang đến đây chỉ là để góp vui nhưng lão ta vẫn nhân cơ hội này muốn gây sự.
- Ha ha, chúng tôi tới xem cảnh tượng náo nhiệt. Đông Cống các anh vui đón lãnh đạo cũng không cấm chúng tôi đến xem chứ ? Việc này cũng hơi quá đáng đúng không nào?
Cổ Bang mặt dày cười một tiếng bắt tay Y Cao Vân.
- Sao anh lại nói vậy?
Y Cao Vân nói.
- Trước đây một thời gian, Chủ tịch Chúc có xuống thăm. Hôm nay Phó bí thư Tỉnh ủy cũng đến đây. Anh xem xem Lang Châu chúng tôi xét về các chỉ tiêu thì không kém các anh chỗ nào cả.
Sao không thấy lãnh đạo tỉnh xuống thăm. Lần trước chủ tịch Chúc muốn đến thành phố Đông Cống các anh, nên cũng tiện bề đã đến thăm Lang Châu.
Ai cũng biết Chủ tịch tỉnh bận nhiều việc. Chúng tôi trông lên trông xuống, cuối cùng người ta chỉ dừng xe trên đường ngó qua một chút rồi đi. Đáng tiếc.
Cổ Bang cười cười.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm thấy người này giống như đang khoe khoang thành phố Lang Châu đứng thứ 9 trong số 10 khu hành chính của tỉnh, mà Đông Cống lại xếp nhất từ dưới lên. Người ta đương nhiên cũng khoe sự giàu có của mình.
Lãnh đạo tỉnh lại quan tâm đến thành phố Đông Cống lão Cổ tất nhiên có chút khó chịu. Chủ yếu là do Diệp Phàm vừa đến Đông Cống, Chủ tịch Chúc đã cấp tiền, cấp quyền. Làm cho Cổ Bang không khỏi chua xót trong lòng.
- Chủ tịch Chúc đến giúp chúng tôi giải quyết công việc. Bí thư Cổ biết rõ tình hình của chúng tôi có phải không? Kinh tế của các anh phát triển tốt, không có vấn đề gì thì lãnh đạo đến làm chi. Còn Đông Cống chúng tôi lúc nào cũng cần chỉ đạo, nhắc nhở của lãnh đạo tỉnh. Lãnh đạo đến cũng là chuyện bình thường có phải không? Nếu không, chúng ta chia lượt thì thế nào nhỉ?
Diệp Phàm đứng bên cạnh cười ha hả đáp.
- Cậu là Chủ tịch thành phố Diệp?
Cổ Bang nhìn Diệp Phàm một cái không ngờ đã giơ hai tay ra bắt. Động tác này còn hơi lạ lẫm. Bởi vì vừa rồi Cổ Bang bắt tay với Y Cao Vân cũng chỉ dùng có một tay.
Diệp Phàm thấy thế, trong lòng tuy cũng hơi ngạc nhiên nhưng cũng cười cười mà giơ cả hai tay ra.
Khi bốn tay nắm lại, Diệp Phàm phát hiện vẻ mặt Y Cao Vân đằng đó rất mất tự nhiên. Tuy nhiên, chỉ Diệp Phàm có đôi mắt ưng thì mới phát hiện được.
- Xin chào anh Cổ Bang, tôi là Diệp Phàm của thành phố Đông Cống.
Diệp Phàm cười nói.
- Chủ tịch Diệp, anh khá có danh tiếng ở Lang Châu chúng tôi đấy.
Cổ Bang nhìn Y Cao Vân một cái cười ý nhị nói.
- Không thể nào, nếu nói là ở thành phố Đông Cống có vài người biết tôi là chuyện bình thường. Ở Lang Châu thì là nói quá rồi. Lang Châu là hàng xóm của chúng tôi, ngại quá vì thời gian vừa rồi nhiều việc phải làm nên vẫn chưa đến thăm Bí thư Cổ và Chủ tịch Ninh được. Tôi rất xin lỗi.
Diệp Phàm cười nói.
- Chủ tịch Diệp khiêm tốn quá. Lang Châu chúng tôi thật sự có rất nhiều người biết tiếng anh.
Lúc này Chủ tịch thành phố Lang Châu Ninh Cát vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Tôi thật sự không hiểu, Diệp Phàm tôi thành người nổi tiếng từ lúc nào rồi.
Diệp phàm giật mình, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
- Chủ tịch Diệp có lẽ không hiểu được. Nhà máy đường Dương Xuân của các anh có hơn một ngàn công nhân viên chức đều là người Lang Châu chúng tôi. Đương nhiên, sau hộ khẩu đều chuyển qua Dương Xuân. Mà tập đoàn Vinh Quang cũng có mấy trăm người là người Lang Châu chúng tôi. Tất cả mọi người đều nói tập đoàn Vinh Quang không phá sản đều là do Chủ tịch Diệp. Còn nhà máy đường Dương Xuân thì không cần phải nói thêm nữa.
Cổ Bang ra vẻ khen Diệp Phàm. Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm giác người này cũng không có ý tốt.
“Cổ Bang anh khen ngợi tôi trước mặt nhiều người như vậy, không phải là để Y Cao Vân nghe sao. Như vậy so sánh hai chúng tôi thì Y Cao Vân chẳng phải là vô dụng sao.
Đây không phải là gây chuyện sao.”
- Thế à, tuy tôi chưa đến Lang Châu nhưng tiếng tăm của Bí thư Cổ thì tôi đã sớm nghe như sấm động bên tai.
Diệp Phàm giật mình quyết định đáp lễ một hồi.
- Sao cậu lại nói thế?
Vẻ mặt Cổ Bang nghiêm túc hỏi.
- Rất nhiều người dân Đông Cống đều nói là Bí thư Cổ khi còn đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố Lang Châu đã làm được ba việc lớn. Trong đó hai việc đã được Tỉnh ủy khen ngợi. Ba sự kiện này dân chúng đều ghi nhớ.
Diệp Phàm nhớ ra mấy sự kiện liền cười nói.
Năm đó Cổ Bang đảm nhiệm Chủ tịch thành phố Lang Châu thật sự đã trải qua ba sự kiện lớn. Thứ nhất chính là bê tông hóa đường phố nội thành Lang Châu.
Thứ hai mời được nhà đầu tư đến xây dựng tòa nhà cao 20 tầng. Đối với một thành phố cấp 3 ở Tây Lâm thì coi như đã là cao ốc.
Đương nhiên, đến giờ tòa nhà Lang Châu vẫn là công trình xây dựng tiêu biểu của Lang Châu. Sự kiện thứ ba chính là xây dựng 50 trường tiểu học hi vọng.
Trong đó trường tiểu học hi vọng và tòa nhà Lang Châu thật sự được Tỉnh ủy nhìn nhận. Bởi vì lãnh đạo tỉnh khi đến Lang Châu công tác không ở nhà khách Thành ủy mà ở tòa nhà Lang Châu. Ở thoái mái tất nhiên là cũng có“ăn thịt mềm của người ta”, cũng phải khích lệ vài câu có phải không?
Đương nhiên, sự kiện đầu tiên cũng không nổi tiếng như vậy. Đây là Diệp Phàm cố ý nói ra. Tất nhiên là muốn kích tướng Chủ tịch thành phố Ninh Cát.
Cổ Bang người ta khi làm Chủ tịch thành phố có thể làm ra thành tích huy hoàng như vậy, còn Ninh Cát anh làm Chủ tịch thành phố vài năm cũng không làm ra việc gì. Tất nhiên đồng chí Ninh Cát có khó chịu trong lòng hay không cũng khó nói.
- Đúng vậy, đúng vậy, ba sự kiện lớn cũng là nền tảng để Bí thư Cổ đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy.
Lúc này Ninh Cát quả nhiên có chút chua xót, thản nhiên nói. Ra vẻ tâng bốc Cổ Bang nhưng thật ra mọi người đều nghe ra ý khác trong đó.
- Ha ha, không muốn làm tướng quân thì không thể là lính tốt. Ý Cổ Bang tôi muốn nói là muốn làm lãnh đạo thì phải có chí tiến thủ.
Nếu muốn leo lên đến chức vụ cao, đương nhiên phải trả giá có phải không? Giống như chủ tịch thành phố Diệp. Sau này khi tập đoàn Vinh Quang và nhà máy đường phát triển.
Thì chính là nền tảng để Chủ tịch Diệp đi đến cương vị lãnh đạo quan trọng hơn có phải không?
Cổ Bang cũng không phải tầm thường, ra vẻ đánh trả Chủ tịch Ninh nhưng thật ra lại là công kích Diệp Phàm.
Lúc này, Diệp Phàm nhớ đến một việc mà Vi Lý Quốc từng nói về Cổ Bang.
Năm đó Bí thư Thành ủy thành phố Lang Châu bị điều đi, Cổ Bang là Chủ tịch thành phố đương nhiên muốn thăng chức. Mà Y Cao Vân lúc đó không ngờ cũng ở Lang Châu đảm nhiệm Phó bí thư Thành ủy.
Tất nhiên, đã tiến hành tranh đua chức Bí thư Thành ủy với Cổ Bang. Kết quả thế nào đã rõ.
Nông Cao Vân bị đánh bại. Một mạch rời khỏi Lang Châu đến thành phố Đông Cống đảm nhiệm Phó bí thư Thành ủy. Mà hai người tất nhiên cũng kết oán từ đó.
Đây có lẽ chính là nguyên nhân mà Cổ Bang mượn Diệp Phàm để đả kích Nông Cao Vân. Mà thành phố Đông Cống với Lang Châu vốn cũng có chút tranh chấp từ trước.
Trước kia vùng giáp ranh giữa hai địa phương phát sinh chuyện kéo bè kéo lũ đánh nhau. Mà phân chia ranh giới giữa hai thành phố đến giờ còn chưa xác định, nên tranh chấp càng nhiều hơn.