Xem thái độ Ủy ban nhân dân thành phố các anh là thế nào?
Cam Vũ Thuần thản nhiên cười nói.
-Vậy bên cô cần thái độ chúng tôi như thế nào đây?
Diệp Phàm nói rồi nhấp một chút rượu.
-Nhà máy đường Dương Xuân nói thật hình như là vốn không đủ gán nợ đúng không?
Cam Vũ Thuần cố không cười tỏ vẻ nghiêm túc nói.
-Việc này, tổng Giám đốc Cam đã điều tra trước đó có phải không?
Diệp Phàm nhìn chằm chằm.
-Việc của người kinh doanh thôi. Dù sao cũng phải chú ý một chút tin tức có phải không? Tuy nhiên, nếu Ủy ban nhân dân thành phố thực sự có quyết định này, tập đoàn Vinh Quang chúng tôi thật ra có thể suy nghĩ tiếp nhận khối mục nát này. Tuy nhiên, phải xem thái độ của Ủy ban nhân dân thành phố mới được.
Cam Vũ Thuần nói.
-Khối mục nát, Tổng Giám đốc Cam, tôi không hiểu cô nói thế là ý gì? Hiện giờ nhà máy đường Dương Xuân tuy không thể so sánh với thời kỳ hưng thịnh nhưng cũng không thể là một khối mục nát giống như anh nói được.
Diệp Phàm nói.
-Ha ha…
Cam Vũ Thuần vừa cười hai tiếng nói:
-Chủ tịch thành phố Diệp chúng ta cũng không cần vòng vo. Nhà máy đường Dương Xuân nghe nói đã sắp đóng cửa, nếu đúng như vậy thì trên vai Ủy ban nhân dân thành phố các anh đó là một gánh nặng khó có thể chịu được. Ngoài ra, công nhân viên thất nghiệp sẽ đưa đi đâu? Người ta không có cơm ăn chắc chắn không vui. Đến lúc đó, chuyện gì sẽ không gây sức ép chứ?
-Đây là ý của Tổng giám đốc Cam?
Diệp Phàm cố ý hỏi nhìn chằm chằm vào Cam Vũ Thuần.
-Chủ tịch thành phố Diệp, nếu thật sự phải đóng cửa, Ủy ban nhân dân thành phố các anh không có năm sáu trăm triệu để trợ cấp thì không thể giải quyết chuyện của nhà máy đường Dương Xuân.
Tập đoàn Vinh Quang cũng là tập đoàn lớn của thành phố Đông Cống.
Tuy nói chúng tôi là doanh nghiệp tư nhân, nhưng tôi là ủy viên Mặt trận tổ quốc thành phố. ủy viên Mặt trận tổ quốc tỉnh. Đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh, đại biểu quốc hội cũng muốn chia sẻ một chút với thành phố.
Cho nên, nếu các anh có thể cho chính sách ưu đãi nhất định tập đoàn Vinh Quang không phải là không suy xét tiếp nhận lại khối mục nát này.
Cam Vũ Thuần bình tĩnh nói.
-Ưu đãi, cô muốn ưu đãi như thế nào? Tổng giám đốc Cam, chúng ta nói thẳng ra đi.
Các người có yêu cầu gì có thể nói thẳng. Nếu hợp lý thì Ủy ban nhân dân thành phố có thể xem xét.
Diệp Phàm nói.
-Nhà máy đường Dương Xuân có sáu ngàn công nhân, khi chúng tôi tiếp nhận chỉ có thể dùng ba nghìn người. Nhân viên cũng phải do chúng tôi chọn, những người còn lại các anh tự giải quyết. Ví dụ như lãnh đạo quản lý nhà máy đường là lãnh đạo cấp Sở cấp cục chúng tôi không cần. Ngoài ra, nên có chính sách ưu đãi về thuế, đất đai, xây dựng. Cuối cùng Ủy ban nhân dân thành phố đồng ý đầu tư ba trăm triệu, tập đoàn Vinh Quang chúng tôi có thể chính thức đánh giá nhà máy đường Dương Xuân.
Cam Vũ Thuần giọng cũng không phải lớn bình thường.
-Ha ha, chúng tôi tặng không các người một nhà máy lớn còn phải giúp các người giải quyết vấn đề nhân lực dư thừa. Cuối cùng còn phải cho các người ba trăm triệu. Trên đời này, bữa ăn ngon như thế Diệp Phàm tôi cũng muốn nếm thử một chút.
Diệp Phàm hơi có vẻ châm chọc nhìn Cam Vũ Thuần một cái cười nói.
-Tổng Giám đốc Cam, trên đời này không riêng gì tập đoàn Vinh Quang các người biết tính toán, Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi cũng có cao thủ về làm tính..
Lúc này, Diệp Phàm đã rõ, Cam Vũ Thuần làm như thế nào. Đơn giản là muốn qua tay nhà máy đường sau đó rút bốn trăm triệu, số lãi hàng năm bốn phần kia sẽ không còn. Thật ra là tính toán rất tốt.
-Ha ha, Chủ tịch thành phố Diệp, các người mới mất ba trăm triệu thôi. Nếu thật sự nhà máy đường Dương Xuân thật sự phá sản, các người không có sáu trăm triệu không giải quyết nổi.
Đâu nặng đâu nhẹ, việc này Chủ tịch thành phố là người khôn khéo, hẳn là biết tính toán.
Cam Vũ Thuần nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, giống như muốn ăn thịt người nói.
-Ngoài ra nhà máy đường thật sự phá sản sẽ dẫn đến một loạt các vấn đề lớn.
Chỉ là việc tìm việc làm thôi cũng đủ làm các anh đau lòng. Ngay cả khi các anh cho họ tiền thì công nhân nhà máy đường cũng không muốn đi làm việc khác. Dù sao, mấy chục nghìn so với một công việc bọn họ phân biệt rất rõ.
Thành phố Đông Cống chúng ta cũng không thể so sánh với vùng duyên hải giàu có, ở đó khắp nơi đều có cơ hội.
Thành phố Đông Cống không thế. Ở đây bọn họ coi trọng công việc.
Cho nên, tôi hi vọng Chủ tịch thành phố Diệp có thể suy nghĩ cẩn thận đề nghị của tập đoàn Vinh Quang. Nói trắng ra là, tập đoàn Vinh Quang chúng tôi đồng ý ngẩng đầu, anh hỏi các tập đoàn khác xem có tập đoàn nào đồng ý tiếp nhận nhà máy đường không?
-Cảm ơn tổng giám đốc Cam quan tâm đến nhà máy đường Dương Xuân. Tuy nhiên, điều kiện của các người Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi không suy xét.
Diệp Phàm kiên quyết từ chối đề nghị của Cam Vũ Thuần.
-Vậy không có gì để nói, thôi đi không nói nữa tối nay chúng ta liền uống rượu.
Cam Vũ Thuần vẻ mặt bình tĩnh nõi.
-Đúng, đúng đúng. Tối nay chúng ta chỉ uống rượu.
Diệp Phàm cười nói. Thầm nói, tôi kiền trì đến cùng với cô.
Hai ngày qua đi, Chủ tịch tỉnh Chúc đúng là giữ lời. Công văn của Tỉnh ủy đã đến thành phố Đông Cống.
-Tồn Quân, cậu thấy văn bản của Tỉnh ủy lần này thế nào?
Diệp Phàm cầm trong tay văn bản trên bàn nói.
-Chủ tịch tỉnh Chúc rất quyết đoán, lần này quyết điều chỉnh nhân sự nhà máy đường. Chỉ thị của Tỉnh ủy, lãnh đạo nhà máy đường Dương Xuân cán bộ dưới cấp Sở sẽ do Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống trực tiếp điều chỉnh.
Mà điều chỉnh cán bộ trên cấp Sở do Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống đề nghị sau đó báo Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Cán bộ cấp sở sau điều chỉnh có thể về công tác tại thành phố Đông Cống.
Nếu một số cán bộ tình nguyện đến làm việc ở tỉnh, tự mình tìm được vị trí thích hợp thì cũng cho đi. Văn bản của Tỉnh ủy đã cho chúng ta quyền tự chủ.
Đối tượng là Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống mà không phải là Thành ủy Đông Cống. Cho nên, thật ra, quyền quyết định về nhân sự là do Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống.
Chủ tịch tỉnh Chúc chắc chắn đã cố gắng không ít. Xem ra, ông ta rất ủng hộ việc chúng ta chấn hưng nhà máy đường Dương Xuân.
Tuy nhiên, tôi cũng cảm thấy trọng trách trên vai rất nặng. Nếu thực sự làm không tốt, thật sự không có mặt mũi nào gặp Chủ tịch tỉnh Chúc.
Lam Tồn Quân vẻ mặt nghiêm trọng nói.
-Ừ, Chủ tịch tỉnh Chúc rất tin tưởng chúng ta. Bản thân chúng ta lại càng tin tưởng hơn. Nếu nhà máy đường Dương Xuân không thể phát triển lên, Diệp Phàm tôi lập tức cút đi…
Diệp Phàm nói rất hào hùng, nhìn Lam Tồn Quân một cái nói:
-Từ ngày mai, tổ chuyên trách Ủy ban nhân dân thành phố sẽ bắt đầu nắm giữ nhà máy đường Dương Xuân. Thành lập ban giám đốc tiến hành cải cách toàn diện nhà máy theo phương thức cổ phần. Trong những người tham gia, tôi Diệp Phàm sẽ là Chủ tịch Hội đồng quản trị, cậu đảm nhiệm phó Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm giám đốc nhà máy đường Dương Xuân. Tồn Quân, tôi quyết định báo cáo với Tỉnh ủy đề xuất cậu giữ chức Giám đốc nhà máy đường Dương Xuân. Trách nhiệm chấn hưng nhà máy đường nằm trực tiếp ở trên vai cậu. Bên này cậu vẫn kiêm Phó Chủ tịch thường trực thành phố.
-Nếu Chủ tịch thành phố coi trọng tôi như vậy, dù thế nào, tôi cũng phải làm cho nhà máy đường phát triển đi lên.
Lam Tồn Quân nói.
-Sau khi cậu xuống đó điều tra toàn bộ công nhân viên nhà máy, nếu ai thực sự có năng lực chúng ta vẫn giữ lại. Nhưng người không có khả năng thì vẫn phải loại ra ngoài.
Mặc dù tạm thời chưa tìm ra nơi thích hợp để chuyển đi, vậy trước tiên cứ để qua một bên. Tuyệt đối không thể mặc kệ việc đó, chỉ biết nói những lời thừa thì , sẽ gây trở ngại chonhà máy đường khi phát triển.
Phải tiến hành thay đổi hoàn toàn nhà máy đường. Nhà máy có phát triển hay không thì bộ máy lãnh đạo là quan trọng nhất. Tốt nhất là có thể kéo nhà đầu tư lớn đến đầu tư, làm tài sản nhà máy lớn mạnh thêm.
Tôi nghĩ, nếu muốn làm thì làm lớn. Mục tiêu của chúng ta chính là phát triển nhà máy đường Dương Xuân thành tập đoàn Dương Xuân, đứng vào hàng ngũ những công ty mạnh của tỉnh Tây Lâm.
-Sáng mai tôi sẽ đi xuống, trước hết làm rõ rồi báo cáo anh.
Lam Tồn Quân nói.
-Ừ, cứ sắp xếp như vậy. Sau đó thảo luận trong lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố. Còn việc đề cử cậu với tỉnh ủy, tôi nghĩ sẽ làm sớm một chút.
Có một số việc, làm chậm chỉ sợ gặp trở ngại. Như vậy buổi chiều sẽ quyết định chuyện đề cử cậu.
Sau đó tôi sẽ báo cáo Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy về việc này. Tôi nghĩ, nếu Chủ tịch tỉnh Chúc đã ủng hộ mạnh mẽ như vậy đề nghị của tôi ông ta sẽ cẩn thận suy nghĩ. Nếu không, đến quyền chọn giám đốc cũng không cho tôi thì tôi làm sao có thể chấn hưng nhà máy đường Dương Xuân?
Diệp Phàm nói.
-Tôi nghe theo sắp xếp của Chủ tịch thành phố.
Lúc này Lam Tồn Quân hoàn toàn coi mình là cấp dưới Diệp Phàm.
-Cậu xem có thể bảo nhà cậu dùng một chút ảnh hưởng đến quyết định của tỉnh ủy Tây Lâm. Tuy nói chủ tịch tỉnh Chúc tám phần sẽ giúp chúng ta nhưng cũng có thể sơ suất. Dù sao, Giám đốc nhà máy đường Dương Xuân cũng là cấp bậc Giám đốc sở, trong lúc tình hình rối rắm có lẽ cũng không ít đồng chí muốn được đề bạt.
Diệp Phàm nói.
-Thế cũng đúng, Chủ tịch thành phố ra sức, chuyện chính mình tôi nếu không cố gắng một phen, thì Lam Tồn Quân còn là Lam Tồn Quân sao? Tuy nói nhà tôi ở Tây Lâm cũng không có nhân vật nào có phân lượng. Tôi nghĩ cứ bắt đầu từ Trung ương, tìm vài người nói một chút, hẳn sẽ có ảnh hưởng không ít đối với Tỉnh ủy Tây Lâm. Tuy nhiên, mấu chốt vẫn dựa vào anh.
Lam Tồn Quân cung kính nói.
-Hai chúng ta không cần nói thế, chuyện của cậu là chuyện của tôi.
Diệp Phàm khoát tay áo nói.
Buổi chiều.
Diệp Phàm mở hội nghị lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố.
-Các đồng chí, thời cơ và khó khăn đều đồng thời đến với Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi. Nhà máy đường Dương Xuân…
Diệp Phàm truyền đạt lại công văn và chỉ thị của Tỉnh ủy.
Lập tức, bộ máy lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố ngoài Diệp Phàm, Lam Tồn Quân và Trần Tân Lễ biết việc này, các đồng chí khác toàn bộ sợ ngây người.
-Chủ tịch thành phố Diệp, trước đó trong hội nghị bộ máy lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố không phải chúng ta đã quyết định đề xuất với Ủy ban Kinh tế Thương mại yêu cầu thu hồi nhà máy đường Dương Xuân sao?
Sao lại là bọn họ buông tay, Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống chúng ta tiếp nhận khối rối ren này. Gánh nặng trầm trọng này chúng ta không gánh nổi.
Giọng Phó chủ tịch thành phố Lưu Chuyển Kim khá lớn. Tất nhiên là để mọi người chú ý.
-Đúng vậy, chủ tịch thành phố Diệp, trên tỉnh sao lại làm như vậy. Chúng ta ngồi đây không ai không biết Nhà máy đường Dương Xuân là một vũng bùn, rơi vào là không bước ra được. Với nguồn tiền của thành phố chúng ta, một năm cũng chỉ có thể đủ cho một phần nhà máy đường. Còn muốn các bộ phận khác của Ủy ban nhân dân không triển khai công tác sao? Tôi thấy, đây chính là cháo không đủ mà người nhiều lên.
Tất nhiên, tổng sản lượng không đổi chỉ có thể giảm bớt của mỗi người.
Các đồng chí ngồi đây tất nhiên đều không muốn thấy tình huống này xảy ra.
Nếu cục Tài chính thành phố phải chia sẻ với nhà máy đường Dương Xuân không phải là sau này tiền trong tay các phòng chuyên môn sẽ ít đi sao.