Quan Thuật

Chương 1619: Chương 1619: Thằng nhóc này khoe khoang




Đương nhiên kiêu ngạo, Tống Cương là học sinh của Điền Chí Không, cậu nói có kiêu ngạo không?

Tằng Hoa nói nhìn Diệp Phàm một cái còn nói thêm:

- Ở Nam Lĩnh này, ngoài Điền Chí Không nói Tống Cương nghe ra, những lãnh đạo khác y không coi ra gì.

Năm trước, Phó chủ tịch thường trực địa ủy Mâu Tư Tín chỉ phê bình y vài câu, không ngờ y cãi lại trước mặt mọi người.

Cuối cùng Phó chủ tịch thường trực Mâu thiếu chút nữa ngượng mặt, việc này đến tai Bí thư Điền, cuối cùng như thế nào, Tống Cương chỉ bị gọi lên phê bình vài câu.

Từ đó tất cả mọi người đều biết, Điền Chí Không quý mến Tống Cương. Cho nên làm người này càng ngày càng kiêu ngạo.

Không nói dối Diệp thiếu gia, trước kia tôi đảm nhiệm Phó cục trưởng thường trực cục Công an thành phố. Khi đến huyện Lang Đình. Tống Cương khi đó là chủ tịch huyện, y chưa bao giờ để ý đến tôi.

Hơn nữa, có việc tìm y, y còn bày đặt. Rất nhiều các đồng chí Địa ủy đều từng chịu đựng Tống Cương.

- Người như thế chỉ là tiểu nhân đắc chí thôi. Tôi nghĩ y đắc chí nhất thời mà không thể đắc chí một đời. Tôi tin rằng, mùa đông của Tống Cương vừa đến.

Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.

- Việc này, chỉ cần Điền Chí Không tại vị một ngày, Tống Cương sẽ không việc gì.

Tằng Hoa thở dài nói:

- Không có cách nào, biết làm sao.

- Ha ha..

Diệp Phàm thản nhiên cười, nhìn Tằng Hoa một cái nói:

- Việc nhà họ Phạm kính nhờ Bí thư Tằng. Tôi hi vọng trước khi tôi đi có thể chuyển việc của Trương Mạo Lâm sang viện kiểm sát. Nếu về sau có gì phiền toái, Bí thư Tằng cứ điện thoại cho tôi.

- Việc này là nên như vậy. Có thể làm việc vì Diệp thiếu gia là vinh hạnh của tôi.

Tằng Hoa hạ mình nịnh Diệp Phàm.

Diệp Phàm cùng Thúy Nhi về nhà. Bởi vì cha Thúy Nhi phát hiện cây trong rừng làm Diệp Phàm chú ý. Nếu đó là vật đại bổ, có lẽ gốc có thể đào ra cái gì đó.

Nếu có thể sử dụng để kết hợp với các dược liệu khác chế tạo ra “Lôi âm cửu long hoàn”. Mặc dù là công lực của mình không thể khôi phục.

Nhưng Tổ đặc nhiệm A có thể sử dụng. Thuốc này cũng là cách để trao đổi. Hơn nữa, hắn hiện tại đang đối lập với Lỗ Tiến.

Chắc chắc Trương Cường, Tề Thiên và Lang Phá Thiên đang ở Tổ đặc nhiệm A đều trở thành phiền toái trong lòng Lỗ Tiến. Vì bạn bè Diệp Phàm cũng bỏ một chút sức lực. Ít nhất phải nắm được cái gì làm Lỗ Tiến phải sợ mới được.

Thôn Vu Đình khá xa xã Trì Lâm. Trần Quân lái xe việt dã ba tiếng mới đến.

Thứ nhất là đường gồ ghề, thứ hai là đường núi quanh co là nguyên nhân mà xe không đi nhanh được.

Đường cũng thật sự xa, dọc theo ngọn núi xa.

Ngồi trong xe giống như ngồi trong một chiếc kiệu. Diệp Phàm không khỏi nhớ đến khi mới tốt nghiệp trên đường đi đến đập nước Thiên Thủy, thấy có chút giống nhau.

- Thúy Nhi có hết giận chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Hết giận, rất thoải mái. Không thể tưởng tượng được Thúy Nhi tôi có thể đánh chủ tịch xã Trương mấy cái bạt tai, còn đạp đồ chó này mấy cái. Hiện tại nghĩ lại còn có chút sợ, nếu chủ tịch xã Trương có thể ra thì nguy.

Phạm Thúy Nhi có chút lo lắng. Tuy nhiên, mặt vẫn rất vui vẻ.

- Sợ gì chứ. Thúy Nhi, chỉ cần có anh Diệp ở đây, Chủ tịch xã Trương kia tính cái rắm. Bí thư huyện Tống Cương của các cô cũng không là gì. Không cần lo lắng. Nếu có việc gì, cô gọi điện cho tôi, tôi đến giải quyết thay cô.

Trần Quân một bên lái xe một bên mắng.

- Cảm ơn anh Trần Quân.

Phạm Thúy Nhi nói. Thấy giày ra của Diệp Phàm bẩn một chút.

Vội vàng lấy khăn tay ra cẩn thận lau.

- Thôi đi, tôi tự làm là được.

Diệp Phàm nói cảm giác vẫn khá thoải mái.

- Bí thư Phàm, anh là ân nhân của nhà họ Phạm, tôi hầu hạ anh là đúng. Nhà tôi nghèo, không có cái gì. Thúy Nhi còn có thể làm gì nữa.

Tuy nhiên, ân nhân Thúy Nhi cả đời sẽ không quên. Hôm nay anh làm tôi thấy được hi vọng, dân chúng tôi có một ngày hãnh diện.

Dân chúng tôi cũng không phải để mặc cho người khác ức hiếp. Thúy Nhi nay vui vẻ, thật sự rất vui vẻ.

Thúy Nhi mỉm cười liên tục.

- Thôi vậy, tùy cô đi,

Diệp Phàm thản nhiên lắc đầu, nhìn Thúy Nhi liếc mắt một cái hỏi

- Cha cô thật sự không có cách nào khôi phục sao?

- Không có cách nào. Bọn họ ra tay rất độc. Mấy tháng trước có đến tỉnh thành kiểm tra, nói là có thể đi lại được. Nhưng phải dùng khung xương giả nhập khẩu. Một ca phẫu thuật mấy trăm nghìn. Nhà tôi nào có nhiều tiền như vậy.

Cha tôi cũng biết, nói là dù sao cũng có thể đi, chỉ là khó coi một chút thôi. Dù sao già rồi, cứ kệ đấy.

Thúy Nhi nói, nước mắt lại rơi lã chã.

- Mấy trăm nghìn tính cái gì, Thúy Nhi, cô yên tâm, anh Diệp sẽ cho cô.

Trần Quân hừ nói.

- Tôi không cần, không thể phiền Phó Bí thư Phàm thêm nữa. Phó bí thư Phàm cũng đã rất tốt với Thúy Nhi. Miễn là bắt được chủ tịch xã Trương, nhà chúng tôi mới có đường sống. Tôi không cần cái khác, thật sự.

Thúy Nhi chân thật nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

- Ha ha, việc này sau này nói sau.

Diệp Phàm khoát tay áo.

Hơn ba tiếng say, xe cuối cùng đến thôn Vu Đình.

Ở giữa một sườn núi, mấy chục nóc nhà thưa thớt. Hẳn là không nhiều hộ gia đình. Tuy nhiên, phong cảnh không tồi, không khí trong lành. Đứng giữa thung lũng hít một hơi thở sâu, cảm thấy đặc biệt thích thú.

Nhà của Thúy Nhi thật ra được xây dựng bằng đá. Bởi vì anh hai của Thúy Nhi là thợ đá. Tuy nhiên, bên trong sàn cũng rải bằng gỗ.

Đến cửa sổ cũng làm bằng gỗ. Trong nhà không có cái gì, phòng khách có một chiếc bàn vuông bằng gỗ. Cạnh bàn là một bếp củi lớn.

Diệp Phàm nhìn có chút xót xa. Thầm nói Kiều Báo Quốc xuống làm Chủ tịch Địa khu Nam Lĩnh muốn cải thiện cuộc sống của họ thực sự là một chặng đường xa.

Khi Trần Quân mang mấy món rượu thuốc xa hoa lên bàn. Phạm Mãn Mãn vẫn run run tay nói là không quen hút loại thuốc xa hoa này, kiên quyết không nhận.

- Ba, đại ca hôm nay con đã đánh đồ chó Chủ tịch xã Trương kia.

Thúy Nhi tươi cười nói.

- Ôi, con đánh y, vậy phải làm sao bây giờ? Thúy Nhi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đến nhà chú hai trốn tạm.

Lúc này một người phụ nữ đang nhóm bếp sợ tới mức thanh củi trên tay cũng rơi xuống. Bà vội vàng quay lại nói với Thúy Nhi.

- Mẹ, không việc gì. Có Phó bí thư Phàm ở đây bọn họ không dám làm gì. Vừa rồi phó bí thư Phàm và anh Trần Quân đều đánh chủ tịch xã Trương. Sau đó Bí thư Tống cũng đến, Chủ tịch xã Trương kia đã bị cục Công an địa khu bắt đi. Nghe nói Bí thư Tống cũng không lớn bằng cục trưởng Cục công an bọn họ.

Phạm Thúy Nhi vội vàng an ủi.

- Bác gái, yên tâm, không cần sợ. Nếu chủ tịch xã Trương bát nạt người yếu thì bọn họ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Yên tâm, họ không dám làm gì các bác đâu. Chúng tôi xuống đây là để giải quyết việc này. Phỏng chừng chủ tịch xã sẽ không ra được.

Diệp Phàm thản nhiên an ủi.

- Thực sự không có việc gì sao phó Bí thư Phàm?

Phạm Mãn Mãn vẻ mặt đầy vết nhăn nhìn Diệp Phàm còn nói thêm:

- Mọi người đều nói dân không đấu được với lãnh đạo, lãnh đạo lại bao che cho nhau, dân chúng làm sao có thể đấu thắng quan. Hơn nữa nghe nói anh rể chủ tịch xã Trương chính là bí thư huyện ủy Tống, thế lực của bọn họ quá lớn.

Chúng tôi thì là việc nhỏ, chỉ sợ bọn họ bắt nạt Thúy Nhi.Ôi…

- Cha, con không sợ. Bọn họ dám đến con dám liều mạng với chúng.

Thúy Nhi rất kiên cường.

- Hai bác yên tâm có phó Bí thư Phàm ở đây bọn họ không dám làm gì đây. Cháu đảm bảo.

Trần Quân vỗ bàn, dùng lực một chút tiếng răng rắc vang lên. Bát xứ trong tay lập tức nát vụn. Làm mọi người trong nhà đều ngẩn người. Việc này có sức thuyết phục hơn một lãnh đạo.

Phạm Mãn mãn chỉ vào Trần Quân, vui vẻ nói:

- Cậu… cậu là cao thủ võ lâm?

- Cao thủ không tính, cháu có luyện võ qua một thời gian. Cho nên, cháu nói rồi, nêu bọn họ còn dám đến. Cháu đánh gãy chân bọn chúng.

Trần Quân hừ lạnh một tiếng, nhìn ánh mắt sùng bái của người nhà họ Phạm, y rất thoải mái. Hơn nữa tùy tay cầm một cây củi gỗ trong góc bếp đập vào đầu gối, rắc một tiếng vang lên,cây củi gẫy làm đôi.

- Lợi hại, đại ca thật sự là cao thủ võ lâm.

Anh trai của Thúy Nhi Phạm Đông Trụ hai mắt thiếu chút nữa lòi ra, vẻ phục sát đất.

- Tàm tạm,

Trần Quân thản nhiên cười, khí phách mười phần nhẹ nhàng ngồi xuống.

Diệp Phàm thấy khi người nhà họ Phạm bưng trà cho Trần Quân, không ngờ đều cúi đầu, hai tay nâng chén trà lên, như là làm lễ bái sư. Diệp Phàm trong lòng quả thật muốn bật cười, mà Trần Quân cũng thản nhiên nhận trà mà họ cung kính dâng.

- Cậu khoe khoảng giỏi lắm.

Diệp Phàm hừ nhẹ một tiếng với Trần Quân.

- Ha ha, không dám, không. Trước mặt đại ca chỉ là một đứa trẻ.

Trần Quân nói thầm.

- Bác trai, bác nói cụ thể một chút với cháu việc hôm đó nhặt được tiền đồng và cắt được dây kia.

Diệp Phàm cuối cùng nói vào chủ đề chính nhìn Phạm Man Mãn hỏi.

- Phó bí thư Phàm, tôi không có học, trước đây nhà nghèo không được đi học. Hôm nay đã muộn, chúng ta ăn cơm nghỉ ngơi một buổi tối, sáng sớm ngày mai tôi đưa các anh đến tận nơi rồi nói rõ ràng. Buổi tối tôi sẽ chuẩn bị một chút. Nên chuẩn bị dụng cụ việc này cũng cần có thời gian.

Phạm Mãn Mãn nói.

- Phó bí thư Phàm, nghe nói các anh sẽ đến hôm nay tôi bắt một con thỏ trên núi cùng ba gà rừng. Buổi tối chúng ta ăn những thứ này. Cha tôi là thầy lang, về thảo dược là số 1. Ông ấy nấu món thỏ rất ngon.

Phạm Đông Trụ vội vàng nói.

- Vậy được, chúng ta có lộc ăn.

Diệp Phàm cười cười.

Sau khi Diệp Phàm kiên trì mãi, cha con Phạm Mãn Mãn mới nhận số thuốc và rượu xa hoa kia. Hai cha con cất giữ giống như cất giữ đồ quý.

Thôn Vũ Đình về đem rất yên tĩnh. Chỗ này buổi tối về cơ bản là không có hoạt động gì. Ăn cơm tối xong, tụ tập một chút nói chuyện phiếm, đến tám giờ là về ngủ. Dù sao dân quê đều phải làm việc nhà nông, không nghỉ ngơi tốt hôm sau không có sức khỏe làm việc.

Diệp Phàm cùng Trần Quân cũng thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.