- Phải cũng đúng, không phải cũng đúng.
- Trong giới quân đội ở Việt Châu, Triệu gia tuyệt đối không có chút quyền hành gì mà nhúng tay vào. Bởi vậy, Trương Bình Minh chính là người duy nhất được Triệu Bảo Cương bồi dưỡng, chắc cũng chẳng khác là mấy so với thân phận của cậu. Triệu Bảo Cương từng là Phó Chủ tịch quân ủy, không cần phải nói đến việc học trò cũ có mặt trong quân đội ở khắp nơi, mà chỉ tính mới giới quân đội ở đây thôi, cũng đã có mấy học trò của ông ta rồi.
Trần Tiến Bình bình luận tình hình thực tế.
- Đơn giản vậy sao?
Diệp Phàm có vẻ không tin lắm.
- Đương nhiên là đơn giản vậy thôi, có điều, việc mà Trương Thiên Minh làm, hình như Triệu gia ở thủ đô cũng không biết. Nhưng, không chừng là họ biết.
Trần Tiến Bình vẻ mặt sưng lại, nói. Lại liếc nhìn Diệp Phàm rồi nói tiếp:
- Tuy nhiên, Triệu gia chỉ cần Trương Bình Minh ủng hộ việc thi hành các biện pháp hành chính của Trương Thiên Minh trong quân đội ở đây thôi, còn những việc khác, Triệu gia cũng sẽ không hỏi đến.
- Nói cũng phải, Trương Thiên Minh muốn làm gì, đó là chuyện của hắn ta.
Diệp Phàm gật gật đầu:
- Có phải ông muốn thông qua tôi để thăm dò Triệu gia một cách triệt để phải không? Hay là ông muốn tôi bóc trần việc mà Trương Thiên Minh đã làm, thăm dò thái độ của Triệu gia một chút?
- Không! Không! Có tác dụng không? Không phải là tôi đã nói rồi, việc mà Trương Thiên Minh làm là việc của hắn, Triệu gia sẽ không tham gia vào. Mặc dù là Trương Thiên Minh có làm một số chuyện vượt quá giới hạn, thậm chí Triệu gia có biết cũng vờ như không biết. Dù sao, so với việc mất đi Trương Thiên Minh thì thà giả bộ hồ đồ còn hơn.
Trần Tiến Bình nhìn rất xa.
- Ha ha, Triệu gia có thể không quản việc này, nhưng tôi vẫn có thể hỏi qua một chút.
Đột nhiên Diệp Phàm cười một cách bí hiểm.
- Cậu…
Trần Tiến Bình lắc lắc đầu, vẻ mặt hụt hẫng.
- Tôi giới thiệu cho ông một người bạn, chắc chắn anh ta có thể giúp ông. Dĩ nhiên, tin lời tôi đi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Bạn nào, nếu như không có quyền hành, thì chi bằng không gặp còn hơn, lại thêm phiền não. Vả lại, có những chuyện tôi cũng không muốn ai ai cũng biết. Một số đồng chí sẽ tức nước vỡ bờ. Tôi còn có gia đình, còn một người mẹ già nằm liệt giường.
Trần Tiến Bình lắc lắc đầu, chợt, ánh mắt hắn lóe lên một tia ác độc, hừ nói:
- Dĩ nhiên nếu có đủ quyền hành, tôi sẽ nghe theo. Dù thịt nát xương tan, thì kiếp sau vẫn có thể sống tiếp.
- Được, có đủ quyền lực hay không chúng ta chuyển chỗ khác rồi nói tiếp.
Diệp Phàm nói, quay người đi ra. Sau khi ra ngoài cửa, Diệp Phàm mới biết Trương Lâm Hoa chưa đi, hắn đang đứng hút thuốc ở hành lang, vẻ mặt lo lắng.
- Lão Trương, ông về trước đi.
Trong lòng Diệp Phàm có chút suy nghĩ, tên Trương Lâm Hoa này vẫn là kẻ không tồi, là một kẻ hữu dụng, vỗ vai y nhè nhẹ.
- Các ông…
Trương Lâm Hoa nhìn Trần Tiến Bình, cảm thấy hai người này có gì đó có vẻ kỳ lạ, vừa rồi còn đánh nhau thừa sống thiếu chết, bây giờ lại như chưa có chuyện gì xảy ra, khiến cho một cán bộ lão thành khôn khéo như Trương Lâm Hoa bỗng chốc trở nên ngu ngơ, không hiêu gì.
- Chúng tôi không sao.
Trần Tiến Bình nói, vẫn còn cười gượng, gật gật đầu như minh chứng cho lời nói.
- Về đi, sắp hết năm rồi. Lần trước tổ chức hội đua thuyền rồng, ông cũng đã mệt lắm rồi. Nhưng, việc tôi với tướng quân Trần Tiến Bình gặp nhau lần này…
Nói đến đây, Diệp Phàm nhìn Trương Lâm Hoa, tin rằng y hiểu.
- Tôi hiểu rồi.
Trương Lâm Hoa đã ngầm hiểu được ý của hắn, vừa nghe lập tức hiểu. Hiển nhiên là Diệp Phàm không muốn việc này lộ ra ngoài.
Hai người lên xe, Diệp Phàm đưa Trần Tiến Bình tới một nhà dân cũ kỹ. Trần Tiến Bình quan sát kỹ căn phòng mới bước vào, xem ra, vẫn có chút không an tâm, tính cảnh giác tương đối cao, sợ bị Diệp Phàm chụp mũ.
- Chủ nhiệm Trương, Chủ nhiệm Trần, vị này là Thiếu tướng Trần Tiến Bình Chủ nhiệm quân đoàn số Bảy.
Diệp Pham giới thiệu luôn.
- Chào Trần tướng quân.
Trương Hùng nói rất tự nhiên, bắt tay với Trần Tiến Bình. Xoay sang nói:
- Phó trưởng ban Diệp, mời ngồi. Trần tướng quân cũng ngồi đi.
Ở phía bên kia thái độ của đặc phái viên của Thủ tướng cũng tương tự.
Trương Hùng rất khách khí với Diệp Phàm, gã không khách khí với mọi người như vậy. Cho nên, cả khẩu khí và cách nói chuyện cũng khác, đối với Diệp Phàm thì dùng chữ “mời”, còn đối với Trần Tiến Bình thì cộc lốc. Hơn nữa, xem ra có vẻ rất nể nang Diệp Phàm.
Trương Hùng là do Trấn Đông Hải phái đến Việt Đông điều tra vụ án. Lần trước sau khi Vương Triều cùng Diệp Phàm lần theo tung tích kẻ đó, phát hiện ra thuốc độc tự sát hình như là do bên quân đội sản xuất.
Bởi vậy, chuyện này có liên quan đến quân đội, chắc cũng có liên hệ gì đó. Sau khi Trấn Đông Hải nghe Diệp Phàm báo cáo xong, lập tức cử Trương Hùng xuống, bảo gã phối hợp với Diệp Phàm để làm sáng tỏ việc này.
Hơn nữa, Diệp Phàm cũng đang thành lập ban nòng cốt phá án ở Việt Đông. Trong số đó còn một người nữa là Phó Giám đốc Sở Giám sát Túc Nhất Tiêu. Tuy nhiên, trước mắt Diệp Phàm còn chưa gọi ông ta đến gặp Trương Hùng và Trần Hằng Phong.
Đương nhiên, Trần Hằng Phong là do thủ tướng phái tới, gã với Trương Hùng không cần nói ra cũng hiểu rõ lòng nhau. Bên ngoài thì các bên điều tra riêng rẽ, kỳ thực đã sớm cùng nhau hợp nhất để điều tra vụ án. Mặc dù nói là không cùng bộ phận, ban ngành, nhưng tất cả đều vì lợi ích to lớn của quốc gia.
Kỳ thực, cả hai người đều là thành viên chính thức của Tổ đặc nhiệm. Nói trắng ra, Trần Hằng Phong chính là người mà Trấn Đông Hải cài cắm vào.
Nói thế không có nghĩa là Trấn Đông Hải đang nghi ngờ thủ tướng điều gì, mà thực ra Trần Hằng Phong được Trấn Đông Hải phái đến bên cạnh thủ tướng để làm một số công việc bí mật. Điều này thủ tướng cũng biết rõ, bởi vậy, bảo Trần Hằng Phong đi phá án, cũng biết rằng Trần Hằng Phong năng lực phi phàm. Bởi vì, hắn ta đến từ bộ phận đó.
- Trần tướng quân, có chuyện gì, ông có thể nói với Chủ nhiệm Trương Hùng và Chủ nhiệm Trần Hằng Phong.
Diệp Phàm cũng không khách khí nữa, ngồi phịch xuống. Hắn biết là Trần Tiến Bình có điều muốn hỏi, bởi vậy, gã đang đợi.
Trần Tiến Bình cũng ngồi xuống, cảm thấy hình như Diệp Phàm với người trung niên có khuôn mặt phổ thông kia có mối quan hệ khá thân thiết. Liền hỏi:
- Không biết là Chủ nhiệm Trương và Chủ nhiệm Trần thì ban ngành nào cao hơn?
Việc trọng đại như vậy, Trần Tiến Bình nhất định muốn điều tra rõ lai lịch, thân phận của Trương Hùng và Trần Hằng Phong, bằng không, tuyệt đối không thể nói gì.
- Chủ nhiệm Trương, chủ nhiệm Trần, đưa cho ông ta xem giấy tờ. Dù sao, đây cũng là việc lớn. Chon ai cũng phải cẩn trọng.
Diệp Phàm nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Trương Hùng không hé răng nói gì, lôi giấy tờ chứng minh từ trong cặp ra đưa cho Trần Tiến Bình, nói:
- Không thể là giả được, ông tự xem đi. Tin là có Phó trưởng ban Diệp ở đây, thật giả thế nào ông tự mình xem đi.
Trần Đình Hằng cũng thế, lôi giấy tờ chứng minh ra.
Trần Tiến Bình có chút hồ nghi, cầm giấy chứng minh lật đi lật lại, lúc nhìn thấy chức vụ, tay Trần Tiến Bình hơi run run một chút. Hắn cẩn thận xem đi xem lại giấy chứng minh mấy lần nữa, rồi mới đặt xuống trước mặt Trương Hùng, lại cầm chứng minh của rần Hằng Phong lên xem đi xem lại vài lần, ánh mắt lộ vẻ bất ngờ:
- Không ngờ Chủ nhiệm Trương là Phó Chủ nhiệm phòng Kiểm tra tình hình quân sự, không ngờ Chủ nhiệm Trần đến từ văn phòng của Thủ tướng, xem ra Trần Tiến Bình tôi tìm đúng người rồi, tôi tin các ông.
- Phó trưởng ban Diệp, có muốn làm vài chén hồng tửu không?
Trương Hùng cười hỏi.
- Làm chén đi, bằng không, ngồi đây cũng vô vị.
Diệp Phàm cười nói.
Trương Hùng vẫy tay một cái, ngay sau đó, một cô gái đi đến, chắc là người phục vụ, đến rót rượu. Ngoài ra, còn có bốn đĩa thức ăn nhỏ.
- Trương Hùng, tôi vốn thích gặm chân gà Toàn Tụ Đức, không ngờ bây giờ ông cũng bị nhiễm thói rồi.
Diệp Phàm cười ha hả nói.
- Ôi, bênh truyền nhiễm!
Trương Hùng cười đau khổ, lắc lắc đầu, có chút than thở.
- Phó trưởng ban Diệp, chuyện này…
Trần Tiến Bình liếc mắt nhìn Diệp Phàm, dường như là đang hy vọng Diệp Phàm đừng lan man. Xem ra, tâm địa Trần Tiến Bình cũng không tồi, còn biết hỏi ý kiến Diệp Phàm.
- Cậu ta đang nghe đấy, không sao đâu, ông có việc gì thì cứ nói đi, không cần phải tránh gì cả. Miệng của Phó trưởng ban Diệp được đúc từ gang thép đây.
Trương Hùng và Trần Hằng Phong đều cười, nói.
- Trương Hùng, tôi không phải người sắt đâu.
Diệp Phàm cười nói.
- Vậy thì tôi nói đây.
Trần Tiến Bình thấy thái độ của Diệp Phàm như vậy, trước tiên hắn nốc hết một chén rượu, trầm ngâm một lúc, dường như đang sắp xếp lại mọi chi tiết trong đầu. Thật lâu sau mới nói:
- Việc này nói ra rất phúc tạp, liên đới cũng tương đối rộng.
- Không thành vấn đề, ông cứ nói từ từ. Chúng tôi vừa ăn vừa nghe.
Trương Hùng ra hiệu, cùng Diệp Phàm cụng một chén.
- Nhắc đến tên Trương Thiên Minh này, trước tiên phải nói về con trai hắn Trương Xuân. Người này 25 tuổi, có Công ty Vận tải hàng hải Thiên Tinh.
Trần Tiến Bình vừa nói đến đây, Diệp Phàm khoát khoát tay, đột nhiên nói:
- Dừng lại một chút, có phải là Công ty vận tải hàng hải Thiên Tinh phải không?
- Phải, trụ sở chính của nó đặt ở Hồng Thổ Loan, Việt Châu.
Trần Tiến Bình không ngờ Diệp Phàm lại hiểu Công ty này đến như vậy.
- Vậy thì phải rồi, Công ty vận tải hàng hải Thiên Tinh hình như trực thuộc tập đoàn Dương Điền. Thực ra Tập đoàn Dương Điền là một công ty.
Diệp Phàm thản nhiên nói, trong lòng chấn động lớn, bụng nghĩ thiên tinh hải vận này chẳng lẽ có liên quan đến tập đoàn Dương Điền và thảm án 88 hay sao?
- Cái này thì tôi không rõ lắm, Trương Xuân làm cái “thiên tinh hải vận” này là lấy vận tải biển làm chính, công ty có hai con tàu chở được trên chục ngàn tấn và một tàu du lịch chở được mấy trăm người.
- Chắc không phải là công ty chứ?
Trương Hùng thản nhiên hừ nói.
- Chủ nhiệm Trương nói đúng rồi, trên thực tế đó là công ty túi da. Ba con tàu kia là hang thật giá thật. Song chỉ là treo đầu dê bán thịt chó thôi.
- Như thế nào? Chẳng lẽ họ không vận chuyển hay sao?
Diệp Phàm nổi hứng, hỏi.
- Vận chuyển chỉ là ngụy trang thôi, mấy tháng cũng chẳng chở được một lần. Rõ ràng là không kinh doanh, người ta thì mong khách còn chẳng được, đằng này họ còn đuổi cả khách đi, nói là gần đây đặt lịch hết rồi, muốn chở hang thì phải đợi đến năm sau…Vừa nghe như vậy, khách hang đều chạy mất dép, ai mà đợi được chứ, có đúng không?
Trần Tiến Bình nói.
- Cũng phải, công ty vận tải biển không phải chỉ có một mình nhà bọn họ.
Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn Trần Tiến Bình một cais, nói:
- Bọn họ không làm chuyện phạm pháp chứ?
- Phó trưởng ban Diệp thật là nhanh nhạy.
Trần Tiến Bình khen một câu, nói tiếp:
- Đúng vậy, đúng là làm chuyện trái pháp luật, mà còn là buôn bán lớn hẳn hoi.
- Buôn lậu!
Diệp Phàm và Trần Hằng Phong cùng không nói nên lời.
- Ừ! Chính là buôn lậu. Trường Xuân lợi hại, kéo tấm da hổ của ba hắn, bình thường đều có thể qua được. Năng lượng của một vị Phó tư lệnh của một đại quân khu thì những người dân bình thường khó lòng mà tưởng tượng được…
Trần Tiến Bình nói.