Hơn nữa, tiếng chuông này có vẻ thật đụng là hiểu được suy nghĩ của hai người. Dần dần hai người nghe xong thấy mê, hơn nữa âm nhạc bắt đầu cuồng loạn cả lên.
- Thiên Mi. Diệp Phàm có chút mê loạn rồi, nhỏ giọng gọi.
- Anh Diệp
- Thiên Mi
- Anh Diệp
- Anh muốn
- Đến đây
Hai bóng người ôm lại với nhau, hai miệng cũng dán chặt vào nhau, thơm mát ướt át, say lòng người
Ai đó giở trò, ai đó dùng âm thanh phối hợp.
- Tỉnh lại! Diệp Phàm đột nhiên đẩy Nam Vân Thiên Mi hai người nhất thời tỉnh dậy.
- Anh là đồ khốn khiếp, anh đã làm trò gì vậy? Nam Vân Thiên Mi trừng mắt nhìn Diệp Phàm vừa sửa sang lại quân áo có chút sô lệch của mình
- Quần áo còn không cởi, còn có thể làm gì? Diệp Phàm hừ nói.
- Lưu manh! Nam Vân Thiên Mi mặt đỏ lên.
- Đừng nói, vừa rồi hai chúng ta đều thế. Động này có chút kỳ quái, cô xem, tiếng chuông gió này rất lạ. Hình như có thể mụ mị người ta, người này thiết kế như vậy có ý gì? Diệp Phàm nói.
- Ừ, trên vách đá này nhiều lỗ như vậy, chẳng lẽ chính là phối hợp với âm nhạc để mê hoặc người sao? Nam Vân Thiên Mi cũng không ngốc, một chút liền hiểu rồi nhìn bốn phía, ánh mắt hiện lên chút sợ hãi.
- Chúng ta gọt sạch những lỗ này xem còn có thể tác loạn sao? Diệp Phàm nói.
- Chẳng lẽ người này thiết kế như thế chính là muốn nam nữ dung hợp? Hình thành đường âm dương lớn. Đây chẳng lẽ chính là cơ sở để luyện tập Cửu Cung niệm hồn thuật? Nam Vân Thiên Mi vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Tôi thấy có vẻ lạ, người này không phải là muốn lợi dụng hai chúng ta chứ? Diệp Phàm có suy nghĩ khác.
- Lợi dụng, người này có lẽ đã chết mấy trăm năm rồi, sao còn có thể lợi dụng chúng ta? Nam Vân Thiên Mi có chút không tin.
- Đã chết mấy trăm năm không có nghĩa là ông ấy không muốn lợi dụng hai chúng ta. Cô nghĩ xem, có lẽ trước khi chết ông ấy thiết kế không phải là để mấy trăm năm mà là muốn đợi đến khi có người thích hợp xuất hiện.
Tốt nhất vẫn là một đôi nam nữ. Mà Hợp Hoan Tông có chi đạo về dương. Cũng có cao thủ dùng con gái để tu luyện âm dương chi đạo.
Tôi nghĩ, người này chẳng lẽ muốn dùng nam nữ dung hợp để làm lư đỉnh luyện công. Diệp Phàm nói.
- Mặc kệ, trước tiên phá những lỗ thủng trên vách đã. Nam Vân Thiên Mi nói Diệp Phàm cảm thấy cũng có lý.
Vì thế hai người sau đó chưởng hướng lên vách đá. Không lâu đá tuy nói cứng nhưng không chịu được chưởng lực của hai bán tiên thiên.
Kinh kong
Tiếng vang hỗn độn cùng với đá như võ điệu điên cuồng của rắn nhằm thẳng vào đầu hai người Diệp Phàm.
Tiếng động này làm cho người ta cảm giác vô cùng khó chịu, càng nghe càng khó chịu. Mặc dù hai người có chuẩn bị nhưng cảm thấy trong ngực loạn lên thật sự.
- A Hai người cùng kêu lớn, hơn nữa, quyền đấm cước đá đánh nhau.
Động này không lớn, hai người vừa ra tay, trên cơ bản thành cận chiến rồi. Hai tay xoay lại với nhau, hai thân thể ôm nhau lăn xuống đất.
Vừa lăn lộn vừa xé quần áo ném ra ngoài.
Không lâu đã cởi hết đồ.
Hai cơ thể trần truồng giãy dụa
Đúng lúc này, con rắn nhỏ của Diệp Phàm đột nhiên vỗ cánh bay lên không trung đụng vào cái gì đó.
- Tên khốn khiếp, anh làm cái gì vậy? Trong động truyền đến âm thanh chói tai của Nam Vân Thiên Mi.
- Tôi không làm gì, cô xem, có phải cô cảm thấy tôi tuyệt đối không đối với cô như vậy. Hắn hét lên chật vật trốn tránh.
- Anh đều đã như vậy rồi, không có khả năng không có cái kia
- Thật là không có. Thiếu chút nữa thì làm Hai chúng ta như thế, nếu không có con rắn nhỏ của tôi, tôi thật sự đã làm rồi.
- Không được nhìn! Có người đang lúng túng mặc quần áo.
- Cho tôi một cái được không, không thể để tôi hoàn toàn trần trụi?
Bởi vì quần áo đã bị xé hết rồi. Nam Vân Thiên Mi đương nhiên giành lấy trước nhưng mảnh to mặc trên người. Diệp Phàm tội nghiệp nói.
- Bên kia không phải còn thừa một cái sao? Nam Vân Thiên Mi hừ nói.
- Bảo tôi mặc cái này của cô? Diệp Phàm kêu lên thảm thiết một tiếng, nhìn quần lót đã bị xé thành hai mảnh cách đó không xa, trên đó còn thêm một con thỏ nhỏ màu trắng. Đây là ý của Nam Vân Thiên Mi.
- Chỉ thừa cái này, thích mặc không? Nam Vân Thiên Mi hừ nói.
- Tôi mặc, mặc còn không được sao? Diệp Phàm rống lên một tiếng, mặc còn tốt hơn không mặc một chút, ít nhất có thể hơi che một chút, nếu không toàn bộ lộ ra hết.
Thấy Diệp Phàm nhìn qua, Nam Vân Thiên Mi vội vàng đưa tay ôm ngực vào phía dưới.
- Che cái gì, chưa nữa là làm thủng quần áo đấy. Hơn nữa đã sờ khắp rồi. Diệp Phàm hừ nói, còn cố ý nhìn vào chỗ rách của Nam Vân Thiên Mi.
- Không cho phép nhìn! Nam Vân Thiên Mi nói.
- Mắt là của tôi, không phải của cô. Diệp Phàm hừ nói, nhìn chỗ con rắn nhỏ vừa rồi đụng vào.
- Mẹ nó, ôi, nhất định là đang tác quái. Diệp Phàm mắng, nhảy lên trên, một nắm đấm lấy chuông xuống.
Diệp Phàm phát hiện, chuông này hiện lên hình bát giác, cả chiếc chuông giống như hình một đóa hoa, Tuy nhiên bị con rắn nhỏ đâm nên quắt vào bên trên.
- Con rắn nhỏ của anh thật lợi hai, nếu không thì phiền toái rồi. Nam Vân Thiên Mi ánh mắt cũng hấp dẫn lại đây.
- Có gì phiền toái, đơn giản chính là âm dương dung hợp thôi. Diệp Phàm châm chọc nhìn Nam Vân Thiên Mi một cái sau đó nói - Đáng tiếc vừa rồi không ngờ không có cách. Con rắn nhỏ ơi là con rắn nhỏ, cũng quá sớm một chút đi.
- Đồ biến thái! Nam Vân Thiên Mi hừ nói.
Hai người tìm tòi một chút, phát hiện bốn chiếc chuông như thế, sau đó đều bị hai người chém thành đồng nát.
Đi một đoạn đường Nam Vân Thiên Mi cuối cùng yên tâm. Bởi vì, nếu quả thật nếu cùng Diệp Phàm làm gì đó chắc chắn sẽ có cảm giác.
Vừa rồi tuy nói cảm giác hẳn là không phát sinh chuyện gì, tuy nhiên, vẫn không thể chắc chắn, trong lòng có chút lo lắng.
Cuối cùng phát hiện một cánh cửa, một cánh cửa đá.
Tuy nhiên, trên cửa cũng rất nhiều chữ Tây Hạ.
Nam Vân Thiên Mi cẩn thận xem rồi nói - Người này cũng không tệ lắm, lại là một Vương gia đặc biệt của Tây Hạ, tên là Cách Tây.
Tuy nhiên, sau lại nói là lúc ấy người đứng sau màn chấp chính Tây Hạ Vương Thác Bạt nghi ngờ ông ta, chèn ép ông ta.
Ông ta không có cách nào, chỉ có thể phản kháng. Cuối cùng bị trấn áp xuống. Cả nhà ông ấy bị chém đầu, còn ông ấy trốn đến đây.
Nhưng vì bị trọng thương, không muốn để võ công của mình chặt đứt cho nên tìm ra được một hang động bị vùi lấp, sau khi cải tạo liền biến thành nơi ở cuối cùng của mình.
Mà Cách Tây lúc ấy trộm từ trong hoàng cung Tây Hạ một đồ vật quý, chính là phương pháp luyện công tên là Cửu cung niệm hồn thuật.
Đáng tiếc là Cách Tây cũng không thể học thành. Ông ta còn nói, Bí mật của Tây Hạ giấu ở Đóa Vân Thủy cung, trong đó có quốc bảo của Tây Hạ "Thiệt bảo trục tâm".
Vậy ấy mấy trăm năm không xuất hiện. Tuy nhiên, Cách Tây biết, vật này là thứ tốt.
Nếu sau khi luyện thành Cửu cung niệm hồn thuật, hi vọng đến Đóa Vân Thủy cung, lấy được Thiệt bảo trục tâm.
Hơn nữa Cửu cung niệm hồn thuật có thể tung hoành vô địch thiên hạ. Nam Vân Thiên Mi nói.
- Khẩu khí thật lớn. Tôi thấy Cách Tây này quá tự đại. Thiên hạ có bao nhiêu, đoán chừng ông ta lúc đó cũng chưa đi ra ngoài nhà Đường, thật vẫn là ếch ngồi đáy giếng rồi. Diệp Phàm cười lạnh nói.
- Ha ha, bất kể như thế nào, có hai thứ đồ này chắc chắn là lợi hại rồi. Nam Vân Thiên Mi cười nói.
- Có Cửu Cung niệm hồn thuật sao? Diệp Phàm hỏi.
- Có, ngay ở phía dưới rồi. Nam Vân Thiên Mi nói bắt đầu phiên dịch Cửu cung niệm hồn thuật. - Trên cửa này khắc hình như chỉ là Cửu cung niệm hồn thuật tầng thứ nhất, tổng cộng phân ra chín tầng.
Mỗi một tầng luyện đến viên mãn sau sẽ mở ra một cung huyệt trên cơ thể anh. Cung huyệt này tương đương với một đan điền ngoài cơ thể.
Nghĩ lại, anh luyện thành xong cơ thể có thể có chín đan điền. Vậy anh có thể trữ thêm nhiều nội khí. Nói đến lực tấn công lớn vô cùng không nói. Hơn nữa liên tục không ngừng.
Đích xác lợi hại, Cửu cung niệm hồn thuật này thật đúng là thần kỳ. Nam Vân Thiên Mi nói.
- Cái này ngay cả Cách Tây cũng chưa thể luyện thành, chúng ta, có lẽ có chút khó rồi. Hơn nữa, nếu chia làm chín tầng, thì luyện thành một tầng mất bao lâu thời gian? Diệp Phàm hỏi.
- Phía trên có nói là cần năm đến mười năm. Nam Vân Thiên Mi nói.
- Xem xem, có đúng không. Không cần nói đến năm năm, chỉ cần mười ngày là chúng ta đã chết đói rồi. Diệp Phàm giơ tay ra.
- Niệm hồn thuật này quan trọng ở chỗ tư tưởng phải thống nhất, hơn nữa âm dương song hợp luyện càng hiệu quả. Bởi cì có thể lấy thừa bù thiếu. Vừa rồi nói, tư tưởng chính là tinh thần của con người, nói như mê tín chính là hồn. Nam Vân Thiên Mi nói.
- Cửa này làm sao có thể mở ra? Diệp Phàm hỏi.
- Ở trên nói luyện thành tầng thứ nhất xong thì cửa tự động mở ra. Hơn nữa còn cảnh cáo, không cần mưu toan dùng cách khác để mở cửa, nếu không sẽ chôn vùi ở đây. Nam Vân Thiên Mi nói.
- Không luyện cũng không được, nhưng chúng ta không có thời gian. Chưa ăn thì làm thế nào để luyện? Diệp Phàm hỏi - Không phải ở đây có cất giữ một ít đồ ăn chứ, nếu Cách Tây có nghĩ đến cái này, chúng ta thử tìm tiếp xem.
- Ừ, hẳn là có đồ ăn. Nam Vân Thiên Mi cũng gật đầu nói, hai người gõ gõ bên cạnh. Thật đúng là cách đó không xa có một lỗ nhỏ trên vách núi.
Cửa này hai người hợp lực là có thể đẩy ra. Phát hiện bên trong thật sự có nhiều đồ ăn. Hoa quả, thịt dê, thịt bò đều có.
Đây trước đây có lẽ là phơi nắng. Mà Cách Tây hẳn có một cách giữ rất tốn, không chừng thật đúng là bảo tồn năm sáu năm.
Tuy nhiên, hiện giờ thời gian quá dài. Mấy thứ này đều khô quắt thành hòn đá rồi.
Diệp Phàm tùy tay nhặt một hòn gặm. Phát hiện hỏng thì không hỏng nhưng gặm không khác gì hòn đá rồi.
- Còn gặm cái gì, vô dụng, thức ăn gì có thể giữ hơn ngàn năm? Nam Vân Thiên Mi thở dài.
Mà trong hang còn có mấy vại, bên trong có lẽ là dầu gì đó, tuy nhiên, hiện giờ cũng đã biến thành khối rắn rồi.
- Tôi cũng có cách nào đâu, cô nghĩ xem, hai chúng ta đều được sư phụ cho nội tức con dơi, trong lúc này hơi thở con dơi tuy nói là nội tức hình thành.
Nhưng thời gian dài, đều có ẩn chứa suy nghĩ của chúng ta. Chúng ta để nội tức con dơi kết hợp lại.
Có khi làm ít công to, một chút liền có thành tích. Diệp Phàm nói.
- Việc này Nam Vân Thiên Mi đột nhiên đỏ mặt.