Quan Thuật

Chương 60: Chương 60: Cái cọc gỗ quái dị.




Muốn chạy thoát chắc chắn là không kịp, Diệp Phàm cũng chẳng còn thời gian suy nghĩ. Hắn dồn khí vào hai tay đánh về phía một tảng đá lở lớn định lợi dụng phản lực bắn ra ngoài.

Tuy nhiên khi bắn ngược trở ra hắn lại xui xẻo rớt xuống một cái khe, cảm giác rơi xuống cùng với đất đá. Đá lớn phía trên cũng ầm ầm ập xuống, tuy nhiên Diệp Phàm may mắn đụng phải một viên đá lớn làm vỡ ra rồi cứ thế rơi xuống theo quán tính cùng với viên đá.

Diệp Phàm cảm giác bản thân đang trôi theo dòng đất đá, căn bản không thể nào cưỡng lại được. Cho dù mình có bản lĩnh thế nào thì dưới uy lực đáng sợ của thiên nhiên cũng không khác một con thuyền nhỏ trên biển rộng, sinh mạng hết sức nhỏ nhoi.

- Thằng cụ nó, mày mà dám đấu với trời. Xong rồi! Mới vừa nếm mùi đời chưa bồi thường đủ đã phải táng thân Long mộ, coi chừng còn không còn xương cốt. Xem ra Long mộ đúng là có long khí phản kháng, mình xúc phạm thần long nên gặp gặp phải báo ứng a! Tới cũng quá nhanh đi. Đối với người dân thôn đập Thiên Thủy thì mình là một người tốt, người tốt đoản mệnh, người xấu sống ngàn năm mà! Nếu lỡ rơi xuống mà không còn xương cốt thì còn may, nếu lỡ để đào thấy thi thể thì thảm rồi, người thôn đập Thiên Thủy sẽ biết là mình nổ Long mộ của bọn họ làm lở đất, không chừng còn bị ghép cho tội phá hoại hòa bình xã hội chủ nghĩa.....

Diệp Phàm trong lúc lăn xuống suy nghĩ một hồi loạn xạ.

Đang lúc rơi xuống thì Diệp Phàm cảm thấy bên cạnh hình như có một đường rẽ nên dùng lực nhảy qua, tuy nhiên cũng không thành công mỹ mãn mà rơi bịch xuống đất.

May là có thuật dưỡng sinh hộ thể nên cũng chỉ bị thương một chút ngoài da mà không đụng vào xương cốt, coi như là may mắn trong bất hạnh.

Diệp Phàm dựa vào cảm giác nhạy bén mò mẫm đi vào thì thấy hình như là một thạch động. Qua một lúc thì thấy không còn đất đá trút xuống nữa thì thở phào nhẹ nhõm, sờ soạng trên người thì thấy một cây đèn pin nhỏ, thử một cái thấy còn sáng.

Hắn soi xung quanh thì thấy đây là một cái khe đá tối tăm, có lẽ là do đất lở tạo thành, có mấy viên đá thiên nhiên hoa văn rất đẹp nhưng Diệp Phàm cũng không có tâm trạng để thưởng thức. Hắn ngồi xếp bằng, vận khởi thuật dưỡng sinh khôi phục cơ thể rồi tính toán mọi chuyện sau.

Kỳ quái là trong lúc vận công, hắn phát hiện thấy tốc độ nhanh hơn rất nhiều, ngay cả đan điền cũng bắt đầu nóng lên.

- Quái! Quái! Chẳng lẽ nơi này thật có khí Long huyệt. Nghe sư phụ nói trong tự nhiên thần bí khó lường, rất nhiều rừng sâu núi thẳm có chứa linh khí tự nhiên dồn tụ thành huyệt, nếu hấp thụ được sẽ nhanh chóng tăng cường linh khí. Tuy nhiên chuyện này trăm năm khó gặp, ai biết những linh khí tự nhiên này dồn tụ ở đâu, có lẽ mình chó ngáp phải ruồi cũng không chừng.

Diệp Phàm trong lòng vui mừng tự nói, sau khi nhắm mắt điều tức khôi phục một phần khí lực rồi bắt đầu tìm kiếm ngọn nguồn linh khí. Hắn dựa vào cảm giác nhạy bén thì không lâu sau đó phát hiện bên trái thạch động có nhô lên một cọc gỗ to.

Chính xác là một cái cọc gỗ cao chừng nửa mét nhô ra từ vách đá, phía trên có rất nhiều dây leo quấn quýt. Trên cái cọc gỗ có rất nhiều vân như gương mặt một ông lão tám mươi, đầy vẻ phong sương, tuy nhiên không hề có lá cây hay chồi gì cả.

Trên cùng của cái cọc gỗ mọc ra một cục u to như quả trứng gà, tuy nhiên cục u này cũng hồng như máu, bên trên có những vòng nhỏ như vân tay, Diệp Phàm tò mò đếm thử thì thấy có tất cả hơn 180 vòng, mảnh như sợi tóc người.

- Mẹ kiếp! Cái quái gì nhỉ, vừa giống một cây cọc gỗ mà lại không giống, còn có cả linh khí trào ra nữa.

Diệp Phàm nghĩ thầm rồi đột nhiên chợt lóe lên:

- Phát tài rồi! Chẳng lẽ đây là thứ bảo bối như sư phụ thường nói như sâm núi, cỏ linh chi?

Trong lòng hắn vui mừng liền đưa ngón tay gõ gõ vào chiếc cọc gỗ một cái, cảm giác thấy mềm mại như thịt heo, ấn vào còn có thể đàn hồi lại. Diệp Phàm ghé sát đèn pin vào chiếc u kia rồi búng ngón tay một cái.

Cái này không được á!

Chiếc u đỏ tươi khẽ rách ra một chút rồi nước bên trong ứa ra, mùi thơm bay lên nhức mũi.

- Hỏng bét rồi! Bảo bối chảy máu, quá lãng phí.

Diệp Phàm thấy từng giọt chất lỏng chảy ra thì gấp gáp, vô tình đưa lưỡi ra nếm thử.

Mùi vị của chất lỏng này vô cùng thoải mái, Diệp Phàm dứt khoát đưa miệng từ từ uống vào. Càng uống càng thấy sảng khoái hơn, bất giác đã uống hết toàn bộ chất lỏng trong cái vào bụng.

Nhìn cái u nho nhỏ, Diệp Phàm có chút tiếc nuối thầm nói:

- Quá ít, nếu như lớn bằng nắm tay thì hay rồi.

Tuy nhiên còn chưa nói xong đã thấy cơ thể nóng rực. Một luồng tà hỏa bốc lên từ đan điền chạy tán loạn vào kinh mạch làm cho Diệp Phàm sợ đến hét toáng:

- Thằng cụ nó, sẽ không tẩu hỏa nhập ma chứ! Xong rồi, chắc là trúng độc rồi.

Hắn vội vàng ngồi xếp bằng vận khởi thuật dưỡng sinh, kinh mạch lúc này nóng rực tán loạn, Diệp Phàm liều chết vận khí dồn sức nóng đi vào các kinh mạch nhỏ.

Lúc này có người nào nhìn thấy Diệp Phàm nhất định sẽ kêu to yêu ma, bởi vì miệng tai mũi mắt của hắn toàn bộ toát ra sương khói màu đỏ nhàn nhạt, đang lúc thân thể cực nóng thì đột nhiên ở mệnh căn xông lên một luồng khí lạnh âm nhu, chính là khí thuần âm của Diệp Nhược Mộng.

Âm dương dung hợp một cách hồ đồ, Diệp Phàm may mắn thu được đại lợi.

- Lách tách!

Kinh mạch trong người Diệp Phàm kêu lên lắc rắc, trong đầu hắn lại hiện ra thêm một vòng tròn màu vàng nhạt.

Khoảng bốn tiếng sau, Diệp Phàm sử ra một cước đá nát một khối đã nhũ to bằng cỡ một chiếc chậu rửa mặt.

Nhặt lên một viên đá, Diệp Phàm cảm thấy cứng ngắc, hắn vừa rồi còn tưởng rằng đá phải một khối đá hóa đất mềm. Từ tính chất hòn đá và vòng tròn thứ năm trong đầu, hắn biết thuật dưỡng sinh tu luyện đã đột phá một cách quỷ dị đến cảnh giới Thuần Hóa của tầng thứ năm, bắt đầu có thể tiến vào cảnh giới Khai Nguyên của tầng thứ sáu.

Diệp Phàm biết chắc là do tác dụng của cái u trên cọc gỗ, cẩn thận dùng đá nhọn đào khe đá nhổ cái cọc gỗ ra, thấy áng chừng dài gần một thước. Phía dưới gốc nổi đầy những u như củ nhân sâm, Diệp Phàm cởi chiếc áo rách bọc lại cẩn thận rồi bắt đầu tìm lối ra.

Thật đúng là may mắn.

Khi ra tới cửa khe, trèo lên được mặt đất thì thấy Long mộ đã không còn nữa, bên trên ngổn ngang đá lở. Diệp Phàm cũng không nhìn thấy kỹ mà vội vàng chạy về thôn, thuận tay cầm theo hòn đá dùng để mở đường làm kỷ niệm.

Về đến cửa cung thì hắn thấy Diệp Nhược Mộng đang lo lắng ngồi ngay cửa nhìn mãi về phía xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.