Quan Thuật

Chương 3633: Chương 3633: Cố vấn quân sự đặc biệt.




- Vậy còn không chết mệt sao?

Diệp Phàm nói.

- Trong lòng mọi người đều rõ ràng, năng lực của cậu thôi. Bởi vì cậu không phải là người thường, nếu không cũng sẽ không giao cho cậu.

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- Tôi nói nhé anh Thiết không thể trêu tôi như vậy dù có năng lực cũng không phải làm bằng sắt có phải không? Công tác bảo đảm an ninh của Thế vận hội Olypic là khá rườm rà. Nhiều chuyện lắm tôi chỉ sợ đến lúc đó không thể lo việc hai đầu. Không đúng hiện giờ đều là ba đầu.

Diệp Phàm nói.

- Yên tâm, cũng không phải là một mình cậu làm việc. Công tác bảo đảm an toàn cho Thế vận hội Olympic liên quan đến nhiều ngành lắm.

Ví dụ như an toàn bảo vệ các chính khách nhất định là do Tổ đặc nhiệm A trực tiếp phụ trách. Cấu có thể trực tiếp giao cho đồng chí Vương Nhân Bàng.

Còn bảo vệ an ninh cho các đối tượng khác là do Bộ chúng ta phụ trách. Đây là vấn đề liên quan đến Tổ đặc nhiệm A, Trung Nam Hải và rất nhiều ngành khác.

Liên quan đến nhiều mặt nhưng chúng ta là một đầu mối lớn.

Thiết Chiêm Hùng nói.

- Đúng vậy, Thế vận hội Olympic là chuyện quá lớn, chỉ dựa vào chúng ta không thể gánh vác.

Diệp Phàm nói

- Việc này cậu cũng không phải lo lắng quá, cậu là người chỉ huy, cậu có rất nhiều cấp dưới. Cậu chỉ cần nói chuyện là được. Hơn nữa, Bao Nghị đã trở lại thật ra có thể rút ra, cậu ta là một trợ thủ rất được.

Thiết Chiêm Hùng nói.

- Ôi, hai năm nay ở Tập đoàn Hoành Không chúng tôi phối hợp rất tốt. Tôi muốn cho cậu ta chức trợ lý.

Diệp Phàm nói.

- Trợ thủ có thể có thêm nhiều chút, ví dụ như đồng chí Cục trưởng cục công an Bắc Kinh Ngô Chính Phong không phải là trợ thủ đắc lực của cậu sao? Bao Nghị phụ trách Bộ còn Ngô Chính Phong phụ trách Bắc Kinh. Đồng chí Nhân Bàng phụ trách tầng chót, ba pha như vậy vấn đề an ninh sẽ thoải mái lên nhiều.

Thiết Chiêm Hùng nói.

- Có lẽ còn có thể thành lập một ủy ban an ninh?

Diệp Phàm hỏi.

- Đã thành lập rồi, từ hai năm trước đã thành lập. Ủy ban an ninh Olympic Bắc Kinh, còn có một văn phòng điều phối.

Là một đơn vị cấp dưới của Bộ. Chủ nhiệm văn phòng là Trần Tiềm, người này là Phó bí thư ủy ban Chính trị Pháp luật Bắc Kinh.

Nhân viên của văn phòng ở nhiều ngành, ví dụ như trong cơ cấu công an- kiểm sát, pháp luật, hải quan, sân bay, còn có một số công ty bảo vệ lớn, cùng các đoàn thể xã hội và các ngành liên quan.

Ví dụ như các ngành liên quan đến bảo vệ. Hơn nữa, về diễn tập bảo vệ an ninh và trao đổi với đội bảo vệ anh ninh của các quốc gia đã từng tổ chức thế vận hội Olympic đã tiến hành nhiều lần. Tham khảo kinh nghiệm của bọn họ cũng quan trọng.

Thiết Chiêm Hùng nói.

- Có phải tôi đến văn phòng báo cáo là được? Như vậy cũng tốt, do đồng chí Trần Tiềm phụ trách tôi phối hợp là được. Hơn nữa họ đã làm việc từ hai năm trước. Kinh nghiệm làm việc đã có.

Diệp Phàm nói.

- Cậu nghĩ thật dễ.

Thiết Chiêm Hùng lắc đầu.

- Có ý gì anh Thiết?

Diệp Phàm sửng sốt hỏi.

- Cậu có cấp bậc gì cậu ta có cấp bậc gì, cậu ta là cán bộ cấp thành phố đến chỉ huy một cán bộ hưởng thụ đãi ngộ cấp bộ trưởng như cậu sao? Ha hai, cậu nghĩ như vậy có phù hợp không?

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- Như này không được, như vậy không được cuối cùng như thế nào mới được?

Diệp Phàm hỏi.

- Cậu mới thật sự là chỉ huy của công tác an ninh lần này. Đây là đồng chí Cung Khai Hà đề cử cậu.

Thiết Chiêm Hùng nói.

- Lão Cung thật đúng là nhiều chuyện. Đem trọng trách nặng như vậy đặt lên đầu tôi. Việc này dù thế nào cũng phải xem ông ta làm thế nào.

Diệp Phàm nói.

- Ha ha, trách nhiệm trọng đại nhưng đại diện cho chiến tích rõ ràng. Một khi thế vận hội Olympic bế mạc, cậu chính là công thần trong công tác an ninh.

Đồng chí Cung Khai Hà cũng nói, cậu có thị giác đặc biệt. Hơn nữa, thân thủ cậu cao, ngoài ra cậu từng đảm nhiệm chức vụ lớn, hoàn toàn có năng lực đảm nhiệm công tác này.

Tôi nghĩ chỉ cần cậu có thể làm tốt công việc này, việc thăng chức tiếp theo của cậu hoàn toàn dựa vào nó.

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- Lên chức là chuyện rất xa xôi, ngàn vạn lần đừng để tôi làm hỏng việc là được.

Diệp Phàm nói.

- Nói đến công tác an ninh thì trước tiên nói đến tình hình thế vận hội Olympic đã. Chủ trì Thế vận hội Olympic Bắc Kinh là do Chủ tịch thành phố Trịnh Quốc Trung đảm nhiệm.

Tổng cục trưởng tổng cục thể dục Chủ tịch Triệu đảm nhiệm chức Chủ tịch. Phó chủ tịch thành phố Bắc Kinh Trần Viễn Tùng đảm nhiệm chức phó chủ tịch thường trực.

Bí thư Tổng cục thể dục, phó cục trưởng đồng chí Lan Huy, phó cục trưởng tổng cục Thể dục đồng chí Dương Chí, Ủy viên thường vụ đảng ủy thành phố, Trưởng Ban Tuyên Giáo Bắc Kinh La Hoành Đông, cùng Phó chủ tịch thành phố Bắc kinh Tống Viễn là các phó chủ tịch.

Cậu gia nhập tất nhiên cũng là phó chủ tịch. Ý của cấp trên là phụ trách an ninh của Thế vận hội.

Trọng trách trên vai cậu rất nặng, vấn đề an ninh…

Thiết Chiêm Hùng khá nghiêm trọng nói.

- Đồng chí Ngô Chính Phong là phó Chủ tịch thành phố Bắc Kinh kiêm Cục trưởng Cục Công an, sao anh ấy không có trong hàng ngũ phó Chủ tịch, hình như hơi lạ?

Diệp Phàm hỏi.

- Ha ha, cậu muốn kéo anh ta vào thì có thể đưa ra đề nghị. Việc này nhiều ít phó chủ tịch cũng như thế.

Đương nhiên, trách nhiệm trọng đại cũng thể hiện cơ hội. Cơ hội để rạng rỡ mặt mày là không ít. Hơn nữa, có thể tiếp xúc với những người tay to mặt lớn cũng có lợi cho tiến bộ sau này có phải không?

Cho nên, đồng chí muốn vào cũng không ít.

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- Có lẽ còn phải đồng chí Trịnh Quốc Trung phê chuẩn mới được?

Diệp Phàm hỏi.

- Đó là chuyện chắc chắn, đương nhiên Triệu Thắng chủ tịch, còn có Trần Viễn Tùng cũng phải đồng ý mới được. Ba vị đồng chí này mới là trung tâm của ủy ban.

Thiết Chiêm Hùng nói.

- Xem ra, muốn chen vào khó khăn không nhỏ.

Diệp Phàm có chút buồn bực.

- Đó là đương nhiên, cho nên, cậu đừng nghĩ không đi vào, có bao nhiêu đồng chí xếp hàng đánh nhau vỡ đầu cũng muốn chen vào.

Thiết Chiêm Hùng nói.

- Tôi hỏi Chủ tịch Ngô một chút rồi nói sau. Có lẽ người ta còn sợ trách nhiệm không muốn đi vào.

Diệp Phàm nói

- Nhưng nếu anh ta muốn vào anh Thiết cũng phải giúp một phen. Nói thật, tôi nói với những người này cũng chưa từng gặp. Tôi mới về Bắc Kinh không quen biết người ta làm sao nghe tôi có phải không?

- Ha ha, Diệp Phàm cũng biết khiêm tốn.

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- Đây không phải là khiêm tốn, sự thật như thế thôi.

Diệp Phàm nói.

- Chú em, đừng coi mình quá thấp. Khiêm tốn là đúng nhưng kiêu ngạo tuyệt đối cũng không phải hàm hồ. Một Thứ trưởng như cậu không bằng củ cải trắng sao? Hơn nữa, thân phận thật của cậu nói ra cũng có thể đánh chết người. Trung tướng, hơn ba mươi tuổi đã là trung ướng, tướng quân hàng đầu Trung Quốc.

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- Đừng nói thế anh Thiết, trung tướng của tôi chỉ là một mánh khóe, căn bản không thể lộ ra ngoài.

Diệp Phàm nói.

- Ai nói thế, cậu xem danh sách tướng quân của ủy ban quân giới trung ương, chắc chắn có tên cậu.

Thiết Chiêm Hùng lắc đầu.

- Không thể nào không phải nói không thể để lộ ra ngoài sao?

Diệp Phàm sửng sốt.

- Họ có rất nhiều cách làm, không không phải là cho cậu một chức vụ hư danh.

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- Thể hiện cái gì?

Diệp Phàm hứng thú nhìn chằm chằm Thiết Chiêm Hùng.

- Cố vấn quân sự đặc biệt của Tổng thống. Ha ha ha, nói sai rồi, cố vấn quân sự đặc biệt của Chủ tịch. Thế nào, có phải là danh chính ngôn thuận không? Trung tướng làm cố vấn cũng không tệ lắm.

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- Ngay cả tôi cũng thấy ghen với cậu.

- Còn có việc này nữa, ha ha, việc này có phải có chút lạ không. Một phó chủ tịch tỉnh Thiên Vân như tôi nhanh chóng thành cố vấn quân sự, có thể làm cho các tổ chức nước ngoài để ý không. Mũi của chúng tuyệt đối không kém hơn mũi chó.

Diệp Phàm nói.

- Không, cố vấn không ít như Vương Thành Trạch cũng là một cố vấn, có lẽ phải có đến mười cố vấn. Những người này cũng có người chưa từng làm việc liên quan đến quân sự, có người là chuyên gia quân sự, có người là tướng quân về hưu. Ha ha, cho nên, thêm một người như cậu cũng không ai so đo. Hơn nữa, ở các nước đều giống nha, thời xưa chính là phụ tá.

Thiết Chiêm Hùng lắc đầu.

- Xem ra, tôi còn thật thoải mái đi.

Diệp Phàm cười nói.

- Cậu nói đúng, nhưng chuyện Ngô Chính Phong bản thân cậu phải tự nghĩ cách. Nếu ngay cả việc này cậu cũng không làm được vậy cậu làm cố vấn cũng chỉ là hư danh.

Thiết Chiêm Hùng ra vẻ còn có chút vui vẻ khi người khác gặp họa.

- Nhưng chuyện Ngô Chính Phong có lẽ phiền toái cũng không ít.

Ủy ban tổ chức Thế vận hội chắc chắn sẽ tham gia, chẳng qua với thân phận của Cục công an.

Còn thân phận của Phó chủ tịch thành phố bị xem nhẹ. Ang có thấy gì ở đây không?

- Cấp trên không tự nhiên cử ai. Xem ra Cục trưởng Ngô không được ưu thích ở Thành ủy hoặc Ủy ban thành phố.

Diệp Phàm thở dài.

- Đại khái là như thế, ban tổ chức chủ yếu là thành phố Bắc Kinh tạo nên. Quyết định đa số nằm ở Thành ủy và Ủy ban thành phố Bắc Kinh. Đương nhiên, đây là thủ đô, chắc chắn có ảnh hưởng của cấp trên.

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

Sau đó Diệp Phàm đến tổng bộ Tổ đặc nhiệm A.

- Bộ trưởng Thiết có lẽ đã nói qua?

Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm túc.

- Ôi, tôi nói nhé Tổ trưởng Cung, sao trước đó ông không nói với tôi một tiếng tôi cũng có chuẩn bị tâm lý có phải không? Hơn nữa chuyện an ninh của Thế vận hội Olympic lớn như vậy, các anh giữ bí mật không nói chút nào. Nếu làm sai chuyện an ninh này thì tôi và anh đều không chịu được trách nhiệm.

Diệp Phàm nói.

- Ủy ban an ninh của Thế vận hội Olympic Bắc Kinh đã được thành lập mấy năm trước. Qua vài năm đã hoàn thiện dần.

Cậu qua đó là một người chỉ huy. Bọn họ đã có võ thuật, cử cậu sang đó là hợp nhất công tác của Tổ đặc nhiệm A vào. Hơn nữa dùng năng lực quan sát đặc thù của cậu đi kiểm tra sắp xếp qua một lần, chỉ có thể nói cậu đi mới hoàn hảo.

Cậu còn có một nhiệm vụ quan trọng, đó là bố trí anh ninh cho lãnh đạo cùng các chính khách.

Đây là trách nhiệm nặng nề. Cậu nhất định phải thận trọng.

Cung Khai Hà nói

- Còn chuyện trước đó không nói với cậu, đó là bởi vì cậu vẫn không muốn trở lại tổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.