Ra ngoài, Thiên Thông một quyền đâm qua, hét lớn:
- Cậu quá ôi thiu rồi.
- Ôi thiu? Có ý gì vậy, chúng tôi không hiểu?
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Việc ấy, thiết bị nghe trộm ở lưng rõ ràng là cậu cho tôi. Buồn cười, tiếng xấu này tôi lại bị chết oan. Cậu phải bồi thường cái gì đó, nếu không thì không được.
Thiên Thông hét lên.
- Tuyết Hồng cũng mang tiếng xấu khác gì anh. Còn đòi bồi thường, anh phải bồi thường cho tôi mới đúng. Hôm nay đắc tội với nhiều người rồi. Mẹ nó chứ, hôm nay thật không may. Nếu anh không đánh Tiểu Trịnh, thì hôm nay chúng ta chỉ với hộp băng này phải nhường Trịnh Thượng Minh ghi tội trong Đảng, đáng tiếc.
Diệp Phàm nói.
- Nói như khỉ, những thứ đó lôi ra thì có tác dụng chó gì. Không nói nữa, đồ thái giám chết bầm, chúng ta đùa vui một chút để đồng chí Tiểu Thiên hả giận nếu không cậu cũng biết, tức giận lâu đến lúc bùng phát ra Tiểu Thiên đập vỡ cái gì của Hồng Diệp Bảo đừng trách tôi. Ví dụ như, chiếc giường giả giường rồng trong phòng khách của cậu kia, còn sư tử đồng, các loại đồ cổ …
Thiên Thông không ngờ ăn vạ, muốn bắt Diệp Phàm để chút giận.
- Vâng, tiểu Thiên, Diệp Phàm tôi cảnh báo nghiêm túc anh. Anh dám động vào một cọng cây của Hồng Diệp Bảo, thì lập tức răng của anh rơi đầy đất.
Diệp Phàm hung hăng quát lớn.
Hơn nữa, vẻ mặt cười cười, tất nhiên là hiện giờ đã nắm chắc mình đột phá đến thập đẳng.
Mà Tiểu Thiên đang né trách sự phiền phức của Tuyết Hồng nên trong khoảng thời gian này cũng chưa xuất hiện, cũng không biết đang làm gì. Cho nên, y hiện giờ không biết Diệp Phàm đã là cao thủ thập đẳng đỉnh vị. Đây đương nhiên là Diệp Phàm cố ý, mục đính là gì không thể cho ai biết – không biết có phải muốn cho ai đó thành đầu heo không?
- Ừ, cậu ăn tim gấu gan báo rồi có phải không? Ngay lập tức đi, đi một chút đến bờ Hàn Đàm thử xem.
Thiên Thông thiếu chút nữa tức giận đến bẹp mũi, đánh chết y cũng không thể tin mới trong mấy tháng mà Diệp Phàm có thể tăng cảnh giới gì đó, cho nên, kéo Diệp Phàm đi đánh nhau.
- Lái xe, Vương Triều đến Hàn cực tự.
Diệp Phàm cố ý nói, tuy nhiên, giả vời làm động tác chui vào xe rồi rụt cổ nói:
- Tiểu Thiên là đánh thật hay là đánh giả.
- Muốn chơi thì chơi thật, giả vờ rắm gì?
Tiểu Thiên thật sự cao ngạo, trong lòng Vương Triều thầm cười trộm, trong lòng tự nhủ, Tiểu Thiên anh mới cửu đẳng đỉnh vị, coi như gặp phải tiểu nhân rồi, có chuyện hay để coi rồi ha ha ha…
Không lâu đã đến rừng cây phía bên trái Hàn Lâm Tự.
- Đến đây đi, đồng chí Tiểu Diệp cửu đẳng bậc ba mặc dù Diệp Phàm cậu chó ngáp phải ruồi, đột phá lên cửu đẳng đỉnh giai thì tôi cũng phải nhắc nhở cậu gừng càng già càng cay.
Bố đây là là đã lớn, đã mò đến cảnh cửa thập đẳng, có thể nói ngay cả Phí Thanh Sơn đến cũng không chắc có thể chiến thắng Tiểu Thiên tôi.
Đến lúc đó có thành đầu heo rơi răng đầy đất cũng đừng trách Tiểu Thiên tôi không nói trước. Hơn nữa, tôi cho cậu mười chiêu trước, đến đi. Nếu như cậu thua thì chúng ta cược 200 nghìn.
Nghe nói cậu là người có tiền, chút tiền đó với cậu không coi vào đâu, cho dù là có thì cũng là thêm chút lòng tốt cứu tế người nghèo, ha ha, hết tiền tiêu xài không kiếm đâu được.
- Bao giờ rồi mà anh còn nói chuyện ngày xưa?
Diệp Phàm nhìn hắn một cái giọng châm chọc.
- Ý gì?
Vẻ mặt Thiên Thông không hiểu.
- Anh Diệp nói là 200 nghìn quá ít, phải thêm. Đến lúc đó bất kể trong hai người ai thắng tôi là người làm chứng phải có chút phí có phải không? Không cần nhiều lắm, 20% là được.
Vương Triều đứng bên đắc chí cười nói.
- Cậu không phải là đi cướp ngân hàng chứ, tôi vất vả mới kiếm được một chút cậu đã muốn hai phần, cút sang một bên đi.
Tiểu Thiên mắt một tiếng quay đầu nhìn Diệp Phàm cười khan nói:
- Ý của cậu là thêm vào? Trong lúc này có người đưa tiền Tiểu Thiên tôi sẽ không từ chối. Ai cũng thích tiền, tuy nhiên, thêm nhiều hay ít?
- Anh cứ nói.
Diệp Phàm tươi cười nhìn chằm chằm Thiên Thông, nháy mắt với Vương Triều, nói:
- Ghi âm lời cược của hai chúng tôi vào, vừa lúc tôi có máy ghi âm, để đến lúc đó có người quỵt nợ thì chúng ta thiệt thòi lớn. Còn phần của cậu thì không thành vấn đề. Nếu tôi thắng, cho cậu một nửa. Coi như là cậu là cổ động viên.
- Yes.
Vương Triều chào theo tiêu chuẩn cảnh sát, lập tức trong lòng nở hoa.
- Như thế này thì sao?
Thiên Thông không để ý đến những lời Diệp Phàm vừa nói, giơ tay ra.
- Năm mươi triệu?
Diệp Phàm cố ý nói.
Thiên Thông không khỏi hơi hơi giật miệng nói:
- Năm mươi triệu thì miễn, đều là anh em, lấy nhiều quá tôi cũng áy náy chỉ 10 triệu thì thế nào?
Thiên Thông nói những lời này còn cắn môi, có lẽ cảm thấy là hơi quá, có vẻ như không đành lòng lấy nhiều tiền của Diệp Phàm như vậy.
- Thủ tục đã xong.
Diệp Phàm quát lớn, một quyền đi qua.
Thiên Thông cũng không nói hai lời, một cước đá vào nắm tay Diệp Phàm. Bụp một tiếng, Diệp Phàm lui ba bước, trái lại Thiên Thông không hề nhúc nhích.
- Ôi, lấy được mười mấy triệu thật ngại quá rồi. Vốn tưởng chó ngáp phải ruồi, đạt đến cửu đẳng đỉnh giai, ai ngờ mấy tháng rồi cậu vẫn không có chút tiến bộ. Tiếp tiếp, cậu tiếp tục công kích đi, còn chín cơ hội nữa, tôi chỉ chống cự tuyệt đối không đánh trả.
Thiên Thông thở dài, trong lòng y sớm mừng thầm rồi. Đầu năm có tiền tâm trạng rất thích thú.
- Vậy đi, quyền thứ hai đến….
Diệp Phàm kéo dài gọng, chỉ thấy hai tay hắn quơ lung tung trên không trung, giống như đang luyện Thái Cực Quyền rất nhanh.
Tiểu Thiên vừa thấy, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Y rõ ràng đang đứng tại chỗ chờ Diệp Phàm dùng thủ đoạn bịp bợm đùa giỡn xong mời dùng lực.
Ước chừng một phút sau, trán Diệp Phàm cũng đã đổ mồ hôi, hắn thầm kêu khổ. Mẹ kiếp, Thủy Công của đại sư quả thật là hao phí kình lực.
Mới dùng một chút mánh lới không ngờ đã đổ mồ hôi, cũng không biết có làm ra bóng nước để rửa não Tiểu Thiên hay không? Lúc trong mơ hình như có nghe sư phụ nói Thủy công có thể trị thiên hạ, mà làm bóng nước đã khó khăn thế thật phiền toái.
Đúng lúc này, Vương Triều đứng cách đó hơn trăm mét trợn tròn mắt, bởi vì y cảm thấy một lương khí truyền đến.
Y sờ sờ tóc, lập tức thiếu chút nữa kêu ra tiếng không khỏi nhìn lên trời, thầm nói: “Quái, đang nắng sao trời lại có mưa, hình như không có dấu hiệu của trời mưa, chỉ là mưa bụi”.
Vương Triều cảm thấy một chút mưa bụi.
Ngay cả Thiên Thông cũng cảm có chút tò mò nhìn trời, có lẽ trong lòng đang buồn bực không hiểu sao quanh mình nước càng ngày càng nhiều.
Tuy nhiên, càng lâu, Thiên Thông nhìn bàn tay một chút, rõ ràng cảm thấy tay ướt ướt.
Y cẩn thận quan sát một hồi, nhìn bàn tay trên không trung của Diệp Phàm, y thoáng suy nghĩ, vẻ mặt lập tức có chút thay đổi.
Bởi vì hơi nước quanh người y đều bị hai tay của Diệp Phàm tạo thành một quả cầu lớn. Đương nhiên nhìn bằng mắt thường không thấy, chỉ là cảm giác.
Không lâu, mắt thường có thể nhìn thấy, quả nhiên xuất hiện một quả bóng nước lớn hơn quả tạ, đang được nhào lộn trong tay Diệp Phàm, xoay xoay giống như Diệp Phàm đang ngịch bóng.
- Xuất hiện.
Diệp Phàm đẩy mạnh hai tay ra ngoài, bóng nước kia giống như quả đạn pháo bắn về phía Thiên Thông. Tuy nhiên, tốc độ không nhanh.
Nếu Thiên Thông muốn tránh thì vẫn có thể tránh, chẳng qua là Diệp Phàm bản lĩnh của Diệp Phàm còn thấp, hơn nữa thời gian luyện tập không đủ dài, chỉ có thể làm được như vậy.
Đương nhiên Thiên Thông cung không tránh. Y tránh có thể thua, cho nên vẫn bình tĩnh muốn xem bóng nước này có thể có uy lực như thế nào.
Tuy nhiên, Thiên Thông thận trọng hơn nhiều, ngưng tụ khí lực trên tay, nhằm bóng nước đập đến.
Cách Thiên Thông năm mét, bóng nước gặp chưởng lực của Thiên Thông nổ tung.
Rầm một tiếng vang lên nặng nề.
Những giọt nước nổ tung uy lực cũng khá kinh người, tiếng bắn của nó cũng có thể biết. Vương Triều tận mắt thấy Thiên Thông bị lực nổ của bóng nước làm bắn xa hơn mười mét.
Mà những giọt nước rất nhỏ nhưng Vương Triều đứng cách xa hơn trăm mét cũng cảm thấy đau khi nó bắn lên người.
Y cảm thấy giống như bị thủy tinh đâm vào người, vội vàng lui về sau hơn mười mét, sợ hãi nhìn Diệp Phàm vẻ mặt cũng đang đầy kinh ngạc.
Trong lòng thầm nghĩ, đây là bí thuật gì, không ngờ có thể làm ra bóng nước như vậy. Bóng nước này không thua gì lựu đạn.
Mười giây sau, Vương Triều mới dám chạy đến chỗ Thiên Thông, phát hiện y có chút thảm, bởi vì mặt đất là bị bóng nước vỡ ra bắn xuống tạo thành cái hố to. Thiên Thông bị rơi cả người xuống đó giống như bị chôn sống.
- Đồ thái giám chết bàm làm gì thế này.
Thiên Thông xoay người, cả người toàn bùn lầy, mặt cũng đầy bùn đất.
- Ha ha, đồng chí Tiểu Thiên, có muốn thử bóng nước của tôi lần nữa không?
Diệp Phàm cười cười, nhìn Thiên Thông vẻ mặt đắc ý. Thật ra uy lực của Thủy công Diệp Phàm cũng không nghĩ tới, không thể tưởng tượng được thử một chút lại có hiệu quả như thế.
Không thể không làm hắn khâm phục sự lợi hại của Thủy công. Đương nhiên, càng làm cho hắn thêm quyết tâm luyện thành Thủy công này. Hơn nữa, Diệp Phàm tin rằng Thủy công còn có nhiều tác dụng hơn nữa.
- Cái rắm à, không chơi. Bố không muốn trở thành đầu heo.
Thiên Thông lau mặt một cái, ngẫm nghĩ một chút đột nhiên trợn mắt chỉ vào Diệp Phàm:
- Cậu chẳng lẽ đã đột phá thập đẳng? không thể nào, làm sao có thể, không có khả năng, không có khả năng.