- Nếu thực sự muốn bàn vầ “lĩnh ngộ” thì cũng khéo quá, hiệu trưởng Trần đang ở đây. Anh có thể trực tiếp thỉnh giáo ông ấy. Tuy nhiên tôi vẫn hi vọng rằng đồng chí Diệp Phàm sẽ không nhầm lẫn một số chuyện. Chuyện gì ra chuyện ấy. Có những chuyện nhất thiết phải cần bằng chứng nhưng có một số lại không cần. Chuyện gì cũng đòi bằng chứng thử hỏi còn làm được việc không? Chúng ta không nhất thiết phải phung phí sức lực như thế. Cho nên chút chuyện này cũng phải phân định rõ ràng. Hi vọng đồng chí Diệp Phàm sẽ nhớ rõ điều này.
Bộ trưởng Thôi cảm thấy uy phong của mình chưa từng bị đem ra để khiêu chiến như thế nên nghiêm mặt lại có ý nhắc nhở Diệp Phàm không nghe lời, dám khiêu chiến với cấp dưới của ông ta.
- Trần Bạch Hậu tôi tài mọn, học vấn nông cạn, không dạy được học sinh này.
Trần Bạch Hậu cũng khá phẫn nộ với Diệp Phàm. Ông ta lạnh lùng đáp lại một câu.
- “Lĩnh ngộ”? Các ông nói chơi đó hả? Khả năng “lĩnh ngộ” của Diệp Phàm đúng là hơi kém nên hai mươi tám tuổi rồi mới làm đến chức Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh.
Ha ha, có lẽ lúc bằng tuổi của Diệp Phàm, Bộ trưởng Thôi đã là quan chức cao cấp của tỉnh rồi. Thật đáng tiếc đồng chí Diệp Phàm ạ! Đồng chí mà có năng lực “lĩnh ngộ” như Bộ trưởng Thôi
Có được trí tuệ như Bộ trưởng Thôi thì không chừng bây giờ anh đã ngồi vào cái ghế của bộ trưởng luôn rồi ý chứ.
Thiên Thông lắc lắc đầu rồi nói ra một tràng.
Khuôn mặt của Bộ trưởng Thôi hơi đỏ lên. Ông ta lại định mở miệng nói tiếp. Khâu Hoa thấy tình hình không ổn lắm.
Nếu cứ để cho hai người bọn họ tiếp tục giằng co như vậy thì không hiểu sẽ xảy ra việc lộn xộn nào nữa.
Cũng phải nhớ rằng, Thiên Thông đã đủ quái rồi, giờ lại thêm cái tính nóng nảy của Diệp Phàm nữa thì có bộ nào chịu cho được sức ép của hai con người này. Đến lúc đó người có muốn dừng lại cũng không được chính là Bộ trưởng Thôi và Trịnh Thượng Minh.
Đến lúc đó, tình thế cứ phát triển theo chiều hướng ấy thì người làm nhiệm vụ điều đỉnh như ông ta cũng không có cách nào giải quyết. Vì thế chủ nhiệm Khâu vội cướp lời Bộ trưởng Thôi nói ngay:
- Tôi thấy cái vấn đề “lĩnh ngộ” nên để dành sau này rảnh rỗi thì cùng giao lưu trao đổi. Còn hôm nay chúng ta chỉ tìm hiểu về vấn đề nhập học của sinh viên Tuyết Hồng thôi. Hi vọng các đồng chí sẽ không đưa vấn đề đi quá xa. Như vậy là lãng phí thời gian rồi.
- Tôi muốn hỏi chủ nhiệm Khâu. Việc đồng chí Thiên Thông đánh người là sự thật. Vậy việc này cần giải quyết thế nào?
Trịnh Thượng Minh bắt đầu bình tĩnh trở lại. Tình thế khi nãy có lợi cho ông ta.
Bộ trưởng Thôi và hiệu trưởng Trần Bạch Hầu dĩ nhiên là một phe còn chủ nhiệm Khâu, Diệp Phàm và Thiên Thông cũng là một phe đối nghịch lại.
Nếu đem hai phe so sánh với nhau, Trịnh Thượng Minh thấy thực lực bên ông ta lớn hơn, toàn là cán bộ cấp bộ cả. Còn bên Diệp Phàm chỉ có chủ nhiệm Khâu, nhẽ nào họ còn muốn đôi co với cán bộ cấp bộ?
Vì thế ông ta đã lấy lại tinh thần, quyết định phải bắt chẹt được Thiên Thông, áp đảo Diệp Phàm, lấy lại thể diện cho mình.
- Đồng chí Thượng Minh, đồng chí có thể nêu ra suy nghĩ của mình trước không?
Chủ nhiệm Khâu hỏi. Việc này thực sự rất khó giải quyết. Nếu xử lí nhẹ, Trịnh Thượng Minh sẽ không chịu. Còn nếu xử lí nghiêm khắc thì lại không ra tay được.
Thật là khiến cho ông ta tức giận. Dù gì người ta cũng thuộc bên nhà họ Tuyết, lại còn an ninh bên nhà Đường chủ tịch ai sẽ đảm đương đây? Hơn nữa tình hình của Tổ A gần đây không tốt, thiếu nhiều thành viên. Nếu như đến việc an ninh là không đảm bảo được một trăm phần trăm thì chắc chắn cái đầu của Khâu Hoa sẽ đi tong.
Vả lại xử lí Thiên Thông chắc chắn sẽ khiến Diệp Phàm tức giận. Hai cao thủ mà liên kết với nhau thì đến cả “tổng quản số một” của “đại nội” là đồng chí Điền Giang cũng phải đau đầu.
Đến lúc đó nhất định sẽ “kinh động” đến cả Cung Khai Hà, rồi cả mấy bạn bè thân thiết của Diệp Phàm ở cục cảnh vệ Trung ương như đồng chí Lang Phá Thiên đều nói ra nói vào thì cái vị trí của Khâu Hoa có lẽ sẽ không vững. Không thể xử lí Thiên Thông nặng được. Cùng lắm là phê bình, giáo huấn một chút là được rồi.
- Chủ nhiệm Khâu, tôi vẫn giữ ý kiến ban nãy đã nói. Có thể không báo cảnh sát nhưng lãnh đạo các ông cũng cần thể hiện thái độ rõ ràng, có đúng vậy không?
Trịnh Thượng Minh lại nói lại ý ban nãy.
- Đồng chí Thiên Thông đánh người là không đúng, chúng tôi sẽ nghiêm khắc phê bình giáo huấn lại đồng chí ấy để đồng chí ấy nhận lỗi với ông ấy. Các tổn thất mà ông phải gánh chịu, đồng chí Thiên Thông sẽ có trách nhiệm bồi thường.
Chủ nhiệm Khâu nghiêm mặt đáp lại.
- Tuyệt đối không được. Tôi vẫn kiên quyết ý kiến khi nãy. Nếu như một người đã phạm tội mà còn làm việc ở văn phòng Trung ương thì không biết sẽ còn làm những trò gì nữa. Người như vậy có tư cách gì để làm một đảng viên?
Trịnh Thượng Minh nói.
Tất nhiên ông ta không hài lòng với việc xử lí nhẹ của chủ nhiệm Khâu rồi. Bộ trưởng Thôi cũng thấy xử lí như vậy chẳng khác nào một trò đùa. Chỉ có điều bB trưởng Thôi tạm thời còn chưa lên tiếng.
- Cần chứng cớ có đúng không?
Không ngờ Thiên Thông đột nhiên lạnh lùng lên tiếng.
- Anh nói vậy là có ý gì?
Trịnh Thượng Minh cũng lạnh lùng hỏi lại.
- Vậy được, đây chính là chứng cứ, mời các vị lãnh đạo nghe.
Thiên Thông tức giận từ trong chiếc cặp da ra một chiếc máy ghi âm nhỏ rồi ấn nút. Anh ta chằng thèm để ý đến người khác mà cho máy chạy luôn.
Băng ghi âm vang lên cuộc nói chuyện giữa Trịnh Thượng Minh và hiệu trưởng Trần Bạch Hầu. Tất nhiên là ông ta ngầm yêu cần hiệu trưởng Trần tuyệt đối không được để Tuyết Hồng đi học. Việc trao đổi về hai dự án cũng được hé lộ trong đoạn hội thoại, sau cùng đã cấp thêm một trăm triệu nữa.
- Anh đã làm giả.
Trịnh Thượng Minh tím nhắt mặt mày, lớn tiếng quát. Trần Bạch Hầu ở bên cạnh cũng chẳng khác là bao, chỉ có điều ông ta xấu hổ không dám lên tiếng, chỉ biết cúi mặt xuống.
- Giả ử? Hay là mời công an đến kiểm tra một chút vậy.
Thiên Thông lạnh lùng đáp trả.
- Các vị lãnh đạo, tôi xin được báo cáo. Trịnh Thượng Minh tôi dù gì cũng là một cán bộ cấp cao. Thiên Thông có tư cách gì mà thâu trộm cuộc nói chuyện của tôi. Đây là một hành vị coi thường cán bộ cao cấp của Đảng. Đây là một việc làm vi phạm pháp luật.
Trịnh Thượng Minh vội liều chuyển hướng đề tài nhưng có lẽ ông ta đã mất bình tĩnh quá. Nói những lời đó ra chẳng phải đã chứng minh đoạn thu âm của Thiên Thông là thật rồi sao? Tuy đó là một cách làm phạm pháp nhưng có giá trị xác thực.
- Đồng chí Thượng Minh, nội dung đoạn ghi âm là sự thật sao?
Thái độ Khâu Hoa thay đổi hẳn. Ông ta nghiêm nghị hỏi.
- Các ông đang phạm tội, phạm tội với lãnh đạo cao cấp của Đảng.
Trịnh Thượng Minh vẫn vòng vo câu ấy.
- Chuyện nào đi chuyện ấy. Chúng ta không nói chuyện đó trước. Đồng chí Thượng Minh, đồng chí hãy trả lời câu hỏi của tôi trước.
Khâu Hoa chau mày lại. Thái độ và ngôn từ càng nghiêm nghị hơn. Đến cả cái họ ông ta là “Trịnh” cũng nói ra thì đó ắt là một việc vô cùng nghiêm trọng. Chủ nhiệm Khâu sẽ xử lí công bằng.
Bộ trưởng Khâu trầm ngâm ngồi đó, không lên tiếng. Việc này đã rõ ràng. Nội dung băng ghi âm chắc chắn là thật. Việc thương lượng tiền nong đã bị phơi bày ra một cách trắng trợn, bộ trưởng Thôi cũng mất mặt lây.
Trịnh Thượng Minh tối sầm mặt lại, trả lời “ Đùng”. Ông ta cúi gằm mặt xuống.
Giống như một bà lão đã chết.
- Hiệu trưởng Trần, nội dung đoạn ghi âm này có phải là sự thật không?
Khâu Hoa lại ngoảnh sang chăm chú nhìn Trần Bạch Hầu.
- Đúng, đó là sự thật.
Trần Bạch Hầu tím tái mặt mày, gật gật đầu rồi nói tiếp:
- Chủ nhiệm Khâu, tôi thực sự không còn cách nào khác. Trứng không chọi lại với đá được. Các ông là lãnh đạo cũng đều hiểu. Dự án xây dựng mấy trăm triệu của đại học Bắc Kinh có liên quan đến cơ sở hạ tầng cứng của nhà trường. Việc này không trì hoãn được.
Sau đó đột nhiên hiệu trưởng Trần lại thay đổi thái độ đột ngột với Thiên Thông. Ông ta nói với vẻ mặt rất hổ thẹn:
- Xin lỗi. Chuyện này phía trường chúng tôi đã xử lí không thỏa đáng. Chúng tôi sẽ về triệu tập hội đồng Đảng ủy nhà trường gấp. Em Tuyết Hồng có thể quay trở lại trường để học tập. Nhà trường cũng sẽ tiến hành các buổi học bù phụ đạo thêm cho em.
- Vậy có cần báo cảnh sát nữa không?
Khâu Hoa lạnh lùng nhìn Trịnh Thượng Minh.
- Việc này...việc này... tôi xin hoàn toàn nghe theo chỉ thị của chủ nhiệm Khâu ạ.
Trịnh Thượng Minh cúi rụp đầu xuống, hoàn toàn chịu thua.
- Đồng chí Thiên Thông. Đồng chí làm như vậy là không đúng. Đồng chí Thượng Minh nói đúng. Việc làm của đồng chí là một việc làm phạm pháp. Hôm nay tôi nghiêm khắc phê bình đồng chí tại đây. Nếu sau này còn dám tái diễn tôi chắc chắn sẽ xử lí nặng.
Chủ nhiệm Khâu cũng nghiêm túc nhắc nhở Thiên Thông, tất nhiên là để giữ lại chút thể diện cho bộ trưởng Thôi, Trịnh Thượng Minh và mấy người kia.
- Tôi rõ rồi. Sau này sẽ không như vậy nữa. Chuyện này cũng là bất đắc dĩ phải làm vậy, không còn cách nào khác.
Thiên Thông nói. Anh ta đang thầm chửi Diệp Phàm.
Việc Diệp Phàm lại để cho anh ta mang tiếng xấu. Lần này thì tiếng xấu đến tận nhà rồi. Mà Diệp Phàm lại còn như không có liên quan gì tới chuyện này, vẫn đứng nghiêm chỉnh ở bên kia.
- Chuyện ngày hôm nay, tất cả chúng ta đều là cán bộ cấp cao của Đảng, không phải là đang giỡn trò trẻ con.
Thiên Thông đánh người là không đúng vì vậy đồng chí Thiên Thông sẽ phải chịu trách nhiệm bồi thường cho người chịu thương chẳng hạn như phí thuốc thanh, điều trị.
Về việc để em Tuyết Hồng vào học đồng chí Thượng Minh cũng làm không đúng. Tôi hi vọng bộ trưởng Thôi sẽ nghiêm khắc phê binhg những người có liên quan.
Một cô gái nghèo từ nông thôn lên đây, học đại học đã là một điều không dễ dàng gì. Chúng ta là Đảng viên, là cán bộ cao cấp lúc nào trong lòng cũng phải nghĩ đến nhân dân.
Không được bỏ qua họ, phải trở thành bầu trời xanh để họ ủng hộ nền cộng hòa. Việc này giải quyết như vậy đi, còn đoạn ghi âm gì đó thì không cần thiết nữa.
Đoạn ghi âm này và các tài liệu liên quan sẽ hủy ngay tại đây. Sau này không ai được phép lôi chuyện này ra nữa nếu không Khâu Hoa tôi sẽ báo cáo lên lãnh đạo cấp trên để nghiêm trị.
Cuối cùng chủ nhiệm Khâu cũng đưa ra biện pháp giải quyết. Ông ta nhìn bộ trưởng Thôi rồi hỏi:
- Bộ trưởng Thôi, ông thấy thế nào?
- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của chủ nhiệm Khâu. Thiên Thông đánh người là sai nhưng đồng chí Thượng Minh cũng đã làm không thỏa đáng.
Về việc này, tôi hi vọng hai đồng chí sẽ về tự suy ngẫm, kiểm điểm lại các hành vi của bản thân.
Chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Việc học tập của sinh viên Tuyết Hồng cũng không được quên. Đồng chí Bạch Hầu, đồng chí lập tức giải quyết việc này cho tốt.
Các buổi học em Tuyết Hồng không tham gia được, bên phía trường đại học Bắc Kinh sẽ phải sắp xếp vài giáo viên để lên lớp bổ sung phụ đạo cho em ấy.
Có người nói chúng ta quan lieê. Đúng vậy, có một số đồng chí còn có ý kiến khác về việc này. Nhưng những ý kiến đó đều không ổn.
Đúng như chủ nhiệm Khâu đã nói. Chúng ta là đảng viên, lúc nào cũng phải đặt lợi ích của nhân dân lên trên hết.
Bộ trưởng Thôi nói với vả mặt rất nghiêm túc.
- Tôi sẽ lập tức về giải quyết ngay. Tôi sẽ sắp xếp các giáo sư giỏi để lên lớp phụ đọa cho em Tuyết Hồng. Hơn nữa chỉ cần em ấy có yêu cầu gì, chỉ cần trong phạm vi khả năng của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ đáp ứng.
Hiệu trưởng Trần cũng thể hiện ngay thái độ của mình.