Quan Thuật

Chương 211: Chương 211: Biện pháp xử lý hương diễm.




- Có đúng như vậy không bí thư Hạ?

Diệp Phàm quay sang hỏi Hạ Nhã Trinh, mùi nước hoa phảng phất trên người cô, kèm theo chút mùi mồ hôi phụ nữ thơm dịu làm người khác cảm thấy miên man bất định .

Thật ra thì ngồi như vậy Diệp Phàm cũng cảm thấy rất bất an, ngay cả khẽ động cũng phải cảnh giác bởi vì chỉ cần quá đi một chút là có thể sẽ đụng vào bộ ngực cực lớn của Hạ Nhã Trinh.

Diệp Phàm cũng không phải là sắc lang nên lúc này cũng cảm thấy hơi hối hận vừa rồi quá nghịch ngợm, tuy nhiên đã cưỡi lên lưng hổ rồi thì cũng không thể đi xuống, chỉ biết cẩn thận mà thôi.

- Ừ! Y nói không sai. Ai! Tôi cũng chỉ là hết cách thôi

Không phải là không trả tiền cho bọn họ, nguyên mặt tiền tầng một và tầng hai tòa nhà này đã cho trạm thủy điện ở suối Thủy Trúc thuê lại..

Lúc đầu thì cũng nói hay lắm, lần trước thanh toán được 5 vạn, sau khi chúng tôi xây xong thì giám đốc Phạm Trọng Dương của bọn họ ra nước ngoài an dưỡng 5 tháng, sau khi trở lại thì nghe nói là xã Khanh Hương sẽ sáp nhập vào thị trấn Lâm Tuyền, rút toàn bộ trụ sở ở đây đi vì thế không định thuê nữa, phần tiền còn lại cũng không thanh toán, lúc trước thì chúng tôi theo yêu cầu của bọn họ nên trang bị các phòng được lắp đặt rất tốt mà chỉ mới thanh toán được năm vạn đồng

Tôi cũng đã mấy lần đi tìm bọn họ để đòi thanh toán hết, nhưng người ta đâu có để ý.

Tôi cũng thực sự hết cách

Sau đó lại xin được chỗ khác được mấy vạn, vốn định trả cho bọn họ một chút thì lại đúng lúc nợ lương giáo viên mấy tháng cần thanh toán nên phải chuyển đi.

Hạ Nhã Trinh nhíu mày, cảm thấy cái ghế rất chật chội, trong lúc vô tình lại nhích sang Diệp Phàm.

Lúc này thì có thể cảm nhận hai cái mông đang ép chặt vào nhau, Hạ Nhã Trinh đang lo nghĩ nên cũng không để ý lắm, nhưng anh Trư Diệp Phàm thì bắt đầu bốc hỏa.

Hơn nữa từ mùi hương thanh thuần từ Hạ Nhã Trinh toát ra làm cái bên dưới bắt đầu vọng động.

Tuy nhiên anh Trư vẫn rất bình tĩnh vận dụng Thanh tâm quyết của sư phụ Phí vận khí với tốc độ cao đè ép nó xuống, thầm nghĩ, “ Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa là không dám đứng lên rồi.”

Đã vậy thì cứ ngồi thêm chút nữa cho an toàn, Diệp Phàm trầm tư suy nghĩ, “ Người ta tới đòi tiền thì cũng là bình thường, thiếu nợ thì phải trả tiền cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Chẳng qua là phương pháp này rất cực đoan, xã Khanh Hương là một xã nghèo, lấy đâu ra chừng đó tiền, mà đừng nói là xã này, ngay như thị trấn Lâm Tuyền cũng vậy thôi .

Dù sao cũng phải tìm cớ gì đó để giải quyết cho xong chuyện này.

Hơn nữa lúc này mình lại cảm thấy Hạ Nhã Trinh rất đáng yêu

Cô nàng cứ giơ mắt ra nhìn mình, chờ đợi nhân vật số ba của thị trấn Lâm Tuyền biểu hiện hành động hảo hán cứu mĩ nhân.

Nếu qua chuyện lần này thì hợp tác về sau chắc cũng thuận lợi.

Mình giúp Hạ Nhã Trinh, cô ấy cũng là một trong bảy đảng ủy viên của Lâm Tuyền sau này muốn làm chuyện gì thì cũng có thể dựa vào mình, cũng tương đương với việc mình có thêm một phiếu.

Giúp! Không phải là không thể giúp.”

Diệp Phàm nhanh chóng tính toán trong đầu, xong xuôi thì mở miệng:

- Như vậy đi, ông chủ Phí, chuyện này anh cũng nghe rồi đấy, không phải bí thư Hạ không muốn đưa tiền, mà là trạm thủy điện Trúc Thủy không thực hiện hợp đồng.

Tôi chuẩn bị đi trạm phát điện một chuyến, nếu có thể đòi được tiền sẽ đưa bí thư Hạ trả cho các anh.

Nếu tạm thời chưa lấy được tiền thì sau này việc xây dựng ở thị trấn Lâm Tuyền sẽ phân một chút cho các anh nhận thầu, dĩ nhiên chất lượng phải bảo đảm, vậy xem thế nào? Hơn nữa tòa nhà trụ sở xã vẫn còn đây không chạy đi đâu. Bốn người các anh có thể bàn bạc một chút, bí thư Hạ tạm thời không có tiền, các anh có trói người cũng vô dụng.

Hơn nữa còn là trái pháp luật, định vào cục cảnh sát à?

Mấy người Phí Mông tụ lại thương lượng rồi cuối cùng nói:

- Bí thư Diệp, anh nói sau này việc xây dựng ở thị trấn Lâm Tuyền có thể giao cho chúng tôi bao nhiêu

Dĩ nhiên chất lượng tuyệt đối không thành vấn đề, cũng không phải là xây cất quân sự, anh có thể hỏi bí thư Hạ tòa nhà này xây ra sao? Chuyên gia trên huyện cũng đã cấp giấy chứng nhận rồi.

Bọn họ thật ra thì không ngốc, đã sớm nghe nói Phó bí thư Diệp ở thị trấn Lâm Tuyền là tay cầm trọng quyền.

Chỉ riêng việc sửa đường thôn đập Thiên Thủy cũng đã là một con số rất lớn rồi, hơn nữa hạng mục xây dựng của Lâm Tuyền sau khi sáp nhập cũng sẽ rất nhiều.

Nghe nói nguyên nhà máy giấy Ngư Dương cũng sẽ di dời, lợi ích này đúng là rất lớn, giờ vị tài thần này đã mở miệng còn không nhân cơ hội mà bày tỏ.

Đắc tội xác định không có quả ngon để ăn, vừa không lấy được tiền ở chỗ Hạ Nhã Trinh vừa đắc tội với tài thần thì thảm rồi.

Những người chủ thầu này có ai là không có sạn trong đầu, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc đó.

- Được! Tuy nhiên cũng không thể nào cho các anh xây công trình quá lớn, dù sao các anh cũng chỉ là những nhà thầu nhỏ.

Tuy nhiên số lượng xây cất tuyệt sẽ không ít hơn chỗ bí bí thư Hạ.

Diệp Phàm cười nói.

Sau khi đám đông giải tán, Hạ Nhã Trinh bỗng nhiên bỗng nhiên mềm nhũn, cả người giống như bị rút gân vậy, thoáng cái đã dựa hẳn vào Diệp Phàm làm hắn tưởng bở, nghĩ rằng có phải Hạ Nhã Trinh cảm động nên tự lấy thân mình báo đáp, vừa nhìn sang thì giật bắn mình

Sắc mặt của Hạ Nhã Trinh trắng bệch như tờ giấy, ngay cả đôi môi cũng đều tím tái, cả người run bần bật, chắc là khẩn trương quá độ hao tổn tinh lực mà mất nước.

- Làm sao vậy bí thư Hạ?

Diệp Phàm vội vàng đỡ cô lên xe rồi bảo Tề Thiên chạy thẳng vào trạm xá xã Khanh Hương.

- Cháu họ, chuyện này bị một tên tiểu tử họ Diệp quấy nhiễu rồi.

Phí Mông gọi điện thoại kể hết chuyện, thậm chí còn mô tả kỹ lưỡng việc Diệp Phàm ngồi chung một cái ghế với Hạ Nhã Trinh.

- Gian phu dâm phụ, Hạ Nhã Trinh bình thường không phải rất kiêu ngạo sao? Ông mày tặng hơn mười bó hoa tươi cũng ném vào thùng rác, làm thế nào mà hôm nay lại ôm người ta rồi.

Diệp Phàm! Con mẹ ngươi cứ chờ đó! Vậy đồn trưởng Lôi thì thế nào?

Con trai của trưởng ban tổ chức Phí Mặc là Phí Vũ Vân gầm lên một tiếng rồi cầm lấy cái chén trà ném toẹt xuống đất vỡ tan tành, hô lớn:

- Diệp Phàm, có ông thì không có mày, dám đoạt người phụ nữ của ông, xem mày ăn phải thuốc gì rồi.

- Biểu hiện của đồn trưởng Lôi cũng được, y giả vờ ngăn cản chúng tôi rồi rút lui.

Tuy nhiên nghe nói là bọn họ sẽ đến trạm điện Trúc Thủy lấy tiền, chuyện này muốn chơi ngầm thì e khó.

Phí Mông nói.

- Muốn tiền à, có tiền cái rắm cho bọn hắn ấy. Hiện giờ xã Khanh Hương đang chuẩn bị rút lui, trạm điện đó điên hay sao mà muốn thuê một cái tòa nhà trống trơn.

Điểm này không cần lo lắng, tuyệt đối là sẽ không đòi được tiền.

Phí Vũ Vân nói rất chắc chắn.

Hạ Nhã Trinh sau khi đến bệnh viện uống một lọ thuốc bổ, nghỉ ngơi nửa giờ thì đã khá lên rất nhiều, qua một lát nói:

- Xin lỗi rồi Phó bí thư Diệp, tôi ổn rồi, chỉ là hơi choáng một chút do đứng quá lâu thôi.

Giờ không còn chuyện gì thì về thôi. Các anh từ xa đến là khách, chuyện hôm nay còn phải cảm ơn các anh, tôi ở đây nên là chủ mời cơm nhé.

- Ha ha, vậy cô cứ về trước nghỉ ngơi đi.

Tôi sẽ đi trạm điện Trúc Thủy một chuyến, xem có thể thuyết phục được người ta trả tiền hay không.

Có thể lấy được tiền thì tốt, còn nếu không thì cũng đến đó xem một chuyến.

Diệp Phàm cười nói.

- Để tôi cùng đi với các anh, chuyện này cũng là do tôi mà ra, nếu không đi thì cũng không xong rồi.

Trạm điện Trúc Thủy cách xã Khanh Hương chúng tôi chưa đầy ba cây số, rẽ một cái là đến. Tuy nhiên không biết là giám đốc Phạm có ở đó không, để tôi gọi điện thoại hỏi trước.

Hạ Nhã Trinh nói.

- Không cần đây, nếu không gặp thì coi như đi chơi mà! Tề Thiên, lái xe.

Diệp Phàm cười nói.

Hắn phát hiện thấy Hạ Nhã Trinh rất điềm đạm nho nhã, một cô gái như vậy có thể làm bí thư ở một xã nghèo như vậy, đúng là rất có năng lực.

Trạm điện Trúc Thủy nằm ở thượng du của xã Khanh Hương, không lâu xe đã đến, từ xa đã thấy mấy cái tuôc bin khổng lồ nằm nghiêng nghiêng ở sườn núi.

Nghe nói kinh phí đầu tư trạm phát điện này cũng khá lớn, đã bỏ ra hơn sáu ngàn vạn, hình thức đầu tư của trạm thủy điện này là công tư hợp doanh, cổ phần khống chế thuộc về tập đoàn thủy điện thành phố Mặc Hương .

Vì thế nên trạm điện này nói là xí nghiệp nhà nước cũng không phải, nhưng cơ cấu bên trong nó lại tuân thủ các cấp bậc hành chính.

Ví dụ như giám đốc Phạm của trạm điện chính là một cán bộ cấp phó phòng, còn là phó chủ tịch của tập đoàn thủy điện thành phố Mặc Hương.

Ngay cả tập đoàn này cũng là hình thức công tư hợp doanh, bên trong cũng có tư nhân góp vốn, vừa có cổ phần của nhà nước cho nên tình huống ở đây hơi phức tạp, có chút hỗn loạn.

Bởi vì trạm thủy điện Thủy Trúc ở xã Khanh Hương cùng trạm thủy điện Xa Hồ ở thị trấn Lâm Tuyền và trạm thủy điện Cảnh Đáng đều là do tập đoàn thủy điện thành phố Mặc Hương giữ cổ phần khống chế.

Tổng đầu tư của ba trạm này là 1 tỷ 400 triệu, cũng coi là hạng mục lớn trong lĩnh vực thủy điện.

Để dễ dàng cho tập đòan thủy điện thành phố Mặc Hương quản lý nên đã phái phó chủ tịch tập đoàn xuống để làm giám đốc ba trạm điện này, thật ra thì ba trạm thuỷ điện đều có trưởng trạm và phó trạm trưởng.

Ở đây gồm có phòng làm việc của chủ nhiệm, chủ tịch công đoàn, hội phụ nữ, bí thư các phòng ban. Bình thường Phạm Trọng Dương đều ở thành phố Mặc Hương, một tháng thì cũng vài lần đến kiểm tra và triển khai công việc.

Sau khi tiến vào trạm phát điện thì cả mấy người đi thẳng vào phòng làm việc của Phạm Trọng Dương

- Ha ha, bí thư Hạ tới, lâu lắm mới tới a, hôm nay phó chủ tịch Phạm có mặt ở đây đấy, nếu đã đến đây thì ở lại ăn cơm tối đi.

Một người đàn ông trung niên có cái bụng bia từ trong phòng đi ra, xem ra trước kia y thường xuyên giao tiếp với bí thư Hạ nên rất quen thuộc.

- Tốt lắm, tôi cũng đang tìm phó chủ tịch Phạm có việc đây, đúng lúc rồi.

Hạ Nhã Trinh cười tươi rồi mang theo ba người Diệp Phàm đến thẳng phòng làm việc của phó chủ tịch tập đoàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.