- Chỉ đơn giản như vậy cũng quá dễ đi. Diệp Phàm bất đắc dĩ nói.
- Anh còn tưởng rằng như thế nào, nói là nam nữ tương hợp, bốn chưởng tương đối, lấy âm dương kết hợp,công lực sau đó hướng lên trên vách đá ấn một cái.
Nếu công lực không thấp hơn 12 đẳng thì có thể mở thông căn phòng bí mật của Cửu Cung niệm hồn thuật rồi.
Bởi vì, trong chưởng lực phải chứa đựng công lực âm dương mới được. Mà đàn ông là Dương, phụ nữ là âm, một trong hai người đều không thể có được sự kết hợp đó. Nam Vân Thiên Mi châm chọc nói
Diệp Phàm vừa nghe lập tức giật mình, gật gật đầu nói - Ôi, đúng vậy rồi, sao có thể lưỡng toàn, kia chẳng phải biến mình thành ái nam ái nữ sao?
- Anh nói đây không phải là biến thái sao? Nam Vân Thiên Mi hừ nói.
- Biến thái là biến thái một ít, chẳng lẽ giếng này cũng chỉ có thể kéo xuống một nam một nữ mới được. Một người bị kéo sẽ không chết sao, thiên hạ làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy. Diệp Phàm nói.
- Người ta quan tâm quan trọng chất lượng, không quan tâm số lượng. Hơn nữa, công pháp này có lẽ cần phải làm như vậy, không đổi được.
Nam Vân Thiên Mi nói.
- Nếu không chúng ta thử xem, so với chết thì tốt hơn một chút. Chết tử tế không bằng sống dựa vào. Diệp Phàm dò hỏi.
- Anh cuối cùng lộ ra giấu đầu lòi đuôi rồi, biện pháp này có thể thử sao? Sảng khoái chính là các anh, chiếm ưu thế cũng là các anh. Phụ nữ chúng tôi có thể được cái gì, anh đừng có mơ tưởng. Nam Vân Thiên Mi kiên quyết lắc đầu.
- Sao có thể nói đàn ông chiếm ưu thế? Các cô không phải cũng sảng khoái sao. Nói ra thì đàn ông chúng tôi còn bị thua thiệt, phải mất đi nhiều ít tinh lực, hơn nữa tinh hoa mất đi không ít. Ngược lại các cô là người được lợi.
Diệp Phàm nói.
- Nực cười, nếu như anh cũng đã nói thì việc này làm gì có tội cưỡng hiếp? Nam Vân Thiên Mi châm chọc nói.
- Cũng có đàn ông bị phụ nữ xử lý đấy, pháp luật cũng không phải không bảo vệ các cô. Đàn ông chúng tôi cũng là người bị hại. Diệp Phàm hừ nói sau đó nói tiếp - Đây là vấn đề hiện giờ. Nếu chúng ta không như vậy thì có lẽ cuối cùng chỉ còn con đường chết.
- Chết tôi cũng sẽ không dùng biện pháp biến thái này. Nam Vân Thiên Mi hừ nói.
- Thiên Mi, hai chúng ta còn có thân thích đấy. Diệp Phàm bắt đầu đánh bài tình cảm rồi.
- Ha ha ha Nam Vân Thiên Mi cười đến run rẩy cả người, rất khách sáo nhìn người nào đó một cái hừ nói - Lời này anh cũng nói được ra, thân thích? Vì mạng sống, Diệp Phàm ngay cả nhân phẩm cũng không muốn rồi. Không ngờ nói ra thân thích ở đây, trước kia tôi đánh giá cao anh rồi.
- Con dơi của cô không phải rõ ràng sao? Diệp Phàm hỏi ép con dơi đi ra từ trán
- Giả dối!
Nam Vân Thiên Mi kiên quyết lắc đầu.
- Giả dối, không giả, sư phụ tôi chính là Con dơi Vương nam lăng đợi.Cô nói có giả không? Diệp Phàm nói, Nam Vân Thiên Mi quả nhiên kinh sợ rồi.
Sững sờ nhìn chằm chằm Diệp Phàm, tuy nhiên, sau đó nói - Việc này có lẽ anh biết được từ miệng của Tuyết Hồng. Cô bé nhà họ Tuyết có lẽ cũng đoán được thân phận của ông tôi.
- Tôi thấy cô thật sự là bướng bỉnh hơn so với mạng sống. Nói với cô sự thật thì cô lại cho là giả.
Chuyện này có thể giống như thế thật sao? Hơn nữa, Thủy công này, con dơi công này không phải đều là tuyệt ký của nhà Nam Vân các cô sao?
Hơn nữa mấy ngày hôm trước tôi còn gặp qua sư phụ. Con của tôi là sư phụ đang âm thầm tiến hành "Dưỡng thai" đấy. Diệp Phàm nói.
- Ông nội sao không nói với chúng tôi? Nam Vân Thiên Mi đã nghi ngờ từ trước rồi, đã sớm tin.
- Sư phụ nói qua rồi, đừng cho người nhà Nam Vân an nhàn quá. Chỉ có khi cảm thấy không an toàn, mới có thể phấn khởi hơn. Tục ngữ không phải nói chuyện sống chết không đau cho yên vui sao? Diệp Phàm nói.
- Việc này càng không được rồi, anh đã là đệ tử cuối cùng của ông nôi tôi. Vậy tôi còn phải gọi anh một tiếng sư thúc. Hai chúng ta càng không thể cùng nhau dùng biện pháp biến thái này. Thế thì thành cái gì? Nam Vân Thiên Mi không ngờ lại nói vậy. Diệp Phàm thiếu chút nữa muốn điên rồi.
- Thay đổi cũng không làm sao? Hổ thẹn cho một người hiện đại như cô. Tôi cũng nghi ngờ cô có phải là từ xã hội cổ đại đến đây không?
Đến lúc này cô còn nói về bối phận gì. Việc này kỳ thật là hai chuyện khá nhau. Chúng ta mỗi người giao một vật có phải không?
Ví dụ như, cô gọi tôi là anh Diệp đều được. Huống chi, chúng ta lại không có liên hệ máu mủ có phải không? Thời xưa, bà con còn có thể lấy nhau đấy.
Diệp Phàm lấp liếm.
- Anh Diệp, tôi nhớ là anh còn nhỏ tuổi hơn tôi. Muốn tôi gọi anh Diệp cũng đúng, anh đánh thắng tôi rồi nói sau. Nam Vân Thiên Mi nói.
- Hiện giờ gọi không được sao, được thì thử biện pháp kia. Diệp Phàm nói.
- Không được Nam Vân Thiên Mi lắc đầu. Tuy nhiên, Diệp Phàm có thể cảm giác được, khẩu khí của cô nàng cũng có chút buông lỏng rồi.
Bởi vì, thật sự không có cách nào rồi.
- Hai ha, sư phụ còn bảo tôi quan tâm đến nhà Nam Vân. Nếu hai chúng ta đều chết ở đây rồi, nhà Nam Vân sau này gặp phiền toái Diệp Phàm nhìn Nam Vân Thiên Mi.
- Sẽ không đâu, nhà Nam Vân còn có ông nội tôi. Chỉ cần ông nội tôi còn sống trên đời một này, nhà Nam Vân mãi mãi không ai dám đến giương oai. Nam Vân Thiên Mi nói.
- Ôi, đừng nói sư phụ, có lẽ ông ấy cũng tự thân khó bảo toàn. Diệp Phàm cố ý nhăn như quả mướp đắng thở dài một hơi.
- Ông nội làm sao vậy? Nam Vân Thiên Mi thực sự vội không khỏi giơ tay nắm chặt tay Diệp Phàm.
- Việc này, khó nói. Diệp Phàm cau mày, nhẹ nhàng nắm tay Nam Vân Thiên Mi. Hắn trong lòng nghĩ muốn tăng tình cảm, để có cơ hội sử dụng biến pháp biến thái.
- Anh mau nói đi. Nam Vân Thiên Mi cũng làm nũng rồi, không ngờ cũng sẽ làm nũng. Xem ra, làm nũng đúng thật là bản năng của phụ nữ.
- Việc này nói hay không nói đều giống nhau, nói còn tốn nước miếng. Diệp Phàm thở dài, học cách dùng bài tình cảm.
- Sao lại thế? Nam Vân Thiên Mi hỏi nhanh.
- Hai chúng ta đều chết ở đây, không ra được, sư phụ gặp nạn chúng ta cũng không thể tương trợ, cô nói xem còn nói làm gì? Diệp Phàm nói.
- Anh. Nam Vân Thiên Mi tức giận đến mức dậm chân một cái. Im lặng hồi lâu đột nhiên hình như hạ quyết tâm lại dậm chân nói - Tôi đồng ý.
Tuy nhiên, giọng còn nhỏ hơn so với muỗi kêu. Đương nhiên Diệp Phàm có tai của kẻ trộm, tất nhiên nghe thấy được. Tuy nhiên, hắn còn cố ý giả vờ không nghe rõ hỏi - Nói to một chút, nghe không rõ.
- Có thể thử xem biện pháp kia. Nam Vân Thiên Mi mặt đỏ lên.
- Biện pháp gì? Diệp Phàm cố ý nói.
- Anh là đồ khốn khiếp! Nam Vân Thiên Mi đột nhiên tức giận, đá một cước vào Diệp Phàm.
Hố bẫy này phạm vi không lớn, Diệp Phàm tránh như một chút chuột, tuy nhiên, vẫn trúng không ít nắm tay.
May mắn Nam Vân Thiên Mi chỉ tức giận vì biện pháp biến thái, cho nên ra quyền cũng không nặng.
- Đủ rồi, chúng ta bắt đầu đi. Diệp Phàm rống lên một tiếng.
- Trước tiên anh giải thích rõ ràng chuyện của ông nội tôi rốt cuộc thế nào rồi? Nam Vân Thiên Mi hỏi.
- Ôi, ông ấy đi Nam Cực rồi, nói cho cùng Diệp Phàm thuật lại mọi chuyện một lần.
- Ông nội Nam Vân Thiên Mi mắt đỏ lên, có chút nước.
- Ôi Diệp Phàm thở dài, giơ tay nắm tay Nam Vân Thiên Mi. Hắn đang đắc ý khen kế hoạch đầu tiên của mình thành công cũng là bị cô đẩy một cái thiếu chút nữa đập vào vách đá.
- Cô làm gì vậy? Diệp Phàm tức giận.
- Tôi đồng ý thử một lần, nhưng cũng không có cho anh lung tung động tay động chân. Nam Vân Thiên Mi mặt lại lạnh băng.
- Việc này chỉ là thử khúc dạo đầu của biện pháp kia. Nói trắng ra đã bảo qua bước một mới có thể đến bước hai.
Tôi nghĩ, vị tiền bối này một khi đã sắp xếp như vậy, chắc chắn ý tứ chính là khi nam nữ âm dương dung hợp thì tình cảm phải đạt đến mức rắn chắc.
Nói cách khác, không có tình cảm sao có thể có dung hợp âm dương được. Nếu không làm theo như vậy thất bại thì phiền toái hơn. Đến lúc đó, nếu lặp lại, chẳng phải là càng khó cho cô sao? Diệp Phàm ngụy biện.
- Họ Diệp kia, thân thể tôi này có thể cho anh, mà anh cũng không cần phải áy náy. Đây cũng không phải là tôi tình nguyện mà là tình thế bức bách. Nếu bàn về tình cảm, chúng ta còn chưa đạt đến mức độ này. Anh có thể trực tiếp đã muốn tôi, nhưng cũng không thể làm tôi tình nguyện. Nam Vân Thiên Mi lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.
- Được, cởi đò.
Diệp Phàm tức điên rồi, bổ nhào qua xằng bậy. Nam Vân Thiên Mi cũng không ngăn, để Diệp Phàm cởi đồ.
Đôi mắt háo sắc của hắn nhìn thấy hai ngọn núi thần bí, mà Nam Vân Thiên Mi cũng nhắm hai mắt lại.
Tuy nhiên, má cô đỏ bưng lên, hơi thở cũng dồn dập. dù sao, chưa từng trải qua việc như vậy, ai không kích động.
- Không khác khối băng có gì tốt, không có tí sức lực nào! Diệp Phàm dường như tức giận, đột nhiên một chưởng đấm về phía vách tường, cách cách một tiếng động vang lên, kỳ tích xuất hiện, trên vách tường hiện ra một đường đến một hang động khác.
Kỳ thật đây là kế hoạch từ trước của Diệp Phàm. Bởi vì Diệp Phàm vừa mới đến Phái Lao Sơn đụng phải tam quan, đã nghiệm thấy âm dương chi đạo.
Rồi sau đó lại dung hợp với Phấn hồng thiên yêu, trong cơ thể âm dương khí đã điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.
Mà vị tiền bối kia yêu cầu đơn giản là hài hòa âm dương mới có thể mở cửa.
- Hả? Nam Vân Thiên Mi ngơ ngác nhìn đường vào hang kia.
Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện, hình như cô cũng không có một chút niềm vui bất ngờ nào. Hắn có chút buồn bực trong lòng, tự nhủ, có đường ra rồi cô còn mất hứng.
Sau đó nghĩ, không phải là vừa rồi hắn động vào cô, ngược lại làm cho cô nghĩ mình bị vứt bỏ, có cảm giác bị khinh vậy.
Phụ nữ, khi anh muốn thì họ vẫn thanh cao. Khi anh không cần họ lại cảm thấy mất mát, thậm chí phẫn nộ.
- Anh làm thế nào vậy? Chẳng lẽ tên tiền bối khốn khiếp này lừa dối chúng ta? Nam Vân Thiên Mi nói vẻ mặt buồn bực.
- Không rõ lắm, một quyền như vậy nó liền mở ra. Mặc kệ, chúng ta đi vào trước rồi xem Cưu cung niệm hồn thuật rốt cuộc là cái quái gì? Diệp Phàm nói rồi đi vào.
- Hừ hừ! Nam Vân Thiên Mi hừ một tiếng rồi đi theo sau. Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm giác mắt cô có chút kỳ lạ.
Đường đi, kỳ lạ chính là vách đã hai bên lối đi nhỏ cũng là ngàn gương mặt lở loét, hình như bị súng máy bắn thành như thế.
Kinh kong
Một âm thanh giống như chuông gió vang lên.
- Hẳn là tiếng chuông gió. Diệp Phàm nói.
Không lâu sau, tiếng chuông gió rõ hơn. Diệp Phàm và Nam Vân Thiên Mi đều im lặng lắng nghe. Tiếng kia khá mờ ảo, hơn nữa hình như không phải chợt trái chợt phải, chợt cao chợt thấp.