Quan Thuật

Chương 1351: Chương 1351: Nắm đấm của ai lớn hơn




“Bịch..bịch..”

Trương Lâm Hoa còn chưa kịp phản ứng gì. Chỉ thấy Diệp Phàm bất ngờ chuyển người một cái, trong chớp nhoáng đã tiến đến trước mặt Trần Tiến Bình. Một bạt tai, không ngờ người to như gấu như Trần Tiến Bình mà cũng bị Diệp Phàm cho ngã phịch mông xuống đất.

Chuyện còn chưa hết, Trần Tiến Bình phản ứng lại, xoay người gầm lên:

- Đồ chó chết!

Xem ra y muốn quyết đấu sống chết. Có điều, dĩ nhiên là Diệp Phàm không cho y cơ hội.

Tung chân đá vào eo của Trần Tiến Bình mấy phát. Mấy tiếng bốp bốp vang lên, Trần Tiến Bình lập tức lăn lộn dưới đất mấy vòng, không thể đứng dậy nổi, ngồi cứng đờ trước mặt Diệp Phàm.

Trưởng phòng Trương Lâm Hoa đứng chỗ góc tường, kinh ngạc, trố mắt ra nhìn. Gã há mồm, mồn há to hết cỡ, nước miếng chảy cả ra ngoài, trưởng phòng Trương không hề ngờ đến. Việc này thật là hết sức kinh hãi.

Phải biết rằng, Trần Tiến Bình đường đường là một thiếu tướng, trước đây chắc hẳn cũng phải lăn lộn, xông pha trận mạc.

Có lẽ cũng đã từng giết kẻ địch. Người như thế, có gì là chưa từng tập qua, vậy mà không ngờ bị một cán bộ nhỏ như Diệp Phàm cho vài cước ngã lăn quay, hơn nữa, sau khi hắn bị hai cái bạt tai, mặt hắn sưng vêu lên, máu mũi chảy ròng ròng, nói tóm lại là tình trạng rất thảm.

Trần Tiến Bình trên mặt lọ rõ vẻ kinh ngạc, không thể tin được và không cam tâm. Hắn ngồi bệt dưới đất, mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm, không biết là đang suy nghĩ gì…

“Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân…” trong đầu Diệp Phàm chợt lóe lên ý nghĩ, cần phải biết, Diệp Phàm luôn luôn tin tưởng vào thân thủ của mình.

Lúc còn trẻ, gã còn có thể bất phân thắng bại với một thiếu tá của đội quân Báo Săn Thủy Châu. Lúc ấy, thấy vị thiếu tá của đội Báo Săn nói là có tam đẳng Quốc thuật. Về sau, trong quân đội cũng nhiều lần tổ chức hội thi võ thuật, Trần Tiến Bình đã ba lần đoạt chức quán quân.

Nào ngờ, với Trưởng ban Diệp Phàm thì gã chẳng thấm vào đâu, nhìn dáng điệu kia chắc hẳn thằng nhãi ấy còn chưa ra hết sức, như đang muốn đùa giỡn với gã vậy. Việc này, Trần Tiến Bình khó lòng mà chấp nhận được.

- Đừng tưởng rằng nắm đấm sĩ quan là to, trước đây tôi cũng làm công việc chấp pháp. Đã từng nghe qua về vụ án thảm sát 88 chưa, vụ án đó là do chính tôi phá đấy.

Diệp Phàm lạnh lùng nói, phủi phủi quần áo, ngồi gác hai chân lên bàn.

- Cậu… là cao thủ…”

Trần Tiến Bình thốt ra câu nói một cách khó khăn.

- Hồi nhỏ có tập mấy năm.

Diệp Phàm thản nhiên nói. Hắn xoay người nói:

- Trương Bình Minh, nhắc đến người này hẳn ông chẳng lạ gì?

- Dĩ nhiên là biết, hắn ta đã thành quỷ…

Trần Tiến Bình chưa kịp đề phòng gì thì Diệp Phàm đã chuyển ngay đến đề tài này, vì vậy hắn ta buột miệng nói ra. Nói được nửa câu, chợt giật mình bừng tỉnh, mắt hắn càng trợn tròn to hơn. Hơn nữa, vẻ mặt đầy kinh hãi, miệng lẩm bẩm:

- Cậu… Cậu làm thế nào mà lại biết hắn ta?

- Lâm Hoa, anh ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn hỏi Trần tướng quân.

Diệp Phàm xua xua tay, Trương Lâm Hoa ngần ngừ trong chốc lát rồi nói:

- Phó trưởng ban Diệp, anh không sao chứ?

- Cảm ơn, tôi không sao, yên tâm, ông ta không đánh nổi tôi đâu.

Diệp Phàm khươ tay, cười với Trương Lâm Hoa một cách đầy tự tin, Trương Lâm Hoa gật gật đầu, đi ra ngoài.

Diệp Phàm biết, nếu như thực sự Trần Tiến Bình có oan ức gì, con người kia sẽ cố ý làm loạn, đối với kẻ muốn cố ý làm loạn, dù có sắp xếp, bố trí y thế nào thì y cũng sẽ có ý kiến.

Cho nên, nếu nhìn từ phương diện sắp xếp tổ chức thì không thể giải quyết vấn đề này. Muốn thu phục được y thì phải trị đúng bệnh, giống như đối với kẻ đã đạt đến cấp tướng như y, có việc gì mà không làm được.

Y mạnh, thì mình càng phải thể hiện rằng mình mạnh hơn, đầu tiên phải đánh vào sự kiêu ngạo, lòng tự trọng của y. Sau đó mới thu phục y.

- Vừa rồi ông có nói, Trương Thiên Minh đã hóa thành quỷ, vậy là ông đã nhớ ra hắn rồi phải không?

Diệp Phàm nói một cách thản nhiên, thực ra là muốn ép ông ta.

Diệp Phàm cũng có chút hếu kỳ về mối ân oán giữa Trần Tiến Bình và Trương Thiên Minh. Hơn nữa, Diệp Phàm mơ hồ cảm nhận được ở đây có chút gì đó liên quan đến vụ trọng án Việt Đông.

- Tên chó chết Trương Bình Minh, hắn ta đường đường là Phó tư lệnh quân khu Việt Châu. Thực ra, vô cùng âm mưu thủ đoạn, vì chức vụ, việc gì hắn cũng dám làm.

Trần Tiểu Bình bặm môi chửi.

Chửi xong, liền liếc mắt nhìn Diệp Phàm, thở dài một cái, lại ngồi vào bàn, phủi phủi quần áo, nói:

- Chuyện này cậu không nên biết thì tốt hơn, biết rồi, không tốt cho cậu chút nào đâu. Hơn nữa, biết cũng chẳng có ích gì. Bên đó, quá mạnh. Vốn dĩ tôi và cậu đều không có khả năng chống chọi.

- Hãy tin lời tôi.

Diệp Phàm không có chút hành động nào, cũng không bày tỏ chút thái độ nào.

- Thôi được, tôi biết là làm khó cậu, tôi không nói nữa. Về việc bố trí, các cậu xử lý đi. Suốt cuộc đời này, Trần Tiến Bình tôi chả có gì mà phải diễn kịch cả. Lại nói tiếp, trước đây Trần Tiến Bình tôi có chút làm khó các anh.

Có điều là do có người ép tôi, không làm không được. Có thể cậu không biết, vị trí ao ước mà tôi vừa nhắc tới, luôn có người dòm ngó, kết quả như thế nào, không bao lâu sau vị trí đó sẽ sớm bay mất thôi.

Bởi vậy, hai năm rồi, việc bố trí của tôi và một số người bạn luôn bị một số người thao túng, phá đám nên không có cách nào giải quyết được. Hơn nữa, sau đó, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy có sắp xếp cho chúng tôi chức vụ gì, ha ha, thì đó đều là những chỗ rác rưởi.

Tôi biết, đây không phải là lỗi của Ban tổ chức Tỉnh ủy các cậu. Mà là luôn có người không chịu buông tha cho Trần Tiến Bình tôi, hắn ta muốn ép tôi đến chỗ chết, muốn tôi cả đời không ngoi lên được.

Trong chốc lát Trần Tiến Bình có vẻ nhụt chí, có lẽ là được Diệp Phàm thức tỉnh.

Cho nên, ông liền phá bĩnh, ngày ngày làm ầm ĩ để ngấm ngầm so cao thấp với cao nhân kia?

Diệp Phàm hừ nói, liếc mắt Trần Tiến Bình, hỏi:

- Rốt cuộc đó là ai? Có phải là Trương Bình Minh không?

- Ha ha…

Trầ Tiến Bình cười hai tiếng, vừa giống như thừa nhận lại vừa như không thừa nhận.

Diệp Phàm biết, chắc đến tám phần là Trương Thiên Minh. Nhưng, Diệp Phàm vẫn hỏi:

- Việc này tôi có chút không hiểu, Trương Thiên Minh chỉ là Phó tư lệnh quân khu Việt Châu.

Hơn nữa, tôi đã tìm hiểu qua, vị trí cũng không phải là cao lắm. Đương nhiên, tôi thừa nhân, hắn ta cũng có chút quyền lực trong quân đội Việt Đông.

Nhưng, hắn ta làm gì có khả năng thao túng bộ máy chính quyền Tỉnh ủy chúng ta? Cần biết, người có khả năng thao túng Ban Tổ chức Tỉnh ủy, ít nhất cũng phải có chút máu mặt ở Tỉnh ủy Việt Đông.

Ví dụ như Quản Nhất Minh, loại người có quyền uy như vậy, nếu như muốn thao túng, không muốn việc bố trí chức vụ của cậu được giải quyết, thì có thể được. Nhưng, cả cái tỉnh Việt Đông này, được mấy người có vị trí cao như Quản Nhất Minh?

Diệp Phàm nhìn Trần Tiến Bình một cách bình thản.

- Cậu thực sự muốn biết à?

Mặt Trần Tiến Bình thoáng chút nghi ngờ, liếc mắt nhìn Diệp Phàm.

- Đương nhiên!

Diệp Phàm gật gật đầu, đáp một tiếng cộc lốc, nốc một chén rượu.

- Không biết vẫn tốt hơn, không phải Trần Tiến Bình tôi không coi trọng cậu. Uy quyền của cậu và người đó tương đương nhau… Thôi không nói nữa…

Trần Tiến Bình lắc lắc đầu. Nhưng, qua thông qua đôi mắt siêu việt và thuật xem tướng của mình, Diệp Phàm cảm nhận được, không phải là Trần Tiến Bình có tỏ vẻ huyền bí, hắn ta nói thật.

- Hừ, cứ lải nhà lải nhải lâu như vậy, ông chỉ có mấy câu đó thôi sao?

Diệp Phàm hừ nói, lộ rõ vẻ mất hứng, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói một cách khinh thường:

- Tôi thấy lúc bình thường gan ông to lắm mà, ngày ngày xuất hiện ở cửa Tỉnh ủy. Ít nhất, các cửa ở Ban Tổ chức Tỉnh ủy chúng tôi đã trở thành phòng khách của ông rồi phải không? Thế nào, giờ thì trở thành kẻ nhút nhát như vậy à?

Đương nhiên, chữ “chuỗi cửa” Diệp Phàm để trong ngoặc kép.

- Ai dám nói tôi là kẻ nhút nhát, nếu không có người khuyên can tôi, thêm vào đó mẹ tôi ốm đau bệnh tật triền miên, không thể không có tôi chăm sóc. Bằng không, tôi đã sớm đến Bắc Kinh làm loạn một trận rồi.

Trần Tiến Bình bị Diệp Phàm đâm trúng chỗ đâu, tay đập mạnh xuống bàn. Đột nhiên cầm bình Hồng tửu lên, nốc một hơi, dốc cạn.

Mặt lão ta vốn dĩ bị hai cái tát của Diệp Phàm làm cho sưng phù có chút màu xanh tím. Trong chốc lát đã thêm một chút tím, thậm chí đã thành màu lục.

- Ông không phải kẻ nhút nhát, nói đi.

Diệp Phàm hừ nói, tỏ vẻ kiên quyết, muốn tìm ra kẻ đứng sau thao túng tất cả chuyện này.

- Triệu Xương Sơn.

Sau khi Trần Tiến Bình thốt ra ba chữ này, Diệp Phàm cảm thấy đầu hơi ong ong, có chút choáng váng.

Không ngờ “kẻ gây cản trở” lại là Triệu Xương Sơn, người hắn thấy hơi gai lạnh. Thầm nghĩ, chả trách mà việc của Trần Tiến Bình và mấy người kia không giải quyết được, việc này nhức đầu đây, ai lại ăn no rửng mỡ mà đi gây sự với hắn. Trần Tiến Bình muốn được ngồi ở trụ sở lớn của Tirng ủy, đó là điều tuyệt đối không thể…

Tuy nhiên, Diệp Phàm xoay người nói:

- Sao lại là ông ta? Hắn ta mới đến Việt Đông này chưa tới hai năm, mà việc của ông kéo dài hơn hai năm rồi. Ông ta đến sau, làm sao có thể khống chế Việt Đông được?

- Ha ha, ông ta chưa đến, không có nghĩa là không có quyền lực ở đây. Hơn nữa, khi mà chúng ta vừa mới thay đổi chức vụ thì Trương Thiên Minh không phải vẫn phá rối đấy sao? Việc sắp xếp chức vụ cũng không thể ngày một ngày hai là giải quyết xong. Ban Tổ chức Tỉnh ủy dựa vào trình tự thủ tục thông thường để giải quyết thì cũng phải mất đến 7, 8 tháng phải không? Chẳng bao lâu sau, Triệu Xương Sơn đến. Hình như không khác biệt về thời điểm là mấy phải không?

Không ngờ Trần Tiến Bình cười một cách bình thản, có điều, Diệp Phàm nhìn rõ, nụ cười đó có chút chua xót.

Dù sao, Triệu Xương Sơn không chỉ đại diện cho một mình hắn mà còn đại diện cho cả Triệu gia ở thủ đô, hơn nữa, Triệu gia còn có một phe phái, làm gì có chỗ cho Trần Tiến Bình ra oai, có khả năng là do vị Sư đoàn trưởng trước đây gây ra.

Trước mặt mọi người Trần Tiến Bình đường đường Sư đoàn trưởng Sư đoàn số Bảy. Nhưng nếu đem so sánh với các đại gia trong giới quân đội thì Triệu Xương Sơn chỉ như một con nghé con thôi. Chả trách, cuối cùng Trần Tiến Bình phải lột bỏ quân phục, từ một thiếu tướng bị giáng chức và bị ném tới Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.

- Có phải sợ rồi không?

Trần Tiến Bình liếc mắt nhìn Diệp Phàm đầy đắc ý, lúc này, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ khinh bỉ. Vừa rồi ăn liền mấy cước của Diệp Phàm, ngã lăn quay xuống đấy, trong lòng Trần Tiến Bình có phần khó chịu, đương nhiên lúc này muốn lấy lại chút thể diện.

- Sợ? Ha ha, có chút ít.

Diệp Phàn thản nhiên trả lời, liếc mắt nhìn Trần Tiến Bình, cười nói:

- Có điều, tôi không hiểu tại sao lão Triệu lại muốn giúp Trương Thiên Minh? Lẽ nào Trương Thiên Minh cũng cùng một ruộc với gia tộc quân đội Triệu gia?

- Nghe nói cậu cũng đến từ nhà Triệu gia? Hay là không cần phải hỏi vấn đề nhàm chán, vô vị này nữa. Hỏi cậu cũng không giải quyết được gì, có ý nghĩa gì không?

Trần Tiến Bình tiếp tục nhìn Diệp Phàm một cách khinh bỉ.

- Ha ha, tôi thấy ông thật vô vị.

Diệp Phàm thản nhiên lắc đầu.

- Lẽ nào cậu không phải cùng một phe với nhà Triệu gia?

Rõ ràng là Trần Tiến Bình bất chấp tất cả, giở võ mồm cãi lấy cãi để.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.