Ha ha, những việc này đều do bí thư Y lãnh đạo mới hoàn thành được. Diệp Phàm tôi chỉ là trợ thủ thôi.
Diệp Phàm đẩy công lao này sang người Y Cao Vân. Y Cao Vân biết thằng nhóc này làm ơn mà không mất công sức nhưng trong lòng cũng khá thích thú.
Ngoài ra, có chút tự đắc nhìn Cổ Bang một cái cười nói:
- Nói chi vậy, chỉ là tôi nắm chắc phương hướng một chút. Thành tích cụ thể vẫn là do Chủ tịch thành phố làm thôi.
Hai người thi nhau tâng bốc nhau không để ý gì đến Cổ Bang. Sắc mặt người này cứng đờ, có lẽ trong lòng có chút chua xót.
Đúng lúc này, không biết ai hét lên là xe lãnh đạo tỉnh đã đến. Mọi người lập tức lấy lại tinh thần, nghiêm túc hẳn lên.
Cả đám cán bộ đều sửa sang lại quần áo, có đồng chí còn ngồi xổm xuống lấy khăn tay lau lại đôi giầy da vốn thường ngày đã bóng loáng của mình.
Còn các nữ đồng chí thì phản ứng đầu tiên là lấy gương trong cặp ra săm soi, sửa lại đầu tóc… cả đồng chí Diệp Phàm cũng phủi bụi trên người, đứng thẳng lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ra xa.
Không lâu sau, cuối cùng cũng trông thấy đoàn xe hiện ra.
Phía trước là hai chiếc xe Mitsubishi. Trên xe có đèn tín hiệu cảnh sát.
Ở giữa là ba chiếc Audi và mấy con xe tải thương mại.
Thấy Cổ Bang và Y Cao Vân cùng đứng song song, đoàn xe chậm rãi ngừng lại.
Tằng Cửu Thiên xuống xe bắt tay Y Cao Vân. Bởi vì Y Cao Vân chính là tâm phúc của Tằng Cửu Thiên. Hai người thân thiết nói chuyện. Phó chủ tịch thường trực tỉnh Trịnh Đông Thăng bắt tay Cổ Bang.
Vừa mới nói mấy câu, chiếc xe Audi mở cửa. Khuôn mặt Phó Quốc Vân liền ló ra. Mọi người vừa thấy đều ngừng nói chuyện, tất nhiên là đợi chỉ thị của Bí thư Phó.
- Lão Tằng, lão Trịnh chỗ này cách Đông Cống còn một đoạn xa, tôi sẽ không xuống xe. Chúng ta lên xe, đi thôi.
Bí thư Phó nói.
- Vâng, phải nhanh chóng không thì nửa đêm mới về được.
Tằng Cửu Thiên và Trịnh Đông Thăng cũng gật đầu bước về phía xe Audi của mình.
- Đúng rồi, Diệp Phàm đâu?
Lúc này Phó Quốc Vân đột nhiên hỏi. Giọng nói này hơi lớn, mọi người ở đây đều nghe thấy được.
- Bí thư Phó, tôi ở đây.
Diệp Phàm vội vàng đi nhanh về phía xe Phó Quốc Vân.
- Cậu lên xe đi, tôi hỏi cậu một việc?
Phó Quốc Vân bảo Diệp Phàm ngồi lên xe của mình khiến mọi người đều cảm thấy ghen tị.
- Chủ nhiệm Ngưu này, Diệp Phàm có lai lịch gì mà Bí thư Phó thân thiết với hắn như vậy?
Mấy cán bộ đều hỏi Chủ nhiệm Ngưu.
- Cục trưởng Dương, không phải đã rõ ràng sao? Diệp Phàm chắc chắn là người thân cận của Bí thư Phó. Sau này nếu gặp Chủ tịch Diệp chúng ta phải cẩn thận. Đừng để mắc tội với “người tâm phúc” của Bí thư Phó.
Chủ nhiệm Ngưu nhỏ giọng nói.
- Đó là việc tất nhiên rồi, không cần nói đến những việc khác, chỉ cần nhìn Chủ tịch Diệp có thể ngồi lên xe của Bí thư Phó thì đó là vinh dự như thế nào chứ? Nhìn thế thì bí thư Cổ và Bí thư Y cũng không là gì cả.
Cục trưởng Dương nói.
- Việc này đương nhiên, anh xem mặt của Y Cao Vân kia nhìn thì như đang cười nhưng tôi đoán trong lòng anh ta đang khóc. Bí thư Phó không quan tâm đến anh ta.
Vẻ mặt Chủ nhiệm Ngưu như vui vẻ khi người khác gặp họa.
- Không khóc không được, đây là Bí thư Phó đã bỏ qua anh ta. Có lẽ anh ta thật sự muốn ngồi lên vị trí Bí thư Thành ủy Đông Cống là khó khăn. Thật sự, Chủ tịch Diệp trẻ như vậy chắc chắn có chỗ dựa ở Bắc Kinh.
Cục trưởng Dương nói.
- Chủ tịch Diệp rất có khả năng là đại công tử của một gia tộc lớn ở Bắc Kinh. Thường gọi là Thái tử đảng gì đó.
Chủ nhiệm Ngưu dài giọng nói.
Trong lòng Diệp Phàm vẫn hơi chút kích động. Ngồi vào xe bên cạnh Bí thư Phó. Tuy nhiên, Diệp Phàm đã gặp qua rất nhiều trường hợp. Cho nên, vẻ mặt vẫn khá bình tĩnh.
Xe chạy còn Phó Quốc Vân không nói gì cả. Người ta không hỏi, Diệp Phàm cũng không tiện lên tiếng.
- Không tồi đâu, làm ra ba tỷ lận cơ đấy.
Xe chạy được chừng năm phút Phó Quốc Vân mới lên tiếng.
Thật ra, Phó Quốc Vân vẫn quan sát Diệp Phàm. Nhìn qua trẻ tuổi như thế nhưng vẻ mặt hắn bình tĩnh thong dong khiến cho Phó Quốc Vân thầm giật mình.
Phải biết rằng, không có mấy Chủ tịch thành phố cấp 3 nhìn thấy Bí thư Phó của Tỉnh ủy mà không run. Diệp Phàm lại bình tĩnh tự nhiên khiến cho Phó Quốc Vân giật mình.
Biểu hiện như thế có hai tình huống. Một chính là kiêu ngạo, con nghé mới sinh không coi con hổ ra gì. Người giống như thế không phải không sợ mà là không biết nên không sợ. Xét cho cùng chỉ là không hiểu chuyện thôi. Thứ hai là người bình tĩnh như thế là người đã nhiều lần trải qua trường hợp này.
Đã quen với những trường hợp như thế này tất nhiên là không lúng túng nữa. Diệp Phàm là người được Chủ tịch Đường khen ngợi, lại là con rể tương lai của nhà họ Kiều ở Bắc Kinh. Phó Quốc Vân tự biết, Diệp Phàm bình tĩnh chắc chắn thuộc vào loại tình huống thứ hai.
- Ha ha, thưa Bí thư Phó, đây chỉ là một chút may mắn thôi. Vả lại nhà họ Tô cũng không muốn Tô Trang Thành vào tù. Cho nên, đành để Đông Cống chúng ta có thêm chút tiền.
Diệp Phàm mỉm cười nói, vẻ mặt không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh. Trong lòng biết là Chủ tịch Chúc đã báo cáo chuyện Đông Cống với Phó Quốc Vân.
Phó Quốc Vân thầm khen ngợi. Từ nhà họ Kiều đi ra dù sao cũng có khác biệt. Dù sao cũng là hổ phụ sinh hổ tử, chuột sinh ra đã biết đào hang.
- Chút tiền này rất tốt. Tiểu Diệp, cậu đã làm được việc tốt vì nhân dân Đông Cống rồi đấy.
Phó Quốc Vân đầu tiên là công nhận thành tích của Diệp Phàm. Nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói tiếp:
-Bước tiếp theo cậu có kế hoạch gì chưa?
- Tài chính của nhà máy đường đã mạnh, kế hoạch tiếp theo của tôi là làm mạnh hơn nữa. Ngoài ra, chúng tôi đã tìm được kỹ thuật sản xuất đường mới. Một khi đã hoàn thiện thì tập đoàn sản xuất đường của Đông Cống chúng ta có thể cung cấp cho cả tỉnh rồi đến cả nước. Có thể xuất khẩu cả ra nước ngoài. Việc xây dựng trung tâm thành phố Đông Cống cũng đã bắt đầu…
Diệp Phàm báo cáo.
- Ừ, ý tưởng tốt lắm. Tuy nhiên, trong công việc thực tế cậu hẳn là gặp không ít khó khăn.
Phó Quốc Vân hỏi.
- Việc này ….làm việc gì cũng phải gặp khó khăn. Làm việc lớn khó khăn đương nhiên càng nhiều. Không làm gì thì mới không gặp khó khăn. Tuy nhiên, trời sinh ra tôi là người thích làm việc, ha ha.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, sự thật là như thế.
Phó Quốc vân có lẽ đồng cảm, không ngờ thở dài. Ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Tiểu Diệp, cậu cũng đã bước ra khỏi tình trạng khó khăn rồi đấy.
Xây dựng nhà máy đường và trung tâm thành phố đều đã khởi công. Thế phát triển rất tốt. Như vậy đi, trong phạm vi thành phố Đông Cống cậu có thể đề xuất yêu cầu đối với tôi.
Coi như là Phó Quốc Vân tôi thưởng cho khoản 3 tỷ của cậu đi. Nói thật, 3 tỷ, ngay cả với tôi cũng là một khoản không nhỏ.
Diệp Phàm nghe thế tất nhiên trong lòng vui vẻ. Tuy nhiên, yêu cầu cũng không tiện tăng lên. Nếu đề xuất quá mức có lẽ sẽ để lại ấn tượng tham lam không tốt với Phó Quốc Vân.
Yêu cầu quá ít lại không muốn. Làm thế nào để nắm chắc cơ hội này cũng chính là để Phó Quốc Vân đồng ý mà không ác cảm thì cũng khá khó khăn. Thấy Diệp Phàm suy nghĩ, Phó Quốc Vân cũng không nói gì, cho hắn một thời gian nhất định.
- Có thể cho Phó bí thư Đảng ủy nhà máy đường, Tổng Giám đốc Lam Tồn Quân kiêm thêm chức Phó Bí thư Thành ủy không ạ?
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, cậu nói lý do một chút xem nào?
Phó Quốc Vân nheo nheo mắt hỏi. Trong lòng có chút thất vọng, nhưng đồng thời cũng khen ngợi người này.
Ban đầu cho rằng Diệp Phàm sẽ đưa ra một yêu cầu rất cao. Ví dụ như có thể trao cho hắn quyền chủ trì công tác của Thành ủy. Không thể tưởng tượng được hắn lại có yêu cầu như thế này.
Đương nhiên chuyện Lam Tồn Quân bước vào thường vụ Thành uỷ là tính toán của Diệp Phàm. Phó Quốc Vân vừa nghe đã hiểu ngay. Đơn giản là tìm sự giúp đỡ trong hội nghị thường vụ, để triển khai công tác thuận lợi thôi. Việc này cũng là việc mà Diệp Phàm cần nhất lúc này
- Giám đốc Lam là nhân vật số hai của nhà máy đường nhưng trên thực tế là nhân vật số một. Tôi giao toàn bộ nhà máy đường cho anh ta. Làm Chủ tịch thành phố Đông Cống tôi cũng không có thời gian theo dõi sát nhà máy đường có đúng không? Hơn nữa, Lam Tồn Quân làm một Tổng giám đốc hưởng đãi ngộ như Giám đốc sở. anh ta có thể vào hội nghị thường vụ thì cũng có lợi cho sự phát triển của nhà máy đường.
Nhà máy đường dù sao cũng xây dựng ở thành phố Đông Cống. Hơn nữa là công ty cấp dưới của Ủy ban nhân dân thành phố. Trong chế độ của chúng ta, bí thư cũng biết, người làm việc thì ít nhưng người thích vung tay múa chân thì nhiều. Nên tôi lo Giám đốc Lam phải ứng phó vất vả.
Vì sao rất nhiều doanh nghiệp nhà nước đã phá sản, chính là vì nhiều người tìm đến vòi vĩnh. Tôi nghĩ nếu cho Lam Tồn Quân một chức Phó bí thư Thành ủy, những người đến đòi tiền cũng phải suy nghĩ có phải không?
Diệp Phàm nói rất đường hoàng.
Phó Quốc Vân tất nhiên sẽ không tin những lời hắn nói. Thầm nghĩ, người có quyền lớn nhất ở tập đoàn đường là Chủ tịch thành phố cậu, ai dám ăn gan hùm tim gấu đến đấy đòi tiền?
Tuy nói là công ty thuộc Ủy ban nhân dân thành phố nhưng Ủy ban nhân dân thành phố cũng là do Diệp Phàm lãnh đạo. Phó chủ tịch thành phố đến đòi tiền cũng không thể.
- Ha ha, đồng chí Tiểu Diệp nói cũng đúng.
Phó Quốc Vân cũng không trả lời ngay.
Mấy phút sau Phó Quốc Vân lại hỏi:
- Tiểu Diệp, chỉ một nhà máy đường và xây dựng trung tâm thành phố thì không thể phát triển thành phố Đông Cống.
Không có kinh tế phát triển mạnh là không thể xây dựng Đông Cống thành tỉnh mạnh ở biên giới Tây nam.
Mặc dù là nhờ quan hệ cậu có được sự giúp đỡ của thành phố Tân Môn và thành phố Thủy Châu còn cả tập đoàn Lô thị nữa.
Nhưng khi xây dựng xong cũng chỉ là thành phố trống không. Một thành phố phải có sức sống, đó là con người. Thành phố không chỉ là những tòa nhà mà phải đông đúc dân cư.
Muốn thành phố Đông Cống có đủ sức sống, con người là yếu tố quan trọng nhất. Làm sao để thu hút nhân tài có trình độ cao, cũng là một trong những nhiệm vụ quan trọng của Đông Cống.