Quan Thuật

Chương 3541: Chương 3541: Cái chết kỳ lạ.




- Không thể nào, nơi này cũng có liên quan đến đảo Thủy Tinh sao? Bao Nghị nói.

- Tôi nhớ ra rồi, xung quanh chiếc quan tài lớn dưới nền đất đảo Thủy Tinh năm đó có rất nhiều thứ có hình dạng giun, sâu trông coi.

Hiện tại ngẫm lại cái thứ đó hẳn là rết Cửu U. Tôi nghĩ, nếu như không phải Xà Mị thì có phải là rết Cửu U cực lớn hay không.

Rết Cửu U sống chúng ta đã từng thấy, chính là lần trên thân rết có mặt người đó.

Con to cũng phải bằng thùng nước. Nếu như nói còn có con lớn hơn nữa cũng là hoàn toàn có thể. Giống như con mà chúng ta nhìn thấy trên vách núi bên ngoài kia.

Nếu như con rết Cửu U dán vào vách núi đó còn sống, thông đạo nó ra vào có lẽ có thể lớn như thế này. Diệp Phàm nói.

- Đây là ổ của nó sao? Akiyama Linyifu lần đầu nghe nói, kinh ngạc há hốc miệng.

- Đoán thôi. Diệp Phàm nói.

- Thứ này có lợi hại không? Tiêu Dương Thiên cũng chưa thấy qua, hỏi.

- Lợi hại chứ, một con rết Cửu U lớn bằng thùng nước hoàn toàn có thể đánh bất phân thắng bại, thậm chí là cao cơ hơn một chút với một cường giả bán Tiên thiên. Diệp Phàm nói.

- Con to bằng thùng nước có thế đánh bại bán Tiên thiên, vậy thì dựa vào tỉ lệ của cái động này thì con rết đó ít nhất cũng phải to bằng cái xe container. Còn chiều dài chắc phải 50-60m thậm chí 100m. Vậy năng lực công kích của con rết này chẳng phải là có thể tiêu diệt hoàn toàn Tiên thiên đại viên mãn sao? Tiêu Sắt Nhất cảm thấy rùng mình.

- Mẹ kiếp, mặc kệ đi. Chúng ta nhiều người như vậy còn không giết được một con rết sao? Bao Nghị mắng.

Đám người tiếp tục đi về phía trước, cho dù động trơn tuột, cũng may không làm khó được mọi người. Có điều, một luồng khí cơ kỳ lạ khiến trong lòng mọi người có chút sợ hãi.

- Tôi cảm thấy mùi phía trước càng nồng hơn, mà trong cơ thể tôi cũng có phản ứng. Con rết trốn trong cung Nê Hoàn, không biết làm từ chất liệu gì kia dường như có chút trở nên điên cuồng. Lúc này, tiếng của Huyết Cương Thiền Mị truyền đến.

- Chẳng lẽ nơi này đúng là nơi đặt thân thể của nó? Diệp Phàm hỏi.

- Tôi cũng không biết nữa, dường như nơi này rất thân thiết, như thể về nhà vậy.

Huyết Cương nói.

- Hay nơi này đúng là nhà lúc đầu của ngươi? Diệp Phàm hỏi.

- Tôi cũng không rõ, thế nhưng cảm giác thân thiết này càng lúc càng đậm. Huyết Cương nói.

- Huyễn Ma, ông đã từng nghe qua thứ này chưa? Diệp Phàm hỏi.

- Chưa từng nghe nói. Có điều, ở thời đại đó của chúng tôi có rất nhiều thứ kỳ quái.

Ví dụ như, con trăn lớn bằng ngọn núi nhỏ tôi cũng đã gặp qua. Nếu như có con rết to như vậy thì cũng có khả năng.

Những cao thủ tuyệt đỉnh thời cổ đại đều thích nuôi mấy con thú cưng cực lớn. Những con thú cưng này sau khi được dạy dỗ đều rất thông minh.

Có một số thú cưng thậm chí có thể phát ra một số tiếng người đơn giản. Bởi vì các cao thủ đã huấn luyện chúng bằng hồn khí. Huyễn Ma nói.

Trèo lên trên khoảng 200-300m, tình hình trước mắt thực sự vô cùng thê thảm.

Ở một chỗ trống trải, nơi nơi đều có thạch nhũ vươn ra, thạch nhũ dày đặc khắp trong động như thể măng mọc.

Trên mặt đất có, xung quanh, bao gồm cả vách động phía trên đầu cũng có. Nếu như không phải vì chúng là thạch nhũ thiên nhiên, Diệp Phàm còn nghĩ rằng đây phải chăng là cạm bẫy do cao thủ nào đấy sắp đặt.

Phần nhô ra của những thạch nhũ này không dài, chỉ khoảng 1/3m. Thế nhưng, hiện giờ thì khác.

Trên những thạch nhũ này cắm rất nhiều thi thể. Mấy người Diệp Phàm đếm thấy không dưới 20 thi thể.

Hơn nữa, cơ bản đều là bị đâm xuyên qua người mà chết. Người chết dường như có người của Đường Thủ đạo, cũng có người của Củng Âm giáo. Có một số tên còn trợn trừng mắt sợ hãi, chết rồi cũng không dám nhắm mắt lại.

Mà trên mặt đất còn rải rác súng trường và đầu đạn, còn có những thứ như ám tiêu, đại đao. Cả động đều là nội tạng và máu tươi đã hơi chuyển sang màu đen, nhìn vào liền thấy ghê tởm, buồn nôn.

- Chẳng lẽ bọn họ sống mái với nhau thành ra thế này? Bao Nghị hỏi.

- Có thể lắm, có lẽ là sau khi ngẫu nhiên gặp nhau ở đây liền đại chiến một trận, sau đó càng đánh càng dữ dội, kết quả là những thi thể này. Akiyama Linyifu nói.

- Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ. Các anh xem, tất cả những thi thể này đều là bị thạch nhũ cắm xuyên qua người mà chết.

Nếu như là sống mái với nhau không thể nào ai cũng như vậy. Những thạch nhũ này cho dù có dày đặc hơn nữa thì vẫn có một chút khe hở để thi thể rơi xuống.

Không có khả năng người nào trước khi chết đều vừa vặn rơi vào trên thạch nhũ. Diệp Phàm cảm thấy điều này rất khó hiểu.

- Anh xem xem thi thể dựa vào bên cạnh kìa? Đúng lúc này, Phí Thanh Sơn chỉ vào nói.

Diệp Phàm nhìn qua đó, lập tức chấn động.

- Anh thấy thế nào? Diệp Phàm hỏi Phí Thanh Sơn.

- Dường như không phải người trong hai phe này? Phí Thanh Sơn nói.

- Ngoại trừ chúng ta chẳng lẽ còn có phe thứ tư sao? Tiêu Dương Thiên có chút nghi hoặc.

- Anh không nhìn kỹ rồi, người nọ dường như đã chết khá lâu. Phí Thanh Sơn nói. Đám người Tiêu Dương Thiên và Tiêu Sắt Nhất đều nhìn qua đó.

- Đúng thế thật, máu trên người tên này đã đông rồi. Hơn nữa, máu lại có chút đen tím. Không những thế, thi thể rõ ràng không còn tươi nữa. Nếu như vừa mới chết không thể nào có dáng vẻ thế này được. Hơn nữa, dường như còn là một người Nhật Bản.

Tiêu Dương Thiên gật đầu nói.

- Qua đó xem là ai, không chừng đại sư Thu Sơn có thể nhận ra. Bao Nghị nói xong liền định động thủ.

- Đợi đã! Diệp Phàm vội vàng ngăn lại.

- Chỉ là mấy cái măng đá với tử thi, có gì mà sợ? Tiêu Sắt Nhất cho là Diệp Phàm cẩn thận quá mức. Có vẻ dỗi, một tay giơ ra định hút thi thể kia lại.

Xoẹt

Thi thể bị y hút lại, xoay chuyển đáp đất, đúng là một người Nhật Bản. Có điều, Quy Dã Tam Lang bất ngờ kêu lên: - Đây chẳng phải là Ma Cách Xương Trực sao?

- Ma Cách Xương Trực, cậu quen y sao? Diệp Phàm hỏi.

- Đúng vậy, y chính là Ma Cách Xương Trực, đại đồ đệ của người cùng giữ chức hộ pháp với sư phụ tôi Điền Truân Cửu Tử, Nhị hộ pháp Thôn Dã Chiếu Tiễn, người này là một thiên tài.

Ba mươi mấy tuổi đã đạt đến cảnh giới bán Tiên thiên. Cũng là một người kiêu ngạo nhất trong đám đệ tử hộ pháp chúng tôi.

Bởi vì công lực y cao, tiền đồ rộng mở, phái cũng rất coi trọng y. Còn thưởng riêng cho y một căn biệt thự để luyện công.

Không ngờ y lại chết ở nơi này. Quy Dã Tam Lang nói.

- Vậy xem ra sư phụ của anh đã bị ba tên hộ pháp khác ám toán trong này. Không những thế, lúc đó ám toán sư phụ của anh cũng không chỉ có ba tên đó, mà bọn chúng còn mang theo những người khác cùng vây đánh sư phụ anh. Kết quả là sư phụ anh còn chút sức tàn, chạy trở về. Diệp Phàm nói.

- Có lẽ là thế. Có điều, chuyện này đã xảy ra nhiều năm. Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ.

Các anh xem, vài năm rồi tại sao thi thể của Ma Cách Xương Trực còn giữ được toàn vẹn như vậy.

Theo lẽ thường hẳn đã thành một đống xương khô rồi. Cho dù là môi trường nơi đây đặc thù thì cũng phải khô quắt đi chứ.

Thế nhưng các anh xem, y trông không khác mấy so với người chết được hơn tháng. Một chút dấu vết phân hủy cũng không có. Nhãn lực của Quy Dã Tam Lang cũng không tệ.

- Môi trường nơi đây cũng không có chỗ nào kỳ lạ, nếu như thi thể qua vài năm vẫn giữ được trạng thái tốt như vậy ít nhất cũng phải là môi trường khô ráo.

Hơn nữa, nếu như nơi này là một môi trường kín mít thì còn có chút khả năng. Thế nhưng, nơi này không những không khô ráo, mà còn có chút âm u ẩm ướt.

Môi trường như thế này không có lợi cho việc giữ gìn thi thể. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến thi thể của Ma Cách Xương Trực giữ gìn được tốt như vậy.

Nhất định là có nguyên nhân khác phải không? Bao Nghị bắt đầu giống như một trinh thám rồi.

- Ừ, môi trường ở đây không có lợi cho việc giữ gìn thi thể. Thế nhưng y vẫn có thể giữ nguyên như vậy.

Có khi nào là do lúc còn sống Ma Cách Xương Trực đã uống thuốc gì đó có thể giữ gìn thi thể?

Còn có một khả năng, y không tới cùng lúc với tam Đại hộ pháp? Có khi nào trước khi y chết, sư phụ y đã bôi thuốc chống phân hủy gì đó lên người y? Phí Thanh Sơn nói.

Tiêu Sắt Nhất ngồi xổm xuống lật thi thể của Ma Cách Xương Trực.

- Không cần kiểm tra đâu, không hề dùng thuốc hay thứ gì khác. Diệp Phàm nói, cảm giác của một bán độc nhân như hắn đối với vấn đề này đặc biệt nhạy cảm, ngửi một chút liền có thể đoán ra.

- Tiên sinh, tôi cảm thấy nơi này dường như có mùi của tôi lúc trước thì phải? Lúc này, Huyết Cương nói.

- Mùi trước kia, là ý gì?

Diệp Phàm hỏi.

- Chính là mùi của cương thi, trước kia không phải tôi đã bị người ta luyện thành cái này sao? Huyết Cương nói.

- Chẳng lẽ nơi này là chỗ cao thủ cổ đại nào đó luyện cương thi, mà thi thể của Ma Cách Xương Trực lâu như vậy mà không bị hư thối.

Có phải chính là nguyên nhân sau này sẽ chậm rãi trở thành cương thi không? Ví dụ như, tuy rằng chủ nhân nơi này đã không còn nữa.

Nhưng một số môi trường hoặc là cái gì đó khi y còn sống đã bố trí vẫn còn. Vô hình trung khiến cho thi thể của Ma Cách Xương Trực không bị hư thối.

Diệp Phàm nói.

- Tôi không rõ lắm, có điều, tôi dường như có cảm giác thân thiết với nơi này. Huyết Cương nói.

- Chúng ta đi thôi, cứ đứng ngây ra ở chỗ này cũng không có tác dụng gì. Tiêu Sắt Nhất có chút không kiên nhẫn, thúc giục, hơn nữa, thân thể phóng lên không trung, giữa đường rơi xuống, muốn đạp lên một cây thạch nhũ làm bàn đạp đi tiếp.

Thế nhưng, đúng lúc này, biến cố đột ngột xảy ra.

Vài cái thạch nhũ bên cạnh không ngờ toàn bộ bao vây lấy Tiêu Sắt Nhất lao tới như mũi tên. Tốc độ cực kỳ nhanh, nháy mắt liền đâm tới trước mặt Tiêu Sắt Nhất.

Là đâm chứ không phải là bắn ra, bởi vì, thạch nhũ dường như lại có công năng co rút. Trong nháy mắt liền có thể dài ra công kích người ta.

Tên này mặt tái mét, thân thể vặn vẹo trên không trung. Hai chưởng phất ra định phá hủy đám thạch nhũ công kích quanh mình.

Ầm

Kỳ lạ là nội khí mạnh mẽ Tiên thiên tầng đầu của Tiêu Sắt Nhất đụng vào thạch nhũ chỉ có thể làm chúng nghiêng đi hoặc hơi trật đi một chút lập tức lại đâm ngược trở về.

Diệp Phàm vừa thấy vội vàng ra tay, hút nội khí, muốn kéo Tiêu Sắt Nhất trở về, còn Tiêu Dương Thiên bắn Phi Kiếm ra chém đám thạch nhũ công kích Tiêu Sắt Nhất.

Cũng có hiệu quả, vài cái thạch nhũ bị thanh Phi Kiếm sắc bén của Tiêu Dương Thiên chặt đứt. Còn thân thể của Tiêu Sắt Nhất được nội khí của Diệp Phàm kéo về cũng bay về phía này.

Có điều, đúng lúc này, toàn bộ thạch nhũ trong động cứ như bị chọc giận hoặc là bị kích phát, tất cả đều co duỗi như cái mũi khổng lồ, công kích về phía này.

Quá bất ngờ khiến mọi người có chút luống cuống, bởi vì thạch nhũ quá nhiều, có lẽ không dưới mấy trăm cái. Hiện trường nhất thời xảy ra hỗn chiến.

- Không thể chém đứt nữa, nếu như còn chém, có lẽ tất cả đều tiêu đời. Lúc này, giọng nói của Huyễn Ma truyền đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.