Trong lòng hắn cũng rất khổ sở, phá hủy phong thủy mộ tổ người khác là chuyện quá âm hiểm. Nếu theo mê tín thì mình tuyệt đối sẽ bị trời phạt hoặc tổn dương thọ, còn ác độc hơn cả giết người cướp của. Nhưng vì sự ổn định và bình yên của thôn đập Thiên Thủy, Diệp Phàm suy đi nghĩ lại cũng không thấy có cách nào hơn.
Diệp Phàm tự nhủ:
- Mình không vào Địa Ngục thì ai vào? Ai! Mình là một đảng viên, phá mộ tổ người ta thì đã là gì? Mẹ kiếp! Âm hiểm thì âm hiểm đi!
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lý Xuân Thủy khi trở về còn mang theo một nam thanh niên tên là Đoàn Hải. Người này cao gầy, cũng không có vẻ gì đặc biệt, nghe nói là tốt nghiệp học viện Nam Phúc Thương, cũng chỉ mới 21 tuổi. Trông gã ủ rũ như người chết rồi, làm người khác nhìn vào trông rất khó chịu.
Nghe nói gã này trước công tác ở chính quyền huyện Ngư Dương, nói không chừng còn là một thư ký, chắc là đắc tội với ai nên bị đày xuống thị trấn Lâm Tuyền. Đáng lẽ là làm ở ban Đảng – Chính nhưng lão hồ ly Vương Nguyên Thành vừa nghe nói là bị đày xuống thì đẩy ngay tới đây, miễn đắc tội với lão đại của gã trên huyện.
Đối với y mà nói nếu sử dụng gã thì đắc tội với cấp trên, còn lại nuôi thêm một mầm họa bên người. Đang lúc đau đầu thì nhân Lưu Trì lên chức, tổ công tác thôn đập Thiên Thủy thiếu đi một người nên nhét ngay vào.
Đoàn Hải đoán chừng là trong lòng kìm nén bực bội, phát hiện tổ trưởng Diệp Phàm cũng xấp xỉ tuổi như mình, gã lại tốt nghiệp trường cao đẳng nổi danh của tỉnh Nam Phúc nên hơi xem thường Diệp Phàm.
Gã giữ thái độ lạnh lùng bất cần, vào năm 95 thì sinh viên tốt nghiệp đại học còn rất ít ỏi, khó trách Đoàn Hải có chút lên mặt.
Đoạn Hải nghe phân công công việc thì cũng ngồi ỉu xìu, chẳng biết có nghe được câu nào hay không làm Diệp Phàm hơi nhíu mày, công việc thôn đập Thiên Thủy phức tạp như thế mà gã lại ù ù cạc cạc, lỡ xảy ra chuyện gì thì phiền phức to.
- Đoàn Hải, tình hình thôn đập Thiên Thủy phức tạp. Anh chắc cũng đã nghe kể chuyện bầu cử chủ tịch thôn mà phải xuất động cảnh sát vũ trang rồi, ngay đêm qua người của Ban Sinh đẻ có kế hoạch của thị trấn bị vây đánh bị thương. Ở đây không nói tới chuyện đạo lý luật pháp nên anh và Xuân Thủy đi tuyên truyền phải chú ý thái độ. Tôi biết trong lòng anh có ủy khuất, mà mỗi người chúng ta đều như vậy cả thôi. Tuy nhiên công tác thì phải tiến hành cho tốt, nếu có thể đạt được thành tích biết đâu xong lần bầu cử này mọi người sẽ có hy vọng. Còn nếu làm không xong thì chúng ta cũng coi như ném vào sọt rác rồi......-
Diệp Phàm phân tích lợi hại.
- Đoàn Hải, anh đừng cho là tổ trưởng Diệp nói quá. Nói ngay như tổ trưởng Diệp kia kìa, tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng Hải Giang, là đảng viên dự bị đấy.
Lý Xuân Thủy khoa trương, đương nhiên là có ý hạ thấp Đoàn Hải ý tứ. Người ta là đại học Đại học Hải Giang xếp thứ sáu toàn quốc, anh là cái quái gì.
- Đại học Hải Giang, có thật không?
Đoàn Hải trố mắt không tin, điều này cũng có lý vì cả huyện Ngư Dương cũng khó tìm ra được ai có thể chen chân vào đại học Hải Giang.
- Người anh em! Tôi có cần phải đi lừa anh sao? ha ha!
Diệp Phàm ra vẻ bất đắc dĩ.
- Ừ! Tổ trưởng Diệp, tôi nghe lời anh.
Đoàn Hải trầm mặc một hồi rồi nói, thật ra thì thằng ranh này nghe nói Diệp Phàm tốt nghiệp đại học Hải Giang còn bị ném tới nơi hẻo lánh này thì biết chắc cũng là đi đày, cho nên trong lòng cũng thăng bằng lại rất nhiều, vẻ mặt nhăn nhó cũng giãn ra, thầm nghĩ:
- Người ta tốt nghiệp đại học Hải Giang còn bị đi đày, như mình thì là cái gì.
Qua được hai ngày, Đoàn Hải thấy phương thức làm việc dã man của Diệp Phàm thì lại càng mở rộng tầm mắt, cảm thấy sinh viên Hải Giang sao trâu bò quá, có thể so sánh với thổ phỉ trong phim, tuy nhiên lại rất hiệu quả.
Bản thân mình kêu gào phá cổ họng không ai để ý tới, còn nhận lấy một tràng cười giễu. Nhưng đồng chí Tiểu Diệp động thủ dứt khoát một cái đã giải quyết vấn đề làm Đoàn Hải có chút bội phục thấy bản lĩnh mình còn quá kém.
Sau mấy ngày nữa, Đoàn Hải cũng dần dung nhập vào tổ công tác, cảm thấy công tác ở đây có chút kích thích hơn hồi ở huyện. Trước kia ở huyện tiếp xúc toàn người văn minh, giờ thoáng cái giống như bị ném vào bộ lạc nguyên thủy.
Mấy ngày này, tình hình trong thôn lại bắt đầu căng thẳng. Ba họ lớn bị Diệp Phàm giở một chút thủ đoạn tạm thời lắng xuống rất nhiều nhưng mấy họ nhỏ như họ Chu, Vương, Trương…lại bắt đầu gây rối.
Bọn họ thường thường lợi dụng các vấn đề đất đai, trà núi, cây rừng để khơi lên mâu thuẫn, nếu xử lý không tốt thì sẽ lây sang cả ba họ Ngô, Lý, Diệp. Diệp Phàm rất căm tức, lại càng kiên định quyết tâm phá Long mộ .
Ông trời hình như cũng hiểu tâm nguyện của Diệp Phàm nên cho hắn một cơ hội, có thể dùng một câu là “trời chiều lòng người”!
Xế chiều ngày 5 tháng 11.
Tiết trời u ám, mây đen vần vũ, không lâu sau thì sấm sét vang dội, mưa lớn ào ào trút xuống. Diệp Phàm đã sớm đem mấy bánh thuốc nổ cực lớn chôn gần khe đá chỗ Long mộ, đương nhiên dã gói gém thật chặt.
Buổi tối.
Diệp Phàm triển khai cho ủy ban kế hoạch bố trí chống lũ quét, yêu cầu mỗi tổ trưởng đều phải chú ý dò xét không để phát sinh bất cứ tình huống nào nguy hiểm.
Quá nửa đêm.
Diệp Phàm len lén mò ra Long mộ, chờ đến lúc tạm ráo mưa thì chuẩn bị thuốc nổ, cứ cách 30 thước thì đặt một cục. May là lúc tạnh mưa nhưng sấm chớp vẫn ùng oàng, Diệp Phàm đoán chừng cho dù sau khi có tiếng nổ thì người trong thôn cũng cho là sấm sét chứ không chú ý, bởi vì Long mộ cách thôn chừng 10km.
Tuy nhiên trong lòng Diệp Phàm cũng vô cùng khẩn trương, chân cũng hơi run. Dù sao chuyện này cũng không thể để lộ ra ngoài, bằng không chắc chắn sẽ bị đi tù.
- Ầm! Ầm......
Liên tiếp tiếng nổ mạnh vang lên. Ban đầu cả vách Cẩu Hùng khẽ rung động rồi sau đó đổ sập ầm ầm. Tuy nhiên vì Diệp Phàm đã chôn thuốc nổ rất sâu nên trên mặt đất cũng không chấn động lớn, chủ yếu hắn muốn làm cho khe núi rộng ra tạo thành đất lở chôn vùi Long mộ.
Tuy Diệp Phàm đã tính toán rất tốt tuy nhiên khi đốt lửa lại sai lệch một chút!
Một cái kíp nổ cháy đến được một thước thì lại bị tắt, báo hại Diệp Phàm không thể làm gì khác hơn là mạo hiểm xông lên lần nữa. Tuy nhiên Diệp Phàm vận khởi thuật dưỡng sinh thi triển khinh công nên cũng không có vấn đề gì lớn.
Sư phụ Phí có dạy nói thuật khinh công tuy không như trong TV nào là Yến Tử Tam Sao Thủy, đạp ba bất trầm, Đạp Tuyết Vô Ngân nhưng có thể làm cho thân thể nhẹ hơn rất nhiều, tung mình một cái là có thể dễ dàng nhảy cao hơn hai mét. Diệp Phàm thậm chí nghĩ bản thân mình đi thi Olympic sẽ đạt huy chương vàng.
Sau khi đốt xong, Diệp Phàm nhanh chóng chạy lên núi trốn, vừa chạy được khoảng chừng 50m thì có chuyện.
Cổ chân hắn bị quấn phải dây mây hết sức bền chắc quấn phải, tuy nhiên Diệp Phàm cũng không khẩn trương, nhanh chóng rút phi đao cắt phăng rồi tiếp tục chạy trốn.
Tuy nhiên trước khi hắn kịp chạy đến nơi an toàn thì thuốc nổ đã làm đất núi sụp xuống làm Diệp Phàm hẫng chân vừa kịp kêu một tiếng thì thân thể đã bị vùi xuống nửa mét.
Diệp Phàm đề khí rống lên một tiếng rồi dùng công phu khinh công “Vân huyễn ảnh bộ” thoát ra khỏi hiểm cảnh. Tuy nhiên vừa đến bên được vách núi thì thấy cả một trận đá lở lẫn bùn đất, cây cối đang ầm ầm lao tới.