Quan Thuật

Chương 3542: Chương 3542: Thi thư khổng lồ.




- Sao lại nói vậy? Diệp Phàm vừa công kích thạch nhũ vừa hỏi.

- Cái này căn bản không phải thạch nhũ, tôi nghi ngờ chúng nó là xúc tu của động vật gì đó.

Cậu có thấy không, toàn bộ sơn động đều đang co rút, loạng choạng. Tôi có thể khẳng định đây không phải là ảo ảnh do cao thủ chế tạo ra mà là tình huống thực tế.

Cậu nói xem sao sơn động có thể co rút giãn nở được chứ. Huyễn Ma nói.

- Nếu không phải ảo ảnh thì thật đáng sợ, chẳng lẽ cả sơn động này chính là một hệ thống cơ quan. Diệp phàm nói.

- Cơ quan, cũng có thể lắm. Có điều, không thể tiếp tục chém đứt nữa. Anh có nhận ra không, những thứ có dạng thạch nhũ bị các anh chặt đứt đó lập tức tỏa ra một ít sương mù. Không lâu sau giống như băng tan ra, bốc hơi thành vật chất dạng khí. Tuy rằng hiện tại tôi vẫn không biết rõ vật chất dạng khí này có hại gì.

Có điều, tôi có thể khẳng định, sau khi chúng hóa dạng khí tuyệt đối không phải chuyện tốt đối với các cậu. Huyễn Ma nói, cũng đồng ý với quan sát viên Diệp Phàm.

- Không chém hoàn toàn có được không? Mấy thứ này công kích quá sắc bén. Chỉ trốn tránh thôi thì không ăn thua.

Diệp Phàm nói đột nhiên hít hít mũi.

- Tiên sinh, đây là mùi thi thể thối rữa. Lúc này giọng nói của Huyết Cương truyền đến.

- Thi thể thối rữa, không có thi thể thì thứ khí này ở đâu ra? Diệp Phàm hỏi.

- Tôi cũng không biết, có điều, loại khí này rất có hại với các ngài. Tính ăn mòn của nó quá mạnh. Đây là trực giác của tôi, hình như vật chất dạng khí này chính là nguyên liệu tốt để tạo ra cương thi." Huyết Cương nói.

- Mẹ nó, chúng ta rơi vào động chế tạo cương thi rồi.

Diệp Phàm hét to một tiếng: - Huyễn Ma, ông không có cách nào sao?

- Tôi làm sao nghĩ được cách gì? Huyễn Ma hừ một tiếng.

Sau nửa tiếng đồng hồ, mấy người Diệp Phàm đều chết mệt. Người nào người ấy mồ hôi như mưa chứ đừng nói đến nội khí đều đã tiêu hao hết.

Mà thạch nhũ còn đến hơn trăm cái, hơn nữa, lúc này mọi người đều rõ ràng cảm thấy đầu óc choáng váng.

- Cứ tiếp tục như vậy chúng ta đều sẽ phải bỏ mạng nơi này. Phí Thanh Sơn kêu lên. Có điều không làm cũng không được, lại mười mấy phút đồng hồ nữa trôi qua, cho dù Diệp Phàm có mười mấy cái đan điền bên ngoài cũng mệt mỏi không chịu nổi nữa. Mọi người dần dần tụ lại, hình thành một vòng vây, mệt mỏi chống đỡ bên ngoài.

- Bà nội nó, nổ chết bọn bây đi. Bao Nghị tức giận, ném ra một quả lựu đạn.

Ầm ầm một tiếng nổ to. Diệp Phàm phát hiện, thứ có dạng thạch nhũ kia không ngờ dường như sợ lửa, co rút rất nhanh. Có điều, lập tức bật trở lại.

- Các anh ném lựu đạn về phía sau, tôi đi trước mở đường. Diệp Phàm quyết định thật nhanh, ra lệnh, lao về phía trước. Bàn tay có thể phát ra chưởng lực nóng như lửa đánh ra. Một luồng nội khí chứa khí cơ nóng bỏng đốt qua.

Đúng là có hiệu quả, đám thạch nhũ gặp phải chưởng lực của Diệp Phàm tự động co rút lại. Hơn nữa, tốc độ bật trở lại cũng chậm đi không ít.

Cho nên, trong thời gian gián đoạn chỉ vài giây lúc chúng bật trở về, Diệp Phàm liền vọt qua.

Đám người Phí Thanh Sơn cũng can đảm lao theo Diệp Phàm, còn người phía sau thì ném lựu đạn ra. Bởi vì có nội khí chống đỡ nên khi lựu đạn ném xuống đất cũng không làm hại đến mình.

Cho nên, trong đám khói đen mù mịt, mọi người rốt cuộc cũng xông được ra ngoài. Tất cả mọi người mệt đến mức nằm bò ra đất.

- Ngồi thiền khôi phục công lực đi, bằng không gặp phải cao thủ tất cả chúng ta sẽ bỏ mạng nơi này đấy. Diệp Phàm đá đá Bao Nghị, công lực tên này yếu nhất.

Mệt đến mức ngồi phịch dưới đất thở dốc, bị Diệp Phàm đá một cái không ngờ vẫn không bò dậy nổi.

- Còn không đứng dậy tôi chém đứt tay đấy. Diệp Phàm tức giận, Bao Nghị thấy tên này thay đổi nhân cách cứ như hung thần, biết hắn không nói đùa.

Không còn cách nào khác, đành phải bò dậy ngồi thiền. Còn Diệp Phàm chia nhân sâm già hơn 20 năm cho mọi người ăn, bắt đầu ngồi thiền.

Nghỉ ngơi được mười mấy phút thể lực của mọi người mới khôi phục được khoảng 30%. Bao Nghị đột nhiên mở to mắt hô lên: - Mau nhìn xem cái gì kìa?

Diệp Phàm liền nhìn qua, sắc mặt cũng khá khó coi.

- To như vậy. Trời đất ơi, thứ gì không biết. Hình như còn có thể cử động thì phải? Hồng Tà nói. Bởi vì sơn động phía sau còn to gấp mười mấy lần cái trước mặt.

Mà phía sau có thứ gì đó đang bò đến, thứ này không nói rõ được là nó giống cái gì. Có chút giống như một con giòi bọ khổng lồ, thân hình rất to, tuyệt đối to hơn hơn nhiều so với xe tải tám bánh sau.

- Quái, vừa rồi chúng ta chạy qua chỗ này đâu có phát hiện thấy thứ này. Hơn nữa, thể tích thứ này khổng lồ như vậy, còn to hơn cả sơn động vừa rồi nữa. Nó từ đâu chui ra vậy, chẳng lẽ nó biết Súc cốt công, có thể co duỗi bò ra? Akiyama Linyifu nói.

- Biết co duỗi thì tại sao bây giờ lại không co lại? Hồng Tà nói.

- Nếu tôi đoán không nhầm thì vừa rồi chúng ta đã chạy ra khỏi bụng của thứ này. Diệp Phàm sắc mặt âm trầm, nói.

- Chạy ra từ bụng. Không thể nào. Anh xem, nếu chúng ta vừa chạy ra từ bụng nó thì sao không thấy lỗ hổng. Chỉ có thể nói là chạy ra khỏi miệng nó, thế nhưng cái miệng này của nó vừa rồi chúng ta chẳng cảm thấy gì cả.

Tiêu Sắt Nhất không tin lời Diệp Phàm.

- Hừ, vừa rồi là tôi xung phong đi đầu. Cảm thấy cửa động phía trước quá nhỏ cho nên đã quất cho nó một roi.

Lúc ấy cảm thấy cửa động đó dường như bị roi của tôi quất nứt to ra nhiều, cho nên mới xông ra ngoài.

Các anh xem, trên miệng thứ này có phải có một vết rách còn đang chảy ra chất lỏng màu xanh hay không? Diệp Phàm chỉ vào miệng thứ kia, nói.

- Cái này, dường như, đúng là có thật. Chúng ta đúng là vừa mới chạy ra khỏi bụng nó. Như vậy có thể giải thích đám thạch nhũ biết co duỗi kia rồi. Vậy căn bản chẳng phải thạch nhũ gì hết. Có lẽ chính là thứ hỗ trợ tiêu hóa trong dạ dày của thứ này. Chẳng qua giống với thạch nhũ thôi. Phí Thanh Sơn nói.

- Không đúng. Các anh xem, nếu như là ra khỏi từ bụng nó, giả dụ vừa rồi chúng ta không cẩn thận đi vào dạ dày nó từ phần mông, vậy tại sao thi thể của cái tên Ma Cách Xương Trực chết lúc trước lại không bị tiêu hóa. Y đã chết nhiều năm. Dạ dày này chẳng lẽ còn chuyển thành nơi cất giữ? Tiêu Sắt Nhất lắc đầu nói.

- Cái này đúng là rất khó giải thích, có điều, chúng ta đi trước. Thứ này tuy rằng bò chậm, nhưng để nó đuổi theo cũng phiền phức lắm. Diệp Phàm nói, cảm thấy thể lực đã khôi phục khoảng 50% dưới tác dụng hỗ trợ của nhân sâm.

- Nó đi như sên ấy, sợ cái gì? Tiêu Sắt Nhất coi thường nhìn con quái vật cách mình hơn trăm mét.

- Có trời mới biết cái thứ này hiện giờ đi chậm như vậy có khi nào lại đột ngột đi nhanh hơn, vẫn là mau đi về phía trước thôi. Phí Thanh Sơn nói: - Hơn nữa, thứ này đúng là lợi hại. Không ngờ lại mở rộng phần mông chờ người ta đi vào. Hơn nữa kề sát sơn động khiến chúng ta khó có thể phát hiện.

Mọi người vừa nghe toàn bộ liền đứng lên đi về phía trước.

Có điều, mới đi được mấy chục mét, Diệp Phàm đã dừng bước.

- Sao lại không đi nữa?

Tiêu Sắt Nhất thúc giục hỏi.

- Đi cái rắm, anh đi mà xem. Diệp Phàm tức giận nói, mọi người giương mắt nhìn phía trước, lập tức cả người liền run rẩy.

Bởi vì, phía trước động không ngờ cũng có một con như vậy, hai con này như anh em song sinh, một trước một sau chặn đứng đám người Diệp Phàm ở giữa. Cho dù chúng nó có đi như sên thì sớm hay muộn cũng đuổi kịp.

Bởi vì, hai con này để cho đám người Diệp Phàm một khoảnh cách không đến 100-200m. Hơn nữa, đoạn đường động này dường như rất thẳng.

- Thứ này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài, chúng ta dứt khoát đào tường đi, đừng tìm đường ra nữa. Tiêu Dương Thiên nhíu mày nói.

Tiêu Sắt Nhất rút kiếm ra đâm vào vách động. Có điều, vừa đâm vào sắc mặt liền trở nên khó coi.

- Nham thạch này quá cứng, cho dù toàn bộ chúng ta ra tay đào cũng không nhanh bằng tốc độ chúng bò tới. Tiêu Sắt Nhất nói.

Diệp Phàm cũng vươn tay ra thử xem, gật đầu.

- Chúng ta tốt hơn là công kích về phía trước đi, bằng không, đợi hai con này cùng tấn công tới thì chúng ta liền bị giáp công hai đầu.

Diệp Phàm nói.

- Tiên sinh, thứ này gọi là Thi thư (thư: giòi). Lúc này, tiếng của Huyết Cương truyền đến.

- Thi thư là cái gì? Còn nữa, nó lợi hại thế nào? Sao ngươi biết được? Diệp Phàm hỏi.

- Tôi không rõ lắm, sau khi nhìn thấy chúng nó tôi tự nhiên nảy ra ý nghĩ này. Thứ này tuy toàn thân mềm nhũn, nhưng khắp người đều là thi độc. Anh chém bừa một nhát liền có thể bay ra một lượng lớn thi độc. Cũng tức là, anh hủy toàn thân nó rồi, thi độc kia cũng sẽ lấy mạng của anh. Huyết Cương nói.

- Giải quyết thế nào? Diệp Phàm truy hỏi.

- Bụng của nó có thứ dạng như túi khí, nếu như có thể chọc thủng, nó sẽ như quả bóng cao su thổi phồng bị xẹp xuống. Các anh liền có thể đi qua. Huyết Cương nói.

- Quái, hình như ngươi trước kia không biết về những thứ này mà? Diệp Phàm khá khiếp sợ.

- Đúng vậy, lúc trước không nhìn thấy bọn chúng, tôi không nhớ ra được gì. Thế nhưng vừa thấy chúng, trong đầu tôi liền nảy ra suy nghĩ đó. Huyết Cương nói.

- Ta cảm thấy nơi này có thể có liên quan đến việc ngươi hồi phục trí nhớ. Diệp Phàm nói.

- Tôi cũng muốn khôi phục trí nhớ, nếu không, sống không biết rõ ràng thế này rất khổ sở. Huyết Cương nói.

- Ôi, có lẽ đây là chuyện tốt cũng là chuyện xấu. Chỉ sợ sau khi ngươi khôi phục trí nhớ, gánh nặng trên vai sẽ càng nặng. Diệp Phàm thở dài nói lại với mọi người chuyện túi khí.

- Túi khí ở dưới đáy bụng nó, muốn chọc thủng nó nhưng đến đó bằng cách nào. Cho dù muốn lật ngược nó lại cũng không thể nào làm được. Con Thi thư này to xấp xỉ sơn động, dường như là dán vào bốn phía sơn động mà đi.

Bao Nghị nói.

- Mấu chốt là túi khí đó nằm ở đâu chúng ta cũng không biết rõ. Phí Thanh Sơn nói.

- Chúng ta cùng công kích, xem xem có nghĩ được cách nào để nó tự động lật ngửa hay không. Có điều, phải chú ý đừng tấn công vào da nó. Đánh vào bên trong là tốt nhất. - Diệp Phàm nói.

Thế là, tất cả mọi người đều cách không dùng nắm đấm nện lên mình Thi thư.

Điều khiến người ta thất vọng là con vật kia cứ như bông gòn, anh đánh một quyền vào liền xẹp xuống. Quyền của anh vừa thu về nó lại bật ra. Giống như đánh một cách vô ích.

- Cứ thế này đánh đến chết mệt cũng chẳng có tác dụng gì, dường như chẳng hề khiến nó bị thương. Phí Thanh Sơn lắc lắc đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.