Quan Thuật

Chương 210: Chương 210: Một cái ghế ngồi hai cái mông.




- Bí thư Hạ, hôm nay không đem tiền đưa cho chúng tôi thì cô đừng mơ rời đi, mọi người nói có đúng hay không?

Một người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục nhiều nếp nhăn ở trong đám đông vung tay hô to.

- Đúng thế, chúng tôi muốn tiền!

Mấy trăm người hò hét trợ uy .

- Bí thư Hạ, cô cũng thật quá đáng, công việc thì hoàn thành hôm tháng sáu mà giờ đã sang năm mới rồi vẫn chưa trả tiền.

Hôm nay không nhìn thấy tiền chúng tôi sẽ ở đây với cô

Cô đi đâu chúng tôi theo tới đó, chúng tôi cũng không sợ những cảnh sát này, chúng tôi không đi gây chuyện, chúng tôi chỉ muốn lấy tiền của mình.

Một người có đôi mắt ti hí đi một đôi giày hiệu Giải Phóng đã nứt toác ra đế vào.

- Ông chủ Dương, kể cả người ta đi nhà cầu ông cũng đi theo, ngủ cũng ngủ cùng đi, ngủ với bí thư xã, sảng khoái biết chừng nào chứ.

Một tên thanh niên đầu trọc lốc tướng mạo hung dữ cười phá lên dâm đãng.

- Ha ha ha, đúng! Không có tiền thì ngủ một giấc đã đi.

Mấy trăm người cũng phụ họa.

Ở chính giữa vòng tròn, một cô gái có vóc người mềm mại xinh đẹp, mặc một bộ quần áo công chức, trên gương mặt đỏ bừng lấm tấm mồ hôi, giận đến run người, quát lên:

- Các anh..các anh còn là người không, lời như thế mà cũng nói ra được.

Cô chỉ vào một người cảnh sát tầm tuổi trung niên:

- Đồn trưởng Lôi, anh mau đuổi những người này đi, thật quá kỳ cục rồi

- Hừ! Kỳ cục, tôi thấy bí thư mới kỳ cục ấy.

Chúng tôi là chủ nợ, thiếu nợ thì phải trả tiền, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Các người toàn là lũ tham quan được nhậu nhẹt ăn ngon, chúng tôi lao động vất vả lại không được trả tiền.

Chúng tôi phạm pháp cái gì, cô có bản lĩnh cứ bảo đồn trưởng Lôi bắt hết mấy trăm người chúng tôi vào tù đi.

Được vậy càng tốt, chúng tôi lại được ăn miễn phí mấy bữa cơm tù.

Mẹ kiếp! Còn gì là đạo lý nữa chứ, hôm nay nếu không trả tiền thì ông đây sẽ cưỡi lên bí thư

Đừng cho là mình thanh cao mà chúng tôi không dám

Cô không phải vừa nói chúng tôi không phải là người sao, đã vậy thì làm chuyện súc vật vậy.

- Lên! Lên.

Một thanh niên vạm vỡ vừa hò hét vừa nhảy choi choi nhìn rất bắt mắt.

- Đúng! Không trả tiền thì lột mẹ nó quần áo vất ra đường đi, mẹ kiếp! Để xem tao trị được mày không.

Người đàn ông trung niên mặt âu phục nhăn nhúm dứt khoát đứng lên một chiếc ghế băng hỏng ngoác miệng ra nói.

Đám người ở dưới kia nghe lời y thì càng reo hò cổ vũ.

- Dừng tay.

Đồn trưởng Lôi là một người đàn ông gầy gò, vừa vung chiếc dùi cui điện lên thì đã bị đám đông đẩy bật đi.

Có lẽ y cũng là thuận chân mà lui ra, cảnh sát vốn sợ nhất những tình huống như vậy, cả một đám đông đang sôi trào, bất kể anh có là cảnh sát hay không đều quyền đấm cước đá chào hỏi.

- Anh, các anh muốn làm gì?

Cô gái đứng giữa chắc là bí thư Hạ, sắc mặt thoáng cái đã thay đổi, đôi môi run run, nước mắt dường như đã ứa ra, lộ ra vẻ bất lực.

Tuy nói bên cạnh còn có mấy nhân viên chính quyền ra bộ sẵn sàng đứng ra che chở, nhưng nếu đám người kia quyết tâm thì mấy người này chắc cũng không làm được gì .

- Hừ! Lùi hết lại!

Diệp Phàm dùng nội kình sử ra Hóa âm mê thuật, âm ba phút chốc tản ra.

Mấy trăm người cảm thấy bên tai tựa hồ có một quả pháo nhỏ nổ tung, giật mình một cái rồi tỉnh táo lại rất nhiều.

Cả đám đều đứng ngây ra, bốn người Diệp Phàm thuận thế chen vào.

- Mẹ kiếp! Tiểu tử ngươi là ai, không muốn sống phải nữa phải không? Mọi người cùng lên dẹp hắn qua một bên đi.

Thanh niên đầu trọc kêu to vung tay định tiến lên.

- Phí Mông, muốn làm gì? Đây chính là Phó bí thư Diệp của thị trấn Lâm Tuyền đấy, muốn chết thì tiến lên.

Mã Cái Thiên trầm mặt xuống rồi sải chân đứng chắn trước mặt Diệp Phàm trông sừng sững như một cái cột nhà.

Tuy nhiên Mã Cái Thiên quen biết rộng, chắc có biết mọi người nên sau khi hô xong thì len lén liếc bọn Tề Thiên, nghĩ thầm, “ Bọn mày đúng là không biết sống chết, ông mày vừa rồi cũng bị dọa tý nữa thì vãi cả linh hồn, Phó bí thư Diệp còn có hai thủ hạ đều là sát thần, còn có cả súng lục, một chút cũng không đùa được.”

- Ách! Đây không phải anh Mã sao? Anh tới lúc nào?

Phí Mông hơi ngạc nhiên rồi cũng nhận ra chủ tịch Mã, tựa hồ hai người có biết qua, xem ra danh tiếng của Mã Cái Thiên rất vang dội.

- Biết là tốt rồi, tôi theo lãnh đạo thị trấn tới xã Khanh Hương thị sát công tác, các anh nghe kỹ cho tôi, phải thật bình tĩnh nghe bí thư Diệp nói chuyện, nếu ai dám gây chuyện nữa cũng đừng trách anh Mã này trở mặt.

Mã Cái Thiên ngẩng cao đầu, cũng thật có mùi vị bá chủ.

- Bí thư Hạ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có thể nói một chút được không?

Diệp Phàm quay sang nhìn Hạ Nhã Trinh đang rơm rớm nước mắt, thật là một vưu vật, đáng yêu quá đi! Cô đang mặc một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi bên trong bó sát làm nổi bật khuôn ngực tròn căng, hai gò má trắng nõn vừa chịu ấm ức trông vẻ hết sức đáng thương, làm cho người khác có một cảm giác ôm siết vào lòng an ủi.

- Diệp…Phó bí thư Diệp, tôi muốn về phòng làm việc nghỉ ngơi một lát.

Hạ Nhã Trinh chắc là bị vây quá lâu, hơn nữa tinh thần cũng sợ hãi đến mức kiệt quệ, đôi chân cơ hồ đứng không vững.

- Tốt! Tôi đỡ cô đi vào.

Diệp Phàm vừa nói vừa đưa tay đỡ cô, định xoay người dợm bước đi.

Hạ Nhã Trinh liếc nhìn cánh tay Diệp Phàm rồi cũng ngần ngừ đoán chừng chưa có mấy người đàn ông cầm được tay cô nên chắc không quen, tuy nhiên hiện giờ thì cũng không còn lựa chọn nào khác nên đành đưa tay rồi bước đi.

- Chậm đã! Đầu tiên phải giao tiền ra đã.

Người đàn ông mặc đồ âu phục giống như là kẻ cầm đầu lại rống lên.

- Làm sao vậy? Phí Mông, có thật không nể mặt anh Mã không?

Mã Cái Thiên cảm thấy rất mất mặt, vừa rồi mình đã hét to trấn trụ toàn trường, không ngờ Hạ Nhã Trinh vừa định quay người bước đi thì đám đông lại náo loạn.

- Hừ! Mã Cái Thiên, anh đừng có tưởng mặt mình dát vàng, chỉ là một cái bồn cầu thôi! Người khác anh còn Phí Mông này thì không, đã nghe qua câu “Phí gia thổ lão hổ” trong Ngư Dương tứ hổ chưa?

Chẳng lẽ là nói không, người họ Phí chúng tao biết sợ ai chứ, bà ngoại nó.

Phí Mông vẫn đứng trên cái ghế băng hỏng, liếc mắt một cái khiến mấy tên thanh niên vạm vỡ chạy đến vây trước mặt Diệp Phàm.

- Lui ra! Bao vây cán bộ chính quyền, đánh vào trụ sở ủy ban là phạm pháp đấy biết chưa?

Diệp Phàm lạnh lùng quát lên.

- Phạm pháp cái con mẹ hắn, cho hắn nếm thử mấy cái bạt tai đi.Chúng ta muốn tiền, sợ gì!

Phí Mông rất cuồng vọng.

- Hừ!

Diệp Phàm nổi giận, cánh tay quét một vòng giống như một tấm lưới vung ra bốn phía .

Bịch, bịch, bịch... Thanh âm vang lên liên tiếp.

Năm tên thanh niên vây ép Diệp Phàm còn chưa biết chuyện gì thì đã nằm thẳng cẳng ra đất, tuy người không hề thương tích gì, chỉ có cái mông hơi đau một chút.

Mọi người lồm cồm bò dậy dụi mắt, há hốc miệng không tin đó là sự thật.

- Hắc hắc, anh cả, có người muốn vui đùa rồi kìa, anh hai, chúng ta cũng phải hầu tiếp chứ.

Tề Thiên cười khan một tiếng, đã sớm nhịn không được, thấy Diệp Phàm gật đầu thì cùng Lô Vỹ xông lên phía trước đấm đá loạn xà ngầu.

- A! Đừng đánh!

Phí Mông kêu thảm bị Tề Thiên như lão ưng bắt gà con cắp về ném trước mặt Diệp Phàm.

Mã Cái Thiên không biết kiếm từ đâu ra một cái ghế gỗ rất lớn rồi mời Diệp Phàm ngồi xuống.

- Như thế nào đây? “ Phí gia thổ lão hổ”, vậy thì nhập thổ cho mọi người xem đi.

Lô Vỹ giẫm một chân lên đùi Phí Mông làm y đau đến kêu oe oe, nhếch miệng:

- Hừ! Một con giun cũng đòi xưng là cọp.

- Tốt lắm em hai, để cho con giun này bò vài vòng đi.

Diệp Phàm hừ một tiếng, quay đầu thấy Hạ Nhã Trinh há miệng run run định nói gì đó mà không được, chắc là còn chấn động bởi cảnh tượng vừa rồi.

Diệp Phàm dịch cái mông một cái, phát hiện cái ghế rất lớn, dù hai người ngồi vào cũng không thành vấn đề liền nhấc qua một nửa, nói:

- Bí thư Hạ, đứng lâu như vậy chắc cũng mỏi rồi, ngồi đi! Cứ thả lỏng đi, chúng ta giải quyết xong chuyện này rồi nghỉ ngơi

- Cái này,…này.

Hạ Nhã Trinh đỏ bừng mặt, nhìn chằm chằm vào cái ghế.

Nếu cô cùng ngồi xuống đó thì chắc là sẽ đụng chạm phải cái mông của Phó bí thư Diệp, tuy nói còn qua mấy tầng ngăn cách nhưng như vậy cũng đã là quá mức hương diễm rỗi.

Bí thư Diệp chẳng lẽ cố ý chiếm tiện nghi của mình, nghe nói hắn tốt nghiệp đại học nổi tiếng Hải Giang cơ mà, cớ sao mà hành động như vậy.

Thấy bộ dạng thẹn thùng của Hạ Nhã Trinh, Diệp Phàm mới đột nhiên hiểu ra, người ta là một nữ sĩ có khí chất tao nhã, có tu dưỡng, đâu phải loại gái nhà quê đâu mà nói ngồi là ngồi.

Tuy nhiên hắn suy nghĩ một chút thì nhất thời lại nổi lên một ý tinh nghịch, nếu quả thật ép được cô gái này ngồi xuống thì cảnh tượng đúng là vô cùng kích thích, một phó bí thư, một phó chủ tịch thị trấn, hơn nữa còn là một nam một nữ ngồi chung làm việc, đúng là chấn động nha.

Tuổi trẻ thì hay ngông cuồng, nên cứ hay làm ra những điều ngông cuồng

Vì thế anh Trư giả bộ ngơ ngác, đưa tay vỗ vỗ cái ghế bảo:

- Làm sao vậy? Ngại bẩn à?

Hắn vừa nói vừa đưa tay làm khăn lau qua lau lại mấy lần, gật đầu lẩm bẩm:

- Ừ! Như vậy thì sạch rồi đó.

Thấy Hạ Nhã Trinh vẫn đứng thẹn thùng, Phí Mông đang nằm ở đất cũng bị hành động này của Diệp Phàm dọa cho tý ngất , thầm nghĩ, “ Kỳ lạ! Phó bí thư Diệp làm sao ngu xuẩn như thế, người ta là đại cô nương đâu thể chen với anh một chỗ, lại còn sát mông như vậy có mà ngượng chết đi à.

Điều này cũng không hiểu thì làm bí thư con mẹ gì nữa, còn không bằng thứ nhà quê như mình, ta nhổ vào! Mẹ ôi! Không nhìn thấy mặt của Hạ Nhã Trinh đã hồng như ô mai rồi kìa, đúng là hấp dẫn quá đi, sờ được một cái thì sướng biết mấy chứ, bộ ngực thì đúng lớn siêu cấp, cặp mông kia khác gì chiếc thuyền con đâu.

Công tử Phí Vũ Vân nhà mình vẫn muốn đem cô ta lên giường từ lâu rồi, chỉ là mãi vẫn không kết quả gì.

Vốn lần này định gây chút chuyện rồi cho công tử ra mặt giải quyết, ai ngờ lại gặp phải thằng ngốc này nhảy ra đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân chứ, xui xẻo quá!”

- A! Hay là ngại quần áo tôi bẩn, đúng là tôi vừa trên núi xuống nên có hơi nhếch nhác.

Diệp Phàm cười ha hả rồi nghiêng đầu cũng không để ý Hạ Nhã Trinh nữa, thầm nghĩ, “ Xem cô còn có thể chống cự đến đâu, cái mông của anh đây cũng có mùi gì đâu, nhiều lắm thì chỉ có mùi mồ hôi thôi”

- Không phải đâu!

Hạ Nhã Trinh cuối cùng cũng thẹn thùng mở miệng.

- Vậy thì là cái gì?

Diệp Phàm cũng không quay đầu lại.

“ Được rồi, ngồi thì ngồi chứ gì”, Hạ Nhã Trinh cũng bị ép đến uất nghẹn, thầm nghĩ đồ đần như anh mà cũng có thể ngồi lên được vị trí thư ba của thị trấn Lâm Tuyền thì đúng là kỳ lạ.

Cô nhẹ nhàng bước lên một bước rồi ngồi xuống, tuy nhiên vẫn cố gắng bảo trì một khoảng cách với Diệp Phàm để cho hai cái mông không chạm vào nhau.

Tuy nhiên một khoảng cách mỏng manh như vậy đúng là quá khó để giữ, cũng không biết Diệp Phàm có phải cố ý hay không mà cái mông hắn cứ dịch qua dịch lại, cuối cùng hai bên cũng ngồi sát vào nhau.

Hạ Nhã Trinh đỏ mặt nhưng cũng không dám đứng lên, dù sao Diệp Phàm cũng vừa giúp mình rất lớn, nếu không nhờ có hắn thì vừa rồi mình đúng là không biết làm sao để xuống đài, nhớ tới vẫn còn cảm thấy hơi sợ hãi.

Tề Thiên và Lô Vỹ lúc đầu cũng cảm thấy hơi khó hiểu không biết anh hai Diệp Phàm của mình tại sao lại làm thế, nhưng giờ thì đã hiểu rõ rồi.

Trong lòng đều thầm giơ ngón tay cái lên bội phục. “ Cao thủ! Chính là cao thủ! Anh hai đúng là cao thủ tán gái cấp thánh thủ.

Nhìn bộ dạng Hạ Nhã Trinh đã nhiều tuổi như vậy nhưng vẫn chưa kết hôn, lại thêm cả trình độ học vấn cũng cao, khẳng định tầm mắt của cô gái này không vừa.

Người như vậy mà thoáng cái đã bị anh hai ép cho chạm mông rồi.

Cao thủ a! Không bội phục cũng không được.”

- Nói một chút đi Phí Mông, chuyện này rốt cuộc là sao?

Diệp Phàm lạnh nhạt.

- Chuyện gì à? Là do cô Hạ này thiếu tiền của chúng tôi.

Phí Mông nói vậy khiến đám đông lại bắt đầu ồn ào.

- Hừ! Mọi người còn muốn lấy tiền không?

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, tiếp tục sử ra hai tầng Hóa âm mê thuật.

Âm dữ dội.

- Muốn!

Mấy trăm người bất giác lên tiếng, thầm nghĩ, “ Quái lạ, thanh âm tiểu tử này làm sao lại sắc nhọn như vậy, nghe như búa đập vào tai”

- Phó bí thư Diệp, vào năm ngoái tôi, Dương Học Thắng, Lí Đại Ma, La Hải Bình liên kết nhận thầu xây dựng tòa nhà trụ sở của xã Khanh Hương.

Tòa nhà này dài chừng mười thước, cao sáu tầng.

Hai mặt trước sau đều có phòng, thêm một phòng lớn chính giữa.

Mỗi tầng đều có ba phòng vệ sinh, một lớn hai nhỏ.

Ngoài ra còn có một vườn hoa nhỏ và mội bãi đậu xe.

Lúc ấy dự tính là 100 vạn, có hợp đồng ghi nhớ.

Trước khi khởi công thì ủy ban xã đã ứng cho chúng tôi một khoản tài chính là 30 vạn.

Sau đó xây được một nửa thì ứng tiếp 20 .

Sau khi kết thúc thì cấp cho 20 vạn nữa, nói là ủy ban đã hết tiền.

Cứ kéo dài như vậy dây dưa từ tháng sáu tới nay, chúng tôi nhiều lần tới đòi nhưng đều không được, vẫn còn thiếu chúng tôi 30 vạn kia.

Phó bí thư Diệp, anh không biết, có một số công nhân ngay cả tiền cơm cũng không có nên mới bức xúc vậy.

Phí Mông mồm mép trơn tuột, phân tích rất có lý lẽ, dĩ nhiên cũng là kẻ già dặn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.