- Cho nên các anh liền tiền trảm hậu tấu.
Diệp Phàm nói.
- Đây là sự sắp xếp của lãnh đạo cấp trên, sao có thể nói là tiền trảm hậu tấu. Đều là vì công tác của quốc gia mà.
Hơn nữa, vừa khéo gặp được cơ hội này, cậu qua đây càng thích hợp hơn phải không nào? Thật ra, lần này cũng là một cơ hội rèn luyện bản thân rất tốt đối với cậu.
Cậu sau này nhất định sẽ còn hướng đến những cương vị công tác có phạm vi rộng lớn hơn. Bước vào không gian có tính cạnh tranh lớn, mới mẻ lại mang tầm cỡ thế giới kiểu này sớm thì càng có thể đạt được nhiều thành tích hơn.
Lĩnh hội đầy đủ kinh nghiệm trong đó. Hơn nữa, điều này cũng thể hiện rõ sự tín nhiệm tuyệt đối của lãnh đạo cấp trên đối với cậu.
Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Về điều này tôi thật không có ý kiến gì, chỉ là bắt tôi kiêm nhiều chức vụ như vậy các ông không sợ tôi mệt chết sao. Ví dụ, chức vụ trong Đại học Bắc Kinh dường như không cần thiết phải kiêm nhiệm. Riêng công tác trong Bộ hoàn toàn đã có thể che giấu tai mắt người khác rồi không phải sao? Công tác ở Đại học Bắc Kinh chẳng phải có chút vẽ rắn thêm chân sao. Hơn nữa, ba phía đều có công tác, tôi cho dù có là người sắt cũng sẽ chịu không nổi phải không nào?
Diệp Phàm có chút không hiểu nổi.
- Ha ha, công tác ở Đại học Bắc Kinh rất nhẹ nhàng thoải mái. Cho cậu nhận một cái danh trong trường đại học là có ý tứ khác nữa.
Cậu ngẫm lại xem, đại học là một trung tâm tri thức nghệ thuật học thuật. Tuy rằng địa bàn của nó không lớn, nhưng phạm vi bao trùm của nó có thể đột phá ra quốc tế thậm chí hướng ra thế giới và vũ trụ.
Hơn nữa, bầu không khí đặc thù của đại học cũng có thể rèn luyện cho cậu một số phẩm chất. Nếu chỉ là một quan chức thì sẽ không thể nào hoàn thiện mọi mặt.
Thế nhưng, có thể tiếp thu một số tri thức và kinh nghiệm mặt bên đối với cậu cũng không phải chuyện không tốt.
Hơn nữa, cậu thấy đấy, không phải mấy vị lãnh đạo tối cao của quốc gia chúng ta đều từng nhậm chức ở đại học sao?
Bởi vì, đại học là một hình thức rèn luyện khác, mà tác dụng của nó thì không thể coi thường.
Cung Khai Hà cười nói.
- Ha ha, thật ra tôi rất hứng thú với công tác ở Đại học Bắc Kinh. Nó là một lĩnh vực hoàn toàn khác với các ban ngành chính phủ và doanh nghiệp mà tôi chưa biết.
Rất có tính thách thức và cảm giác mới mẻ, nhìn thấy đám học sinh sinh viên là dường như tôi trở về thời kỳ đại học.
Không những thế, tôi cũng muốn nhân cơ hội trở về đào tạo chuyên sâu, tranh thủ cái bằng nghiên cứu sinh là việc nên làm. Hiện tại thì tốt rồi, gần quan được hưởng lộc rồi.
Cho nên, tôi phải cảm ơn sự sắp xếp này của lãnh đạo cấp trên, đúng là rất tuyệt vời.
Diệp Phàm cười nói.
- Tại sao có thể là nói là tranh thủ chứ, đương nhiên, cậu cũng không có nhiều thời gian học cùng người ta.
Có điều, thị giác đặc thù của cậu có tốc độ đọc sách nhanh gấp mấy lần người bình thường. Cho nên, người ta tốn một tháng cậu chỉ cần tốn mấy ngày là đủ rồi.
Cung Khai Hà nói:
- Lần này sự coi trọng của lãnh đạo cấp trên đối với cậu đã đạt đến mức độ cao nhất từ trước đến nay rồi.
Ngay cả tôi cũng không ngờ cậu có thể nhận được đãi ngộ cấp Bộ trưởng. Đương nhiên là với cấp bậc Phó tổ trưởng thường vụ của Tổ A thì cậu quả thực xứng đáng nhận đãi ngộ này.
Chỉ là cậu tạm thời bởi vì tuổi tác lý lịch đều chưa đủ nên không thể để cậu trực tiếp bay lên chức vụ Bộ trưởng.
Kỳ thực, tôi nghĩ, đợi sau khi cậu làm được vài năm, một khi tuổi tác và lý lịch của cậu đều đã đủ. Đến lúc đó thời cơ chín muồi, Tổ hoàn toàn có thể đề cử một chút.
Bởi vì Phó tổ trưởng thường vụ Tổ A là một chức vụ cấp Bộ trưởng chân chính, cấp bậc cũng giống như Chiêm Hùng.
Cậu thấy đấy, Tướng quân Tây Môn Đông Hồng vừa xuất ngũ liền đến quân khu Việt Châu nhậm chức Tư lệnh viên. Cho nên, cậu nên phải thật nghiêm túc đối với công tác này.
Nói không chừng sau này đến đại quân khu đảm nhiệm chức thủ trưởng một lần, cũng coi như không uổng một kiếp người. Cho nên, cậu nhận được công tác này cũng không phải dễ dàng đâu.
Thật ra, về việc lần này cậu nhậm chức Phó tổ trưởng thường vụ cũng gây nên khá nhiều tranh luận. Các đồng chí có thể đảm nhiệm chức vụ này trong Tổ, các Bộ và Ủy ban trung ương không hề ít chút nào.
Ví dụ như, Cục Bảo mật, Viện Kiểm sát Tối cao, Pháp viện cùng Ủy ban Chính trị Pháp luật, Bộ Công an… đều có đồng chí xứng đáng nhận công tác này.
Có điều, xuất phát từ chiến lược mới nhất của Tổ ta, chúng tôi cảm thấy cậu tuy rằng trẻ tuổi nhưng cậu thích hợp với công tác lần này nhất.
Tổ A trong tay cậu sắp nghênh đón một thời kỳ cải cách lớn. Về tương lai của Tổ A, tôi tin tưởng trong lòng cậu nhất định đã có suy nghĩ rồi phải không?
- Ừm, về vấn đề này tôi đã đề cập đến từ lâu. Tôi nghĩ, việc đầu tiên sau khi nhậm chức chính là nâng cao tiêu chuẩn gia nhập của Tổ A.
Chính là ngũ đẳng và lục đẳng tôi đã nói. Dựa vào sự thay đổi lớn về hình thế quốc tế, các quốc gia đều tăng cường xây dựng đội ngũ đặc biệt.
Lúc trước lấy tứ đẳng làm tiêu chuẩn gia nhập là hơi thấp một chút. Trong các nhiệm vụ phức tạp tứ đẳng chỉ có thể làm mấy việc khiêng vác chạy vặt mà thôi.
Tổ A chúng ta không cần mấy đồng chỉ chỉ có thể khiêng vác gia nhập. Mà những đồng chí kiểu này chỉ có thể vào rèn luyện trong đội ngũ dự bị như Báo Săn, sau khi đột phá mới có thể gia nhập.
Hơn nữa, tôi còn có ý tưởng này, đội ngũ như Báo Săn không thể chỉ nhận những nhiệm vụ công kích ngoại vi.
Tôi muốn xây dựng Báo Săn thành đội ngũ vừa công kích vừa huấn luyện nhân tài. Lý luận quân sự hiện đại đang thay đổi, lý luận chiến tranh lục hải không hình thành nhất thể hóa cũng nằm trong chiến tranh hiện đại.
Hải quân lục chiến chính là xu thế mới, phải mở rộng lĩnh vực chiến lược của chúng ta, chỉ có như vậy mới có thể tăng cường bảo đảm an ninh quốc gia.
Còn về Tổ A chúng ta, không thể bảo thủ thêm nữa, cải cách đột phá là việc nhất định phải làm.
Ví dụ như, cao thủ tứ đẳng sau khi được lựa chọn giúp bọn họ đột phá ở Báo Săn, cuối cùng mới chính thức nhận vào.
Mà Báo Săn có được điều kiện này, bởi vì bọn họ có sân huấn luyện tốt nhất thế giới.
Diệp Phàm nói.
- Được được, suy nghĩ của cậu không bàn mà rất giống với suy nghĩ của tôi. Đương nhiên, nâng cao tiêu chuẩn tuyển chọn của Tổ A tuy rằng từ Tứ đẳng nâng đến Ngũ đẳng, việc thay đổi này cũng mang đến khá nhiều vấn đề đấy. Ví dụ như, ngay cả cường giả Tứ đẳng chúng ta cũng khó tìm, hiện tại lại nâng đến Ngũ đẳng, vậy thì độ khó khi tìm người sẽ theo đó mà tăng. Đến lúc đó, không tìm được ai thì phải làm sao?
Cung Khai Hà nói.
- Tổ A cần phải cải cách, phải tổ chức công tác chuyên huấn luyện nhân tài, bắt đầu từ khi còn nhỏ. Tuy rằng chu kỳ bồi dưỡng một nhân tài tương đối dài.
Thế nhưng đến chu kỳ sau, vòng tuần hoàn được hình thành thì sẽ dễ làm hơn nhiều. Chúng ta phải làm đến mức không cần nhìn sắc mặt các đại môn phái mà công phu vẫn đạt đến mức cao.
Đương nhiên, chuyện này nói thì dễ nhưng làm thì khó, thế nhưng, mặc kệ khó đến thế nào, chúng ta cũng đều phải làm.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, ý tưởng này chúng tôi cũng đã nghĩ đến việc thực hiện từ lâu rồi. Triển khai công việc theo mô hình nhỏ, ví dụ, huấn luyện tập trung ngắn hạn chúng ta đã bắt đầu từ lâu rồi.
Chẳng qua chưa thể hình thành quy mô lớn mà thôi. Hơn nữa, vấn đề lớn nhất chính là đầu tư tài chính.
Chuỗi vấn đề nảy sinh khi muốn hình thành một nhân tài huấn luyện hoàn chỉnh vẫn khá là lớn. Ví dụ như, vấn đề kỹ thuật, vấn đề tài chính, vấn đề địa bàn triển khai…
Đương nhiên, nhiều vấn đề như vậy chúng ta có thể đem ra cho các đồng chí thảo luận sâu khi tổ chức hội nghị.
Cung Khai Hà nói, nhìn Diệp Phàm rồi tiếp tục:
- Hiện giờ vẫn còn một vấn đề, chính là vấn đề vị trí bỏ trống sau khi cậu thay đổi chức vụ.
- Ha ha, vấn đề này là chuyện của lãnh đạo cấp trên.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, là chuyện của lãnh đạo cấp trên, nhưng quan trọng hơn cả là chuyện của chính chúng ta. Người do chính mình chọn thì làm việc cũng sẽ thuận buồm xuôi gió hơn một chút. Vốn trong quân đội bình thường người bên dưới căn bản không có quyền tiến cử đối với các chức vụ quân quan cấp sư trở lên. Đương nhiên, đề nghị một cách thích đáng thì vẫn nên có.
Cung Khai Hà cười nói:
- Về vị trí của cậu trước kia cậu có ý kiến gì không?
- Vị trí tôi để lại có lẽ nên chọn từ các đồng chí phía dưới, hai vị Lan Viễn Kim và Dương Quốc Đào đều là những nhân vật đại biểu được phía quân đội trực tiếp phái đến.
Công việc trong tổ của bọn họ kỳ thực toàn là những việc lặt vặt. Mấy việc như nhận nhiệm vụ công kích bọn họ đều không cách nào làm được, bởi vì họ không có thân thủ.
Mà vị trí ban đầu của tôi tuy rằng vì tôi chỉ tạm giữ chức nên trông có vẻ không quan trọng lắm, nhưng trong lúc công kích và chấp hành nhiệm vụ trọng đại thì khá là quan trọng.
Cho nên, tôi cho rằng có thể để đồng chí Đới Thành lên. Còn vị trí của đồng chí Đới Thành thì Trịnh Phương của Báo Săn khá thích hợp.
Diệp Phàm nói, cũng không tranh cãi nhiều.
- Vậy Báo Săn sẽ do ai dẫn dắt?
Cung Khai Hà nhìn Diệp Phàm chăm chăm.
- Đề cử người tài không thể không tính đến bằng hữu. Tôi thấy đồng chí Trần Quân hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vụ Tổ trưởng Tổ Tám, về sau thống lĩnh Báo Săn.
Diệp Phàm nói.
- Đới Thành là chủ nhiệm Sở Liên lạc Ủy ban chính trị quốc gia, giữ chức giám sát trong Tổ ta. Mà cậu ta phải làm việc với chín vị lãnh đạo. Nếu để cậu ta tiếp nhận vị trí của cậu vậy cũng có nghĩa là cậu ta từ nay về sau sẽ phải nhận nhiều nhiệm vụ hơn. Như vậy phương diện liên lạc có phải sẽ chậm trễ hơn một chút không?
Cung Khai Hà suy xét vấn đề tương đối toàn diện.
- Nhưng công tác giám sát của cậu ta trong tổ có thể để Trịnh Phương thực hiện, về phương diện công kích Trịnh Phương cũng có thể xuất kích bất cứ lúc nào. Cứ như vậy ngược lại năng lực về phương diện công kích của Tổng bộ sẽ được nâng cao.
Diệp Phàm nói.
- Còn một vấn đề nữa cần phải nói trước với cậu, hai đồng chí Lan Viễn Kim và Dương Quốc Đào của quân đội lần này sắp phải đi rồi.
Có điều, vị trí của hai người bọn họ sẽ do lãnh đạo của hai khối bộ Tổng tham mưu và bộ Tổng chính trị quyết định, sau đó thông qua Ủy ban Quân giới phê chuẩn là xong.
Hai vị trí này chúng ta không thể nhúng tay vào, chúng ta mặc kệ đi. Bọn họ sắp xếp ai lại đây là chuyện của bọn họ.
Cung Khai Hà nói.
- Hai vị đồng chí này đồng thời đi, thay đổi này có vẻ không nhỏ chút nào. Xem ra, phải chăng lần này Tổ A sắp tiến hành một cuộc điều chỉnh lớn?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, tôi có dự cảm như vậy. Đương nhiên, trước khi chuyện vẫn chưa quyết định thì đây là chuyện của chín vị đồng chí bọn họ.
Cung Khai Hà nói.
- Trước đó hẳn là bọn họ sẽ nói qua với anh phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Cậu đừng quá đề cao vai trò của tôi như vậy, vị trí mấu chốt nhất bọn họ sẽ nói trước với tôi. Ví dụ như, về việc của cậu Đường đã đích thân nói qua với tôi, còn về vị trí phía dưới thì không chắc lắm. Bọn họ có suy nghĩ của bọn họ, chúng ta không thể xen vào được.
Cung Khai Hà cũng có chút bất đắc dĩ.
- Tôi có một câu hỏi, ngoại trừ hai đồng chí của quân đội ra hẳn vẫn có một số đồng chí có thân thủ có thể tính đến. Những đồng chí này nếu như từ những Bộ bên ngoài vào, vậy những đồng chí đó có thân thủ không?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha ha, cậu thấy đấy trước khi tôi đến Tổ công tác cũng là làm ở Cục Bảo mật mà.
Cung Khai Hà cười thần bí.
- Xem ra, quốc gia chúng ta đúng là tàng long ngọa hổ rồi. Các Bộ khác có lẽ cũng có khá nhiều cao thủ chưa thể hiện bản lĩnh. Chẳng qua người ta không để lộ ra ngoài thôi phải không?
Diệp Phàm sửng sốt, hiểu ra.