Vừa mới bước vào phòng Diệp Phàm hơi ngây người một chút bởi vì hắn ngửi được mùi của nước hoa. Cẩn thận nhìn nhìn cười nói:
- Thúy Nhi, đây là phòng của em?
- Vâng, trong nhà em phòng này là tốt nhất. Ngài là khách quý từ xa đến hẳn phải dành cho anh.
Trên mặt Thúy Nhi hơi có chút ngượng ngùng, nói. Nhìn Diệp Phàm nói tiếp:
- Phó bí thư Phàm, em lấy nước cho anh rửa chân, cha em đã chuẩn bị một chút thảo dược, bỏ vào chậu xoa bóp chân chắc chắn sẽ thoải mái.
- Việc này…
Diệp Phàm có chút do dự sợ ảnh hưởng không tốt. Dù sao cũng đang ở nhà họ Phạm, nghe nói người dân quê rất bảo thủ.
- Em không sợ anh sợ cái gì?
Thúy Nhi có vẻ hơi giận, không ngờ hừ một tiếng, giọng cũng cao lên.
- Vậy thì ngâm chân vậy.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Để em đi mang đến đây, cha em đã ngâm thảo dược sẵn rồi.
Thúy Nhi mặt đỏ lên rất vui vẻ, chạy xuống dưới tầng. Mang lên một chậu gỗ cao tầm một mét bên trong ngâm đầy thảo dược.
Khi Thúy Nhi bước vào Diệp Phàm thấy cô đã thay quần áo.
Lần này là mặc váy màu hồng và áo vàng ngắn hơn một chút. Hơn nữa áo chỉ là buộc thắt, lộ ra chiếc cổ trắng nõn nà.
Diệp Phàm cũng đang ngồi, Thúy Nhi ngồi xổm xuống cởi tất cho hắn. Sau khi đưa chân vào chậu ngâm, Diệp Phàm không kìm nổi khen:
- Thật thoải mái.
- Ha ha, em không nói sai chứ. Mấy xã quanh đây đều muốn có được thảo dược ngâm chân của cha em.
Tuy nhiên, cha em không thích làm việc này. Nói đó đều là những người có tiền tìm niềm vui. Ông ấy nói ông ấy hái thảo dược để trị bệnh cứu người không phải hưởng thụ.
Thúy Nhi mỉm cười nói.
- Cha em còn có cái gì.
Diệp Phàm thản nhiên cời, có chút khâm phục ông già này.
- Vâng, có người nói cha em lạc hậu. Kỳ thật, em biết cha em là người tốt.
Thúy Nhi nhẹ nhàng xoa bóp
Cũng không biết là bao nhiêu lâu, Thúy Nhi hình như xoa bóp mệt rồi. Diệp Phàm thấy trán cô toát rất nhiều mồ hôi. Hơn nữa có chút nóng lên. Thúy Nhi thuận tay cởi cúc áo.
Diệp Phàm ngồi xuống, liếc mắt một cái đã thấy khe ngực của Thúy Nhi. Đến bụng cũng có thể nhìn thấy.
Sau đó Thúy Nhi đi rồi, Diệp Phàm nhìn dáng Thúy Nhi bước đi, trong lòng có chút tiếc nuối sao không chủ động.
- Xấu xa.
Diệp Phàm hung hăng mắng chính mình một câu, ngả đầu ra ngủ.
Ngủ đến nửa đem.
Diệp Phàm đang ngủ tự nhiên nghe một tiếng động giống như tiếng kẹt cửa.
- Chẳng lẽ là chuột?
Diệp Phàm cảm thấy buồn cười, dùng đôi mắt ưng cố gắng nhìn vào khe cửa. không lâu sau một bóng người xuất hiện.
- Không lẽ là kẻ trộm, chẳng thấy mình là người giàu có từ bên ngoài đến muốn đến ăn trộm?
Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng khi bóng người mờ mờ đến gần thiếu chút nữa Diệp Phàm kêu lên. “Không ngờ là Thúy Nhi.”
“Quái, cô ấy tới đây làm gì?”
Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng, nhìn chằm chằm Thúy Nhi. Thấy Thúy Nhi mặc một quần tam giác, toàn thân trống trơn.
Không lâu, cô cầm chăn Diệp Phàm nói nhỏ giống như đang lẩm bẩm:
- Em không muốn nợ ân tình người khác, anh giúp em, em phải báo đáp anh. Hơn nữa, anh là người tốt, thân này cho anh em không hối hận.
Thì ra là thế, Diệp Phàm giật mình cũng không lên tiếng.
Đến gần một chút, Thúy Nhi nhẹ nhàng chui vào chăn đơn. Vì bây giờ là mùa hè, nơi này khá cao nên đắp một chiếc chăn đơn là được.
- Em việc gì phải vậy chứ?
Thúy Nhi vừa chui vào nghe thấy giọng Diệp Phàm.
- Em tình nguyện.
Thúy Nhi khẽ nói, cả người áp vào người Diệp Phàm.
Hai chóp nhọn kia gắt gao đề thần kinh yếu ớt của Diệp Phàm.
Cả đêm, Diệp Phàm rất bội phục mình. Không ngờ cứ như vậy ôm Thúy Nhi ngủ cả đêm, không động đến cô.
Đương nhiên, có hành động là vuốt vẻ một chút. Chỉ là không hành động thôi.
Trời gần sáng, Thúy Nhi liền trốn đi, chủ yếu là sợ người trong nhà phát hiện ngại ngùng. Dù sao cũng là một cô gái, còn phải giữ thể diện.
Diệp Phàm và Trần Quân cùng choáng.
- Đại ca, tối qua vui vẻ chứ?
Diệp Phàm vừa mới đi ra, Trần Quân không ngờ vẻ mặt mờ ám nhỏ giọng hỏi.
- Thoải mái cái con khỉ, cậu đang nói mê có phải không?
Diệp Phàm trong lòng có quỷ, tay liền cho Trần Quân một đấm.
- Tôi thấy hết, có gì giỏi, đơn giản là anh cùng Thúy Nhi.
Nhưng không thể tưởng tượng được Diệp Phàm ở Thỏ nhi tuyền đứng đắn, hóa ra là quyết định ở nhà có thành tích.
- Tốt, tốt, trong nhà thoải mái nhỉ.
Trần Quân nói xong câu này vội vàng chạy sang một bên, sợ Diệp Phàm đấm tiếp.
- Cậu thấy, quái, buổi tối cậu không ngủ theo dõi đúng không?
Diệp Phàm cố ý hỏi.
- Không có, lúc đó tôi vừa đi nhà vệ sinh về, cho nên thấy một bóng người giống như vào phòng anh, chắc chắn là Thúy Nhi có phải không?
Trần Quân cười kỳ bí
- Đã biết còn nói, cậu không mau im miệng.
Diệp Phàm giơ tay lên hừ một tiếng, hai người xuống nhà.
- Phó bí thư Phàm, mọi việc đã chuẩn bị xong, chúng ta ăn cơm xong là có thể lên đường. Tuy nhiên, tất cả đều là đường núi, chắc phải đến hai tiếng.
Đường xa, hơn nữa căn bản là không phải là đường, đi khó khăn. Vị họ Trần này là võ lâm cao thủ đi đường không việc gì, chỉ sợ anh không chịu được.
Phạm Mãn Mãn nói.
- Hắn không việc gì, yên tâm
Trần Quân giành trả lời trước.
Mấy người vội vàng ăn cơm rồi đi.
Vì là mùa hè, tuy nói mới sáng sớm, buổi sáng vẫn nhẹ nhàng khoan khoái. Buổi sáng lưng chừng núi có một chút sương bao phủ. Đường thật ra có đương nhưng bắt đầu đi có một đoạn đường nhỏ ruột dê, sau đó không có đường.
Anh trai của Phạm Thúy Nhi Phạm Đông Trụ đi trước mở đường, y cầm dao vừa đi vừa phát.
- Bác Phạm, nhìn bác đi không tiện nhưng nhìn bác đi đường núi không thua chúng cháu.
Diệp Phàm cười nói.
- Đều là quen, tôi tám tuổi bắt đàu theo vị thầy lang trong núi đi hái thảo dược. Lên núi xuống núi là thường không có gì ngạc nhiên. Nếu tôi giở tật xấu, các cậu đã sớm bị bỏ lại phía sau.
Phạm Mãn Mãn cười nói.
- Cha tôi rất có danh tiếng ở vùng này, trong vòng mười dặm trở lại đây đều tìm ông lấy thuốc. Tuy nhiên, vì chân đi lại không tiện, hiện tại thời gian hái thuốc ít đi.
Vì có ít thuốc nên người đến xem bệnh cũng ít đi rất nhiều.
Thúy Nhi nói đến đây thở dài.
- Đều là do Chủ tịch xã Trương kia. Nếu không có Thúy Nhi ngăn cản tôi đã tìm y liều mình, mẹ nó, đồ chó.
Phạm Đông Trụ không kìm nổi, hung hăng bổ mấy nhát dao xuống đất, giải phóng một chút.
- Bác Phạm yên tâm, việc này xong, cháu đưa bác đến tỉnh thành để mổ.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Bỏ đi, rất đắt, đối với nông dân chúng tôi như vậy là rất đắt. Bình thường dùng một chút thảo dược là được.
Phạm Mãn Mãn lắc đầu liên tục. Mấy trăm nghìn đối với họ cả năm không thu được mấy chục nghìn mà nói thì thực sự là con số khổng lồ.
- Thật ra, cha tôi rất tốt. Mỗi lần có người đến bắt mạch, đều thu rất ít tiền. Gặp những người nghèo như chúng tôi, còn không lấy tiền, hái thuốc không công.
Phạm Thúy Nhi thở dài đỡ Phạm Mãn Mãn bước đi.
- Cô bé, người làm việc thiện sẽ được báo đáp. Tất cả mọi người nghèo, chúng ta có thể bỏ sức hái một chút thuốc, nhận như vậy là đúng thôi.
Phạm Mãn Mãn nhìn con gái một cái còn nói thêm,
- Con không thấy, người nhà chúng ta ra ngoài không đến đâu không có người nhiệt tình. Mặc kệ đến thôn nào, người ta đều nhiệt tình mời ăn cơm. Tuy nói cơm của nông dân không có gì, nhưng cũng là tấm lòng của người ta có phải không ?
Phạm Mãn Mãn rất hài lòng.
8 giờ, cuối cùng thấy được một gò đất nhỏ trong rừng, đường kính khoảng năm mươi mét, sườn núi bị bao vây bởi các dây đầy gai nhọn. Thật khó đi. Phạm Đông Trụ và Trần Quân cùng nhau dùng dao phát, không lâu mở ra một con đường khá tốt.
Phạm Đông Trụ mở một ít nhánh cây trên đất, lộ ra một cửa hang. Phạm Mãn Mãn kiểm tra một chút không khí trong đó, sau đó nói có thể đi vào.
Mấy người đi vào.
Đi một hồi tới một khe đá, dưới ngọn đèn thấy một quan tài đã mục nát rải rác trên đất.
- Đây chính là chỗ tôi thấy tiền đồng. Lúc đó nhặt được mấy miếng tiền đồng. Cũng không thấy có gì khác. Quần áo tơ lụa đều đã mục nát, Tôi thu lại đào hố chôn xuống đất một lần nữa. Làm phúc vì người tám đời an ổn.
Phạm Mãn Mãn chỉ vào đó nói.
Về sau chỉ vào vách núi bảo Diệp Phàm cẩn thận kiểm tra, cuối cùng phát hiện thấy vết cắt của mấy cây mâu. Bên trong vẫn kéo dài, không biết đi đến đâu.
Mấy người nghỉ ngơi một lát, sau đó bắt đầu đào.
Phạm Thúy Nhi là trợ thủ, đưa khăn mặt rót nước lau mồ hôi…
May mắn khe đá cũng lớn, cho nên, bùn đất đào xong có thể để đây, nếu phải đưa ra ngoài thì phiền.
Tuy nhiên, thân cây mây vươn ra đều là khe đả hở, hai bên đều là tảng đá, hơn nữa, tất cả đều là nham thạch, rất cứng.
Diệp Phàm cùng Trần Quân và Phạm Đông Trụ cố gắng không ít.
Nhưng có thể đào vẫn rất chậm. Đào hồi lâu mới đưa ra một cây mây khoảng một mét. Mục tiêu của Diệp Phàm là gốc cây mây, cũng không biết phải đào đến lúc nào mới được. Chỗ này là rừng núi, không thể dùng máy xúc, thật sự là phiền.
Làm đến trưa, mấy người thiếu chút nữa thành con chó, mới đào hơn một mét. Thân cây vẫn ăn sâu, không biết phải đào đến khi nào.