Đối với các lãnh đạo vốn không được phân công quản lý phân phối tiền mà nói, tất nhiên là trong lòng không vui. Cho nên, phó chủ tịch thành phố Trương Chí Khôn đã không kìm nổi hỏi một câu.
-Đúng vậy, việc này trước đây Ủy ban nhân dân thành phố đã gửi yêu cầu lên tỉnh.
Phó chủ tịch thành phố Y Tiền Sâm nói.
-Phó chủ tịch thành phố Y, đây là công văn chính thức của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh quyết định xuống. Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta khiếu nại có tác dụng sao?
Lam Tồn Quân hỏi ngược lại.
-Việc này…
Y Tiền Sâm lập tức im lặng.
-Tốt lắm, không nói nhiều nữa. Việc này tôi cùng Phó chủ tịch Tân Lễ cùng giải quyết đi. Khi tình hình đã như thế này, chúng ta có muốn đẩy cũng không được.
Việc này là Chủ tịch Chúc tự mình quyết định. Cho nên, chúng ta phải đối mặt với sự thật, tự mình phải đứng dậy. Các đồng chí ngồi ở đây đều là thành viên Ủy ban nhân dân thành phố, có thể nói là trụ cột của thành phố Đông Cống.
Mỗi người chúng ta đều phải xốc lại tinh thần, đưa ra giải pháp. Như thế mới có thể khiến cho nhà máy đường Dương Xuân hồi sinh.
Nhà máy Đường có phát triển, cũng có thể cho thành phố chúng ta có thêm tiền đúng không?
Diệp Phàm khoát tay áo nói.
-Chủ tịch Diệp, đây căn bản là vũng bùn. Trừ phi không đi vào đó chứ một khi đã vào thì không thể đi ra được. Thậm chí đều làm cho chúng ta chết đuối trong đó.
Lưu Chuyển Kim lớn tiếng nói.
-Ừ, tôi thấy nhà máy đường Dương Xuân căn bản là vốn không đủ gán nợ, nếu kiểm tra sổ sách có lẽ nhà máy nợ còn phải đến vài trăm triệu. Một nhà máy không có cách nào cứu chữa như vậy mà bảo chúng ta tiếp nhận lại, căn bản là tự chui đầu vào rọ thôi.
Y Tiền Sâm lắc đầu lè lưỡi nói.
-Không đi làm sao biết là tự chui đầu vào rọ? đồng chí Tiền Sâm, có một số việc, chỉ có thể đi làm thật mới biết có cứu được hay không. Nếu Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đem chuyện quan trọng như vậy giao cho chúng ta, chúng ta phải có trách nhiệm. Một chút trách nhiệm cũng không dám đảm đương thì có còn là một người đảng viên không?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc phê bình ý kiến của Y Tiền Sâm.
-Dù sao việc này tôi không làm được. Tôi chỉ muốn nhúng tay quản lý “ba sào ruộng” nhà tôi là được rồi. Lần trước Chủ tịch Diệp giao mỗi chúng tôi kiếm tiền để xây dựng thành phố Đông Cống.
Việc này, vì hưởng ứng kêu gọi của Tỉnh ủy, tôi biết. Nhưng chỉ một việc này thôi tôi cũng đã đủ bận việc lắm rồi.
Chuyện nhà máy đường Dương Xuân này, nói thật, tôi không có thừa sức đi lo.
Chủ tịch Diệp nếu nói phải tiếp nhận, tôi không phản đối. Hơn nữa, nhìn vào bản tài liệu này có thể thấy trên tỉnh và Bí thư Ủy ban kinh tế Thương mại Đới Trung Cường đã đưa tiền vào quỹ của Chủ tịch thành phố.
Chứng tỏ việc này họ hi vọng Chủ tịch thành phố tự mình ra tay quản lý. Một khi đã vậy tôi tin rằng Chủ tịch Diệp có thể đưa nhà máy đường Dương Xuân ra khỏi khó khăn.
Tuy nhiên, tôi hi vọng, Chủ tịch Diệp không cần phân chia nhiệm vụ của nhà máy đường Dương Xuân cho chúng tôi, khi chúng tôi vẫn còn gánh vác những nhiệm vụ quan trọng trên vai.
Lưu Chuyển Kim lại bắt đầu cổ động quần chúng.
Nghe hắn nói, những người ngồi đây đều nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Những ánh mắt đó đều có ý này cả.
-Chỉ thị của Tỉnh ủy giao Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống chịu trách nhiệm về nhà máy đường Dương Xuân. Chính là nhân sự của nhà máy đều sắp xếp từ đề cử của bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố sau đó đưa lên Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Cán bộ dưới cấp sở trực tiếp do Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống quyết định, sau đó Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sát hạch thông qua là được. Các đồng chí Tỉnh ủy đã giao cho chúng ta quyền lớn như vậy, chúng ta cũng phải quý trọng có phải không?
Diệp Phàm nói, bắt đầu tung ra “tấm chăn đệm” làm nền cho Lam Tồn Quân.
-Ha ha, vừa rồi tôi cũng đã cẩn thận đọc văn bản. Cảm thấy chỉ thị của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không nhằm vào Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta. Quan trọng là ở Chủ tịch Diệp. Nếu Chủ tịch Diệp thay đổi hình thức đầu tư cổ phần đối với nhà máy đường Dương Xuân, chúng tôi ủng hộ quyết định của Chủ tịch thành phố. Tuy nhiên, khả năng của chúng tôi có hạn, việc này tôi không tham gia.
Y Tiền Sâm nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói tiếp:
-Còn chuyện Tỉnh ủy trao quyền cho cấp dưới, tôi cũng tuyệt đối không động vào. Chủ tịch Diệp quyết định như thế nào thì quyết định như thế.
-Tôi cũng đồng ý với ý kiến của Phó chủ tịch thành phố Y.
Chánh án tòa án La Phong và Viện trưởng viện kiểm sát Nguyễn Tiến Phát người trước người sau nói. Sau đó lại có mấy vị thể hiện thái độ mặc kệ tương tự.
-Các anh không tham gia tôi cũng đồng ý. Tuy nhiên, chỉ thị của Tỉnh ủy là Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống chúng ta quyết định đề cử nhân sự. Cho nên, vấn đề đề cử nhân sự cấp cao của nhà máy đường tôi hi vọng tất cả mọi người ủng hộ.
Diệp Phàm nói.
-Chỉ cần Chủ tịch Diệp đồng ý chuyện sau này của nhà máy đường không cần tìm chúng tôi, chúng tôi không có ý kiến. Hơn nữa, vì giữ lời hứa, tốt nhất là ký một biên bản chính thức, ghi vào biên bản hội nghị Ủy ban nhân dân thành phố. Mọi người đồng ý không tham gia như thế nào liền ký tên.
Lưu Chuyển Kim ngắt lời nói, đưa ra cách bỏ gánh nặng. Nguyến Tiến Phát cho đến Y Tiềm Sâm gật đầu đồng ý đều muốn không liên quan gì đến chuyện nhà máy đường nữa.
“Một đám yếu ớt bạc nhược” Diệp Phàm thầm mắng trong lòng, nói:
-Được, chủ nhiệm Vệ, lập tức cho người gõ biên bản.
Vệ Diêu Thông lập tức cho người đi làm không lâu sau thì biên bản đã xong.
Cuối cùng, trong số mười ba thành viên Ủy ban nhân dân ngoài Diệp Phàm, Lam Tồn Quân và Trần Tân Lễ ra thì mười vị đồng chí khác đều ký kết biên bản không tham gia.
-Các anh đã nghĩ kỹ đúng không. Đặt bút rồi không hối hận chứ?
Diệp Phàm giơ biên bản trong tay lên, vẻ mặt nghiêm trọng nói.
-Đưa tôi ký trước.
Lưu Chuyển Kim không hề nghĩ ngợi ký ngay.
-Nếu các vị đều có suy nghĩ của riêng mình, tôi cũng không tiện nói nữa. Tổ chuyên trách chuyện nhà máy đường còn lại ba thành viên của Ủy ban nhân dân thành phố. Tôi cùng với Phó chủ tịch thường trực Lam Tồn Quân còn có Phó Chủ tịch thành phố Trần Tân Lễ. Có đúng vậy không thưa các đồng chí?
Diệp Phàm hỏi, tất nhiên là từng bước thực thi kế hoạch của mình.
-Đương nhiên là vậy, nếu chúng tôi quyết định không tham gia, đương nhiên bất luận chuyện gì của nhà máy đường chúng tôi cũng không tham dự. Mặc dù là nhà máy đường có chia tiền cũng không liên quan đến chúng tôi. Đương nhiên, nếu sau có việc gì khác, chúng tôi cũng không chịu trách nhiệm.
Lưu Chuyển Kim lên tiếng đầu tiên.
-Ha ha, tôi quyết định tổ chuyên trách nhà máy đường là do tôi làm tổ trưởng, đồng chí Lam Tồn Quân đảm nhiệm tổ phó thường trực, phụ trách trực tiếp.
Còn đồng chí Trần Tân Lễ đảm nhiệm tổ phó thứ nhất. Công việc của nhà máy đường không tách rời khỏi cục Công an nên đồng chí Vương Triều của Cục Công an cũng đảm nhiệm tổ phó.
Tổ viên còn có bên quản lý đất đai, xây dựng, Ủy ban Kinh tế thương mại cùng với một số lãnh đạo nhà máy đường tham gia. Ngày mai thành lập một tổ chuyên trách chính thức nắm giữ nhà máy đường Dương Xuân, toàn diện tiến hành điều tra.
Đồng thời cũng nhận bàn giao công việc của nhà máy đường từ bộ máy lãnh đạo hiện giờ của nhà máy. Mọi người đồng ý xin mời giơ tay biểu quyết.
Diệp Phàm nói xong giơ tay lên, Lam Tồn Quân cũng giơ tay.
Lưu Chuyển Kim cũng không chút do dự đồng ý, không lâu sau, toàn thể các đồng chí đều thông qua. Diệp Phàm hiểu được, tuy nói việc điều chỉnh nhân sự nhà máy đường có chút ngon miệng nhưng cũng khó gặm. Điều chỉnh nhân sự địa phương còn có lợi. Nhưng nhà máy đường Dương Xuân mục nát chắc chắn là hại nhiều hơn lợi. Bằng không, những người ngồi ở đây không phải cáo già, có lợi còn chưa tới sao.
Sau khi tất cả mọi người giơ tay đồng ý chuyện nhà máy đường, Diệp Phàm nói:
-Cố một chuyện nhỏ này. Bí thư Đảng ủy nhà máy đường Dương Xuân đồng chí Lý Khê Mãn đã tạm thời bị cách chức. Mà giám đốc nhà máy đồng chí Vân Phong đã điều lên Ủy ban kinh tế thương mại tỉnh đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm. Có thể nói, hiện tại nhà máy đường Dương Xuân như rắn mất đầu. Nếu nhà máy đường đã thuộc sự quản lý của Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta thì hôm nay trước tiên chúng ta phải chọn ra người làm giám đốc.
-Trong lòng Chủ tịch Diệp hẳn là đã chọn được người?
Lưu Chuyền Kim thản nhiên hừ một tiếng. Lúc này cũng hiểu rõ ý của Diệp Phàm. Hóa ra nói nhiều như vậy chính là vì phút cuối cùng này.
-Ha ha, tôi cho rằng đồng chí Lam Tồn Quân rất thích hợp đảm nhiệm chức vụ này. Anh ấy là người từ bộ Thương mại xuống đây, hiểu biết rộng. Hoàn toàn có năng lực kéo nhà máy đường Dương Xuân ra khỏi cảnh khó khăn này. Cho nên, tôi quyết định đề cử đồng chí Lam Tồn Quân đảm nhiệm Phó Bí thư Đảng ủy, Giám đốc nhà máy đường Dương Xuân với Ban Tổ chức cán bộ cán bộ Tỉnh ủy. Các đồng chí cảm thấy thế nào?
Diệp Phàm đã luyện đến da mặt tuyệt đối không mỏng chút nào, “nếu Lưu Chuyền Kim anh đã nói như thế thì tôi cũng không cần khách khí”.
-Tôi đồng ý với đề nghị của đồng chí Diệp Phàm. Đồng chí Tồn Quân công tác ở bộ Thương mại nhiều năm có nhiều kinh nghiệm.
Bộ Thương mại là làm gì, là chuyên quản lý về kinh doanh. Hơn nữa Phó chủ tịch thành phố Tồn Quân đã ở bộ Thương mại nhiều năm như vậy chắc chắn cũng có mạng lưới quan hệ không tầm thường. Cho nên, anh ta đến nhà máy đường đảm nhiệm chức Giám đốc là hợp lý.
Trần Tân Lễ không ngờ là người đầu tiên lên tiếng. Bởi vì địa vị của Diệp Phàm trong cảm nhận của Chủ tịch Chúc đồng chí Trần Tân Lễ đã biết qua.
Ngay cả Phó chủ tịch tỉnh Y Kiệt Minh và trợ lý Chủ tịch tỉnh Lưu Thạch cũng phải thầm chịu đựng. Chứng tỏ Chủ tịch Chúc ủng hộ Diệp Phàm.
Tất nhiên, trong lòng Trần Tân Lễ có suy nghĩ. Đây cũng là một nguyên nhân khiến vừa nãy Trần Tân Lễ đi theo Diệp Phàm.
-Chúng tôi đã nói trước là không tham gia vào chuyện nhà máy đường. Hơn nữa, chúng tôi là tham gia vào công tác chính chứ không liên quan gì đến công tác phát triển nhà máy đường cả. Cho nên, hai chúng tôi đều không có ý kiến gì. Đồng ý đề cử đồng chí Lam Tồn Quân.
Nguyễn Tiến Phát và La Phong nói.
Lưu Chuyển Kim thấy vừa rồi ký kết biên bản không tham gia giờ lại phải ủng hộ Ủy ban nhân dân thành phố đề cử nhân sự nhà máy đường. Việc này y cũng ngại nói ra điều mình muốn, đành đồng ý một cách bất đắc dĩ.
Tất nhiên, việc đề cử đồng chí Lam Tồn Quân dưới sự sắp xếp khéo léo của Diệp Phàm đã được Ủy ban nhân dân thành phố thông qua.
Mà Tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh đã có văn bản chỉ thị toàn bộ hoạt động lần này đều ủy quyền cho Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống, đến Thành ủy Đông Cống cũng bị bỏ qua một bên.
Cho nên, quyết định để cử này cũng không cần báo cáo Thành ủy Đông Cống mà có thể trực tiếp báo cáo Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Diệp Phàm việc nhân đức không nhường ai, lập tức cho Vệ Diêu Thông đem quyết định của Ủy ban nhân dân thành phố báo cáo Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Hơn nữa, đến văn phòng diệp phàm lập tức gọi điện thoại cho Chủ tịch Chúc, đem những việc liên quan đến chuyện đề cử báo cáo Chủ tịch Chúc.
-Tôi nói rồi, chuyện nhà máy đường tôi không nhúng tay vào công việc cụ thể. Cậu nói thế nào thì được cái đó. Tuy nhiên, tầm nhìn của cậu nên chuẩn xác. Tuy nói mặt ngoài là ủy quyền toàn diện cho các cậu nhưng các cậu không được để tôi mất mặt.
Chủ tịch Chúc thản nhiên nói.
-Nếu không vực dậy được nhà máy đường Dương Xuân, Diệp Phàm tôi không cần chức vụ này nữa.
Diệp Phàm cũng nghiến răng.
-Cậu nói thế?
Chủ tịch Chúc lạnh lùng hừ nói, giọng rất nghiêm túc.
-Tôi nói thế, nếu Chủ tịch Chúc không tin có thể ghi âm lại cuộc điện thoại này.
Diệp Phàm còn chắc chắn thêm.