Quan Thuật

Chương 1873: Chương 1873: Nhờ người đi hộ




Sau khi tiếp xúc với Chủ tịch Chúc lần thứ hai. Diệp Phàm cũng hiểu thêm về ông một chút.

Cảm thấy Chủ tịch Chúc làm việc khá thoải mái.

Hơn nữa, vẫn có chút phong cách quân nhân. Chú trọng việc thật, coi trọng lời hứa.

Không thích làm những chuyện đường ngang ngõ tắt. Đương nhiên, đây chỉ là một chút cảm giác của Diệp Phàm mà thôi. Nếu nói là Chủ tịch Chúc đơn giản như mặt ngoài thì ông ta tuyệt đối không ngồi được lên vị trí Chủ tịch tỉnh.

-Vậy đi, việc bổ nhiệm đồng chí Lam Tồn Quân tôi có thể ủng hộ cậu. Tuy nhiên, dù sao lãnh đạo nhà máy đường cũng là cán bộ cấp Giám đốc sở. Việc này phải thông qua thảo luận của Tỉnh ủy mới thông qua được. Cậu có hiểu ý của tôi không?

Chủ tịch Chúc nhắc nhở Diệp Phàm.

-Tôi hiểu rồi.

Diệp Phàm nói, tất nhiên là biết Chủ tịch Chúc đang nhắc nhở hắn còn phải qua cửa của Bí thư Tỉnh ủy Phó Quốc Vân.

-Hiểu được là tốt rồi, giữ vững thời hạn, cải tạo tốt nhà máy.

Chủ tịch Chúc nói câu cuối cùng rồi cúp điện thoại.

-Cậu Lam, nhà cậu đã có động thái gì chưa?

Sau khi gác điện thoại Diệp Phàm quay sang hỏi.

-Mấy hôm trước anh đã nói việc này với tôi, tôi đã nói với cha rồi. Tin rằng họ cũng đã chuẩn bị. Dù sao từ Phó giám đốc sở đến Giám đốc sở là một ngưỡng lớn. Không ai dễ dàng buông tha. Tuy nhiên, anh Diệp, tôi xin nhờ anh chút chuyện.

Lam Tồn Quân hạ thấp thái độ.

-Chúng ta là anh em, không cần khách khí như vậy.

Diệp Phàm khoát tay áo nói.

-Cha tôi cũng đã nói, nhà họ Lam cơ bản là không có quan hệ ở tỉnh Tây Lâm. Muốn ổn thỏa thì tốt nhất phải tìm người có ảnh hưởng đến Bí thư Phó Quốc Vân.

Chủ tịch Chúc mạnh mẽ nhưng Phó Quốc Vân dù sao cũng là Bí thư, là nhân vật số 1 của tỉnh Tây Lâm. Với một tỉnh, vẫn là người có quyền cao nhất trong việc bổ nhiệm cán bộ cấp Giám đốc sở.

Tuy nói chỉ là Giám đốc một doanh nghiệp nhà nước. Nhưng, rất nhiều đồng chí đều coi đây là một cái cầu. Đây không phải là một cách thăng quan hay sao?

Lam Tôn Quân nói thẳng.

-Ý của cha cậu là trong đó có rất nhiều tranh giành đúng không?

Diệp Phàm nói.

-Ừ, cha nói, quan hệ trong Tỉnh ủy Tây Lâm cũng rất phức tạp. Chúc Nham Phong và Phó Quốc Vân hai người mạnh mẽ gặp nhau, không khác gì thế quân dùng lực đối đầu. Đây là hai phe phái tập đoàn quyền lực lớn nhất Tỉnh ủy Tây Lâm. Ngoài ra còn có phe do Phó Bí thư đảng đoàn Tằng Cửu Thiên cùng Phó Bí thư Chung Bão Thạch cầm đầu. Còn có mấy người đứng ở vị trí trung lập.

Lam Tồn Quân nói.

-Đã hỏi thăm rõ ràng chưa, ai có quan hệ tốt với Phó Quốc Vân.

Diệp Phàm hỏi.

-Không rõ lắm, cha cũng buồn vì việc này. Hiện tại đã tìm người nói qua với Phó Quốc Vân. Chẳng qua là thái độ Phó Quốc Vân khá mơ hồ. Cha đoán độ mạnh yếu vẫn chưa đủ.

Lam Tồn Quân nói.

-Phó Quốc Vân làm bí thư Tỉnh ủy một tỉnh, là lãnh đạo một vùng. Nếu nói không có ai ở trung ương ủng hộ ông ta có thể ngồi trên vị trí này là tuyệt đối không thể có khả năng. Có thể đẩy người khác ngồi lên vị trí Bí thư Tỉnh ủy ít nhất cũng phải là Ủy viên bộ Chính trị mới có khả năng này. Sau lưng Phó Quốc Vân có người như thế, cho nên, cán bộ bình thường ở Trung ương lên tiếng cũng không có tác dụng gì lớn…

Diệp Phàm nhíu mày nói.

-Cha nói, lần này anh Diệp có thể giúp đỡ. Thứ nhất nhà họ Lam sẽ nhớ ân tình này. Thứ hai, chuyện anh Diệp đề nghị thành phố Tân Môn liên kết hỗ trợ với thành phố Đông Cống ông ấy cũng có thể nói giúp. Tôi lúc đó cũng đã nói qua với cha, nói là anh Diệp chắc chắn sẽ giúp.

Không cần phải nói này nọ. Tuy nhiên, cha vẫn bảo tôi phải truyền đạt lại ý của ông ấy. Ông ấy nói, tình cảm anh em là tình cảm anh em. Nhưng công việc là công việc. Có một số việc phải phân định rõ ràng.

Lam Tồn Quân nói ra ý của cha mình.

-Ha ha, Chủ tịch thành phố Lam nói cũng có lý.

Diệp phàm gật gật đầu, ngồi im suy nghĩ một chút, cảm thấy hiểu rõ “Bối cảnh” là như thế nào rồi!

Đôi khi năng lực là một chuyện. Nhưng cần phải có “bối cảnh” giúp đỡ. Gia tộc giống như nhà họ Lam, anh không thể làm cho họ tin vào khả năng của anh thì sẽ không thể làm họ nể phuc.

Vì thế Diệp Phàm gọi điện thoại cho Phó Trưởng ban Tổ chức Trung ương Ninh Chí Hòa cười nói:

-Chào chú Ninh, cháu là Diệp Phàm.

-Là cậu à, cậu lâu không thấy điện thoại, tôi còn tưởng rằng cậu mất tích rồi đấy.

Giọng Ninh Chí Hòa thân thiết, giống như đối với một người bạn thân.

Không kém gì so với người nhà. Đây tất nhiên là nể mặt sư phụ Phí Phương Thành của Diệp Phàm.

-Muốn mất tích cũng khó.

Diệp Phàm cố ý thở dài.

-Chuyện của cậu tôi biết, tuy nhiên, tôi thấy lạ, cậu không tìm nhà họ Kiều tìm tôi làm gì.

Ninh Chí Hòa đột nhiên nói trắng ra.

-Ha ha, chú Ninh nghĩ sai cho cháu rồi. Hiện tại cháu công tác ở Đông Cống không tồi. Nơi này sơn thủy hữu tình, là một nơi rất tốt. Thật sự là một nơi nghỉ ngơi tốt. Cháu còn muốn cảm ơn chủ tịch tỉnh Yến đã cho cháu đến đây.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói. Phát hiện thấy Lam Tồn Quân đang lắng nghe, có lẽ đang đoán xem chú Ninh là ai.

-Vui đến quên cả trời đất?

Ninh Chí Hòa cười trêu.

-Có đôi chút là như vậy nhưng không phải là hoàn toàn.

Diệp Phàm nói.

-Cậu còn chưa nói với tôi là vì sao cậu nói tôi sai lầm.

Ninh Chí Hòa nói.

-Tôi muốn biết Bí thư Tỉnh ủy Tây Lâm Phó Quốc Vân quan hệ cũng không tệ lắm. Tôi nghĩ, chú Ninh ở vị trí đặc biệt, có thể hiểu một chút. Nếu đã tới Tây Lâm, kiếm cơm dưới tay người ta, không hỏi thăm một chút sau này xui xẻo thì sao chứ?

Diệp Phàm bình tĩnh nói.

-Ha ha, muốn bảo tôi giúp thì cứ nói thẳng. Làm sao phải dài dòng, không giống phong cách của cậu.

Ninh Chí Hòa tất nhiên là nghe xong hiểu ngay ý của Diệp Phàm, không chút khách khí nói.

-Tôi nói thẳng.

Diệp Phàm cười, mặt dày nói.

-Nói đi, tôi nghe.

Ninh Chí Hòa nói.

-Muốn nhờ chú Ninh nói giúp với Phó Quốc Vân. Thành phố Đông Cống chúng tôi có nhà máy đường Dương Xuân.

Diệp Phàm đem chuyện đề cử Lam Tồn Quân nói qua.

-Nếu Chủ tịch Chúc ủng hộ cậu, thì chỉ còn vấn đề bên phía Phó Quốc Vân.

Ninh Chí Hòa nói, trầm mặc trong chốc lát, nói:

-Phó Quốc Vân có chút việc tôi không tiện nói, với cậu mà nói thì cũng không thể đụng chạm đến tấng thứ đó.

Tuy nhiên, tôi có thể nói cho cậu biết. Quan hệ giữa Phó Quốc Vân và đồng chí Triệu Xương Sơn không tệ lắm đâu.

Nếu Triệu Xương Sơn đồng ý đề cử một Giám đốc doanh nghiệp nhà nước. Phó Quốc Vân hẳn sẽ không phản đối. Tất nhiên, quan hệ giữa họ là bạn bè, không phải như cậu nghĩ là phe phái chính trị. Cho nên, cậu đừng nghĩ ngợi lung tung.

Sau khi cúp điện thoại Diệp Phàm suy nghĩ một hồi. Quan hệ giữa mình và nhà họ Triệu cũng là ôn hòa lợi dụng lẫn nhau thôi. Trước kia nhà họ Triệu có thể giúp mình giải quyết một chút việc đều có trao đổi ngang tay. Mà khi ở Việt Đông cũng chỉ có thể nói là thân hơn với các đồng chí thông thường.

Muốn dùng việc này để bảo ông ta lên tiếng nói với Phó Quốc Vân chuyện của Lam Tồn Quân có lẽ là không thể.

Huống chi hiện tại hết thảy chức vụ trong quân đội của hắn đều bị rút hết. Hơn nữa, việc hắn trở thành phế nhân Triệu Bảo Cương có lẽ cũng đã biết. Đã không có giá trị lợi dụng, thì thực không có tác dụng gì.

Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Phàm nhìn Lam Tồn Quân một cái hỏi:

-Tồn Quân, cha cậu cùng Bí thư tỉnh Việt Đông Triệu Xương Sơn có thể thương lượng một chút nào đó không?

-Lão đại của nhà họ Triệu?

Lam Tồn Quân kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

-Ừ, nếu cha cậu có thể nói chuyện thì tốt.

Diệp Phàm nói, đây là cung cấp tin tức cho Lam Tồn Quân.

-Tôi lập tức nói với cha một tiếng.

Lam Tồn Quân vui vẻ cầm điện thoại ừ à một hồi sau vẻ mặt hơi có chút vui mừng nói:

-Thật ra bên chỗ Bí thư Triệu, cha tôi đang tìm người liên hệ.

-Tốt tốt, Giám đốc Lam, đầu tiên tôi chúc mừng cậu một tiếng.

Diệp Phàm trêu.

-Ha ha, việc này chưa có kết quả cũng không dám tùy tiện.

Lam Tồn quân khiêm tốn nói.

Sau hai ngày Diệp Phàm cùng Lam Tồn Quân đều bận rộn với việc sắp xếp công việc cho tổ chuyên trách nhà máy đường Dương Xuân. Nói thì dễ nhưng làm thì khá khó. Bởi vì, liên quan đến nhiều vấn đề. Hơn nữa, cũng chưa rõ hết năng lực của nhân viên. Trong tổ này, Diệp Phàm không thích người có tài trí bình thường.

Buổi sáng ngày thứ ba, Lam Tồn Quân dẫn nhân viên tổ công tác vào nhà máy đường Dương Xuân. Bộ phận xây dựng trung tâm thành phố Đông Cống lại thiếu người. Diệp Phàm vẫn luôn tìm người thích hợp cho vị trí này.

Ban đầu, phân công quản lý xây dựng đô thị là Phó chủ tịch thành phố Lưu Chuyển Kim. Nhưng người này dùng không thuận tay.

Hơn nữa, trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố, thường thường đều là người này phản đối đầu tiên. Hơn nữa, người này tư tưởng có vấn đề, nói là không tham gia chuyện nhà máy đường. Cho nên, Diệp Phàm quyết định để qua một bên trước, để anh ta tỉnh táo lại.

Trần Tân Lễ thật ra là một người thích hợp. Tuy nhiên, bởi vì Trần Tân Lễ phân công quản lý công nghiệp, đây cũng là mảng quan trọng. Không thể phân công anh ta quản lý xây dựng.

Diệp Phàm suy nghĩ hồi lâu, quyết định thăm dò ý của Bí thư Vi Lý Quốc. Ông ta rất có kinh nghiệm về vấn đề này.

Vì thế, mang chút trái cây đến chỗ Vi Lý Quốc.

-Ngồi, ngồi đi.

Lần này Vi Lý Quốc thân thiết hơn, nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:

-Chủ tịch Diệp nói chuyện rất có lý, nghe nói Ủy ban nhân dân thành phố đã thông qua phương án xây dựng trung tâm thành phố Đông Cống?

-Vâng, việc này, thứ nhất vì sự phát triển của chúng ta, thứ hai là hưởng ứng sự kêu gọi của Tỉnh ủy.

Diệp Phàm nói.

-Sau khi quyết định xong, tiếp theo chính là chuẩn bị kinh phí xây dựng cơ sở hạ tầng.

Tuy nhiên, căn cứ vào ngân sách của thành phố chúng ta, Chủ tịch Diệp cần phải suy nghĩ về khoản kinh phí này.

Ôi, tôi không được rồi. Nếu không cũng muốn chống gậy đi khắp nơi. Vì việc xây dựng thành phố Đông Cống không cần thể diện nữa cũng được.

Vi Lý Quốc vẻ mặt tiếc nuối, giơ tay gõ gõ đầu gối của mình.

-Bí thư Vi không cần phải tự trách mình, nhiệm vụ của anh là giữ gìn sức khỏe. Còn tiền bạc thì vẫn còn chưa tới lúc.

Diệp Phàm cười thần bí.

-Cậu có cách?

Vi Lý Quốc có vẻ hào hứng nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Bởi vì xây dựng trung tâm thành phố Đông Cống là hi vọng cả đời của Vi Lý Quốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.